Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

chương 17: 17: chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ĐĂNG LÚC :: NGÀY --

"Nằm trên mặt đất như thế này không được, có thể vào trong buồng bệnh nằm được không?" Ta hỏi lớp trưởng của lớp Tần Hoan, lớp trưởng là một nam sinh cao cao, tên Đỗ Trọng.

"Phụ đạo viên hỗ trợ liên hệ, nhưng buồng bệnh trong Phụ viện quá đông, phải xếp hàng từ hai tuần trở lên mới có chỗ, bây giờ chờ bệnh tình ổn định là có thể chuyển tới Hiệu Y viện (School Clinic hoặc School Infirmary) ()."

Tới cái Bệnh viện được mệnh danh là bệnh viện thú y sao?

"Được, cứ quyết định như vậy" Tần Hoan gật gật đầu.

Sau đó ta hỏi Tần Hoan, ngươi không sợ điều kiện của Hiệu Y viện không đủ gây chậm trễ quá trình phục hồi sao? Hoặc lần nữa tìm ai đó thỉnh cầu họ nhường chỗ cho chúng ta không phải tốt hơn sao?

"Phụ đạo viên, bác sĩ của Phụ viện kể cả các ngươi, đều đã vì ta mà suy nghĩ cách tốt nhất, nếu như đã thương lượng hỏi han xong rồi, thế thì nhất định là lựa chọn tốt nhất cho ta, không nên hao tâm tốn sức nhiều nữa".

Chuyện xảy ra sau đó thật sự chứng minh đúng như vậy, đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng lúc ấy sức khỏe của nàng còn chưa ổn định, cần phải ở lại một đêm trong Khoa Cấp cứu để theo dõi.

"Ban đêm ta chăm sóc nàng đi, ta vốn dĩ chính là con cú, buổi sáng ngày mai lớp chúng ta không có tiết, nữ sinh chăm sóc tương đối thuận tiện", ta chủ động xin ra trận.

Những bạn học khác lục đục ngo ngoe đến thăm Tần Hoan, tâm sự cũng thật náo nhiệt, chậm rãi đêm đã khuya, ngoại trừ bệnh nhân ngổn ngang nằm dưới đất, người cũng dần dần thưa thớt, gió thổi xuyên qua hành lang, Tần Hoan run lẩy bẩy, tiếng gầm rú trong khoang ngực lại dần dần vang lên.

"Ta hơi lạnh, ngươi có thể dựa sát vào ta một chút được không?" Nàng cuộn tròn cơ thể lại, giống như cô bé bán diêm, tay chân lạnh buốt, ta rót ít nước nóng cho nàng, choàng áo khoác ngắn lên người nàng, ta lót tờ báo trên mặt đất, ngồi xuống để nàng dựa vào, ta cảm thấy nếu trước mặt có thêm một cái bát, ngay lập tức có thể trình diễn tiết mục "Bác trai bác gái xin thương xót".

Ngồi xuống, ta ngắm nhìn bốn phía, Hành lang là một bác trai lớn tuổi, bị đau bụng, lúc sống tại nguyên quán đã bị đau từ hai đến ba năm, không chịu nổi, con trai phải bán bò, mang bác trai tới Phụ viện khám bệnh, ban ngày bạn già chăm sóc, ban đêm con trai chăm sóc, người một nhà không nỡ thuê nhà nghỉ, bác trai bác gái nằm chen chúc trên nệm ngủ gà ngủ gật, con trai ngồi một bên góc của tấm nệm quan sát dịch truyền treo trên cọc truyền.

Hành lang là một bệnh nhân bị chấn thương, uống say té ngã máu me đầy đầu, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, mới vừa chụp CT đang chờ kết quả.

Bên ngoài cửa, tiếng còi báo động của xe cấp cứu vang lên liên hồi, một đám người ồn ào nhốn nháo chạy tới, nhấc một cái ghế dựa lên, người ngồi trên ghế dựa không ngừng giãy dụa đã bị trói cột lại, xông thẳng vào bên trong, chạy tới Khoa Nội, nhưng nhận được thông báo yêu cầu chuyển sang Khoa Ngoại Thần kinh, tới lui đảo qua đảo lại mấy lần.

Khoa Cấp cứu của Phụ viện là cái lầu cũ kỹ trong tòa nhà có tuổi đời mấy chục năm, căn cứ theo nhu cầu mà phải sửa chữa lại nhiều lần, các buồng khám bệnh và bộ phận làm xét nghiệm được phân tán rải rác, bệnh nhân giống như con ruồi không đầu sốt ruột chạy tới chạy lui, bác sĩ và y tá càng bận rộn, đều không có công phu nói nhiều hơn một câu.

Tần Hoan lên cơn suyễn, ta gọi bác sĩ đến thăm khám một chút, bác sĩ nhìn thoáng qua, thần tốc kê một đơn thuốc, nói với ta hai chữ "Đóng tiền", sau đó lập tức bị gọi đi nơi khác, ta chạy một vòng chuyển khoản đóng tiền, rồi lấy thuốc, đứng xếp hàng tại trạm y tá (Nurses Station) chờ y tá đến tiêm thuốc, động tác của y tá giống như ấn phím tua nhanh, nhưng ta vẫn cảm thấy chậm, nhìn xa xa thấy thân ảnh của Tần Hoan dựa vào vách tường thở dốc, bỗng nhiên cơ thể Tần Hoan trượt xuống, ta tức khắc chạy tới, con trai của bệnh nhân ở Hành lang bên cạnh nhảy dựng lên giống như lò xo, đỡ lấy Tần Hoan.

