Cả hai cứ nhìn nhau, không biết nói gì. Chợt một cung nữ trạc tuổi An Vy chạy vào.
- Thái tử điện hạ, có chuyện rồi!
Hắn nhíu mày. Đây không phải là cung nữ hắn cài vào ở bên Linh Hoa sao?
- Chuyện gì?- Cái giọng đượm buồn lúc nãy đã biến mất mà thay thế nó là một giọng lạnh băng, không cảm xúc và đầy uy quyền.
- Chuyện lúc nãy Linh Hoa đã báo cho hoàng hậu rồi!- Cô cung nữ hớt hải nói.
- Bằng gì?
- Dạ chim bồ cấu ạ!
Hắn run lên. Cô ta coi hắn là cái gai trong mắt, lòng luôn muốn diệt trừ. Bây giờ cô ta đang rất được yêu quý. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ là cô ta sẽ xúi phụ thân giết hắn. Hắn chết thì không sợ, nhưng nếu chuyện này liên lụy với Nguyệt Cầm thì sao!
- An Vy! Đưa Nguyệt Cầm đến phủ công chúa Ái Khuê!
Rồi hắn nhanh chóng lấy một tờ giấy viết vài chữ rồi đưa cho An Vy.
- Đưa lá thư này cho muội ấy! Muội ấy tự khắc sẽ hiểu.
- Vâng!
Cái gì? Muốn nàng bỏ hắn lại ư! Không! Không thể được!
Như nhìn thấy suy nghĩ của nàng, hắn trấn an.
- Ta đưa muội đến phủ của Ái Khuê không phải để trốn! Mà là nghĩ cách để cứu ta!