"Cám ơn đại ca."

"Ấy kìa, không nên khách sáo, người mắc bệnh đi khám bệnh cũng chẳng hề dễ dàng, cô gái này nhỏ tuổi như vậy, cha mẹ thấy được rất đau lòng, con gái của ta lớn xấp xỉ cỡ nàng."

Tô Mộc mang tới một ít đồ ăn và một cái áo khoác phao lông vũ dáng dài.bg-ssp-{height:px}

"Buổi tối khẳng định sẽ lạnh, ta mang cái áo này từ trong nhà tới đây, lông tơ rất dày, ấm áp, khoác lên cũng tốt", ta bảo nàng mau trở về, nàng không bằng lòng, "Mau trở về đi, ngày mai ngươi thay thế ta", nàng nghĩ nghĩ, "Uhm, ngày mai ta mang điểm tâm cho ngươi".

Ta đưa phiếu ăn cho nàng, "Giúp ta mua thêm một phần", nàng thoáng chần chừ, "Được".

Tô Mộc rời đi, Tần Hoan cười nhè nhẹ "Thích móc khóa không?"

"Thích, dùng tốt lắm, hơn nữa ta thích màu xanh lam, ngày đó ta tới tìm ngươi, chính là muốn cám ơn ngươi, còn chưa nói lời cảm ơn, mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"Lúc còn bé ta từng bị hen phế quản, sau khi trưởng thành không có tái phát, không nghĩ tới lần này đột nhiên phát bệnh nặng như vậy, còn tốt có ngươi bên cạnh" hiện giờ nàng có thể nói chuyện thành câu, rõ ràng tình trạng thở dốc đã được hóa giải.

"Ngủ tí xíu đi, một lát hồi trời sáng rồi."

"Uhm" nàng nằm nghiêng sang một bên, dựa vào bờ vai của ta ngủ thiếp, nhưng ta rất tỉnh táo.

Bán bò bán nhà, di chuyển nghìn dặm, ngổn ngang lộn xộn, nằm ngã dưới đất, đây chính là bệnh nhân mà sau này ta phải đối mặt sao?

Bệnh nhân liên tục nhập viện, trắng đêm không ngủ, chạy ngược chạy xuôi, khàn cả giọng, đây chính là công việc sau này của ta sao?

Trời tờ mờ sáng, bên ngoài có lác đác âm thanh ồn ào náo động, một đội ngũ xếp hàng thật dài bên ngoài Khoa Cấp cứu, những người này đang chờ Khoa Khám bệnh mở cửa để đăng ký lượt, đông người, điều kiện kém, khám bệnh thật khó khăn, ta có thể làm chút gì đây.

- ---------------------------------------------------

Bình luận của Tác giả (Lâu chủ) và Độc giả (Tầng chủ) trên diễn đàn Thiên Nhai:

Tầng chủ @Dương Con Thỏ đăng trên Thiên Nhai của Lâu chủ ngày //: "Bác sĩ Thảo Dã, dựa vào đánh giá của ngươi, lúc nào mới có thể khống chế được tình hình dịch bệnh, khi nào trật tự xã hội, sản xuất, đời sống phục hồi trở lại bình thường đây."

Lâu chủ @Thảo Dã Gian Nhân bình luận ngày //: "Khi Vũ Hán bước vào tháng tư, lúc này nhiệt độ không khí từ °C trở lên."

- ---------------------------------------------------

CHÚ THÍCH

() Hiệu Y viện (校医院): là một trung tâm y tế trong các trường đại học chịu trách nhiệm phòng chống, bảo vệ và chữa bệnh cho toàn bộ học sinh sinh viên và công nhân viên chức của trường học; gánh chịu nhiệm vụ phổ biến bệnh dịch cho thầy trò và nhân viên; xử lý dịch bệnh xảy ra trong trường; phòng, chống và quản lý các bệnh truyền nhiễm; khám sức khỏe định kỳ hằng năm; kiểm tra sức khỏe cho sinh viên năm nhất và sinh viên tốt nghiệp; khám sức khỏe cho nhân viên mới và những giáo sư mới được công nhận; kiểm tra sức khỏe, chữa bệnh cho toàn bộ công nhân viên chức đã về hưu của trường.

Ngoài ra bệnh viện còn chịu trách nhiệm giáo dục sức khỏe cho học sinh sinh viên; tích cực triển khai đa dạng các hình thức phổ cập kiến thức phòng chống bệnh tật, giáo dục sức khỏe, bảo vệ sức khỏe cho toàn trường.

Bệnh viện bao gồm các phòng ban: Khoa Nội, Khoa Ngoại, Tai Mũi Họng, Da Liễu, Khoa Phụ Sản, Khoa Xét Nghiệm,...!tùy vào quy mô và cách bố trí của từng trường.

P/S: thật ra thì nó giống với Phòng Y tế tại các trường bên VN đó mấy bạn, nhưng bên TQ thì họ xây dựng thành bệnh viện đa khoa luôn có giám đốc bệnh viện, trưởng khoa, bác sĩ và y tá hẳn hoi nhằm phòng chống, tầm soát, chữa trị kịp thời cho sinh viên, nhân viên và giảm áp lực cho các bệnh viện tuyến trên..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio