Sau đó, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy hẳn là mình nên thất tha thất thểu đứng lên, cọ cọ bên khóe mắt đang tràn đầy tơ máu của chủ nhân rồi thè lưỡi liếm mặt hắn. Ánh nắng sớm tràn vào từ khe cửa sổ sẽ chiếu lên sườn mặt chủ nhân, trên mặt hắn sẽ là vẻ tươi cười còn vương chút mỏi mệt, mà chó con là mình sẽ thân mật dùng cái đầu lông xù âu yếm chủ nhân ngu xuẩn của mình. Ừ, chính là như thế, trên phim toàn diễn thế mà!
Nhưng trên thực tế, không có âu yếm thân mật. Chó con nằm im trên giường như một con lợn chết, ghét bỏ đẩy ngón tay đang chọc chọc trên mặt mình ra:
– Gâu!
Cút! Chọc cái gì mà chọc!
Mà trên mặt của chủ nhân vốn phải có tươi cười vương chút mỏi mệt cũng đang bày ra khuôn mặt người chết không phù hợp với kịch bản, hắn bắt lấy cái chân đang đập đập trên tay mình. Trong mắt có tơ máu nhưng bất mãn là phần nhiều:
– Mày về muộn, không tỉnh trước bình minh, suýt thì tao nghĩ mày chết rồi.
– Gâu âu, phụt!
Con mẹ nó chứ, ông đây tí nữa thì biến thành người, khỏe mạnh luôn, mi chết thì có! Nếu không phải thấy mi thê thảm sắp khóc đến nơi, ông đây còn lâu mới thèm chơi trò "Tỉnh dậy cùng với ánh nắng đầu tiên của ngày mới" vô cùng cẩu huyết này đâu nhé! Phải biết thỏa mãn chứ còn ngồi đó mà oán giận à?
– Thôi đi, không nói cái này nữa.
Richie đứng lên vặn thắt lưng, gợi cảm như một con báo đã ăn no. Hắn bỏ tay ra, xoa bụng rồi như vừa sống lại, cảm thán:
– Đói quá.
Chó con khoái trá há miệng, lại vươn cái lưỡi lắm điều ra.
Đó, đúng rồi, suýt nữa quên chính sự nha!
Bữa tối ta phải ăn thịt bò với đào đóng hộp với sữa đào bánh pudding mơ trứng gà mật ong với cái thức ăn cho chó cao cấp mi giấu ở trên tầng tủ cao nhất xong rồi thỉnh thoảng mới chịu lấy ra một tí tị cho ta ăn cải thiện ta phải ăn cái đó tới mức ngán đến tận cổ từ chối trộn các loại thức ăn cho chó khác ở bên trong cảm ơn.
(Bữa tối tôi phải ăn thịt bò với đào đóng hộp với sữa đào, bánh pudding mơ, trứng gà mật ong với cái thức ăn cho chó cao cấp mi giấu ở trên tầng tủ cao nhất xong rồi thỉnh thoảng mới chịu lấy ra một tí tị cho ta ăn cải thiện, ta phải ăn cái đó tới mức ngán đến tận cổ, từ chối trộn các loại thức ăn cho chó khác ở bên trong, cảm ơn.)
Richie mỉm cười:
– Chuẩn, sáng nay chúng ta ăn cháo hoa đi.
– Ẳng?
Cái lưỡi bình thường vắt bên miệng chó con cứng đờ.
– Vừa giải phẫu xong không thể ăn mấy thứ khó tiêu, ừm, cũng một ngày rồi tao chưa ăn gì.
Hắn vươn tay, xoa xoa cái đầu cứng ngắc của chó con:
– Cho nên ăn cháo hoa để điều dưỡng là tốt nhất.
Nguyễn Hướng Viễn: "..."
Richie cúi người, ghé sát vào chó con nằm ngay đơ đang trừng mắt trên giường, dùng ngữ khí có thể làm tức chết chó mà hắn am hiểu nhất, nói:
– Đúng không? Cháo hoa cũng ngon mà.
Để trả lời, chó con nằm trên giường, nâng hai chân sau, bất chấp đau đớn ở vết thương, không do dự đạp một phát vào khuôn mặt đẹp trai đáng ghét kia.
Đúng cái ông bà nội ngoại nhà mi! Đồ lừa đảo! Siêu cấp lừa đảo! Ta ngàn dặm xa xôi, không quay về làm người chính là để mỗi sáng sớm được ngồi bên bàn ăn của mi, lè lưỡi chèm chẹp húp cháo hoa, ăn dưa muối với mi à? Ông đây cười tới mức cái răng mới mọc cũng sắp rụng rồi đây này! Mau tỉnh lại đi đồ ngu, đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi hả? Làm gì có cái tình yêu "đồng cam cộng khổ ăn dưa muối" tồn tại cơ chứ!
Nghĩ vậy, chó con càng khó chịu, cái chân to trên mặt người kia càng giẫm mạnh, tiện thể làm sâu sắc thêm chút cảm giác tồn tại.
Richie bình tĩnh lấy tay vuốt tóc, sờ sờ cái mũi bị đạp đau, vừa dùng thứ ngôn ngữ chó con nghe không hiểu vừa giữ chó con lại để xem vết thương vừa bị nó tự hành hạ, thậm chí hắn còn như một tên biếи ŧɦái dùng mũi ngửi ngửi. Khi xác định được không có mùi máu, hắn mới yên lòng, liếc mắt nhìn qua cái miệng đang chảy dãi của chó con. Richie nghĩ nghĩ rồi đưa tay luồn vào khe hở giữa đầu chó với giường, nhẹ nhàng nâng đầu nó:
– Chuẩn, thử xem có đứng lên được không.
Nguyễn Hướng Viễn xoay người tỏ ý khinh bỉ, nằm trên giường run run chân cho có lệ nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ "Tôi đang rất cố gắng đây", "Tôi con mẹ nó cố lắm rồi". Chó con nhìn chằm chằm Richie, vừa có ý thông báo một tin tức dối trá vừa giả vờ run rẩy chân vài lần.
Năm giây sau, nó lại quay về tư thế một con chó chết nên có.
Lưỡi lại thè ra, đồng thời đôi mắt tam giác gợi đòn của chó con cũng không nhìn thẳng mắt Richie nữa mà bắt đầu nhìn về mấy viên gạch.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu gâu.
Nhìn này, ông đây đã cố hết sức rồi, nhưng không hiểu vì sao cứ nghĩ đến chuyện ông đây phải thật cố gắng đứng lên chỉ để cùng mi đi ăn cháo trắng thì tự dưng cảm thấy cuộc đời chẳng còn ánh sáng. Một cuộc đời không có đào đóng hộp, vậy thì dùng hết sức đứng lên cũng đâu có ý nghĩa gì?
Richie lại gần giường:
– Sau khi ăn bữa sáng có thể xem xét ăn thêm chút đào.
Tai của sinh vật lông mao đang nằm quay đơ trên giường động đậy một cái, nó lập tức xoay người, đứng dậy.
Richie: "..."
Nâng chân gãi gãi bụng, chó con khoái trá há mồm sủa:
– Gâu âu âu!
Đi, đào đóng hộp nào!
– ... Từ từ đã.
Richie thở dài, đứng thẳng lên, dùng sức nhéo nhéo cái tai cùng với đám lông lung tung trên đầu của chó con rồi mới đứng lên thò nửa người ra khỏi cửa. Lập tức, Nguyễn Hướng Viễn nghe được tiếng lộc cộc của giày cao gót nện trên sàn dồn dập. Mười lăm giây sau, Richie tránh ra, Lisa tay cầm ống tiêm lao từ bên ngoài vào.
Chị gái y tá xinh đẹp quơ tay quào chân đẩy Richie ra, chạy tới ôm chó con hôn chụt chụt hai cái, sau đó dùng âm thanh có thể kinh tởm chết chó mà nói:
– Chó con ơi, chúng ta đo nhiệt độ nào.
Ngẩng đầu, Nguyễn Hướng Viễn mới phát hiện trong tay Lisa là một cái nhiệt kế.
Được, đo nhiệt độ thì đo nhiệt độ, nể tình đôi môi thơm của cô y tá, lúc này chó con cực kì nghe lời, cái đuôi to phẩy phẩy trên giường như quét bụi, rất hợp tác nâng chân phải để lộ nách, chuẩn bị dùng tư thế cực kì đẹp trai này mà hoàn thành lần kiểm tra.
Chắc là vì vừa dạo qua quỷ môn quan một lần nên đầu óc không tốt lắm, chó con lúc này đã quên lời ngọt tiếng ngọt của người đẹp chính là nọc độc đáng sợ nhất.
Ngay khi nó nâng chân, chờ đợi nhiệt kế tiến tới rồi nhận mấy lời khen như kiểu "Chó con thông minh quá" thì cái đầu lông xù bỗng bị những ngón tay thon dài giữ lấy, kéo về phía trước.
Gì thế?
Móng vuốt của chó con cào một đường thật dài trên ga đệm, khi Lisa đưa đầu nó cho Richie, còn dặn Richie "Nhất định phải giữ chắc", Nguyễn Hướng Viễn đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng, một cảm giác "Hình như mình bị lừa" thình lình đánh úp vào suy nghĩ nó.
Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Richie giữ đầu chó con, khi thân hình béo mập của nó bị mỹ nữ tóc vàng ôm lấy, Nguyễn Hướng Viễn há miệng về phía Richie.
Khi Lisa chộp đuôi nó nâng lên, Nguyễn Hướng Viễn bất an, thè lưỡi.
Khi một thứ vừa nhỏ dài vừa lạnh hoàn toàn không chần chừ mà cắm vào hoa cúc của chó con, chó con gào một tiếng, phun đầy nước mũi nước miếng vào mặt Richie, sau đó suýt cắn nhầm lưỡi mình rồi lại vùng vẫy muốn đứng lên.
Lisa kêu một tiếng, vì vừa phải giữ lại chó con đang giãy giụa với ổn định vị trí cái nhiệt kế lại không được đụng tới vết thương của chó con, cô vội muốn chết được. Lúc chật vật mãi mới bắt được chân sau của chó con, cố định lại, cô kêu to một cách lộn xộn:bg-ssp-{height:px}
– Được rồi được rồi không được cử động sắp xong rồi chỉ một phút thôi mà, kiểm tra thân nhiệt cho chó đều phải làm vậy về sau là quen thôi!
Richie giữ lại khuôn mặt của chó con đang hoảng loạn, có vẻ bình tĩnh, nói:
– Chuẩn, ngoan, không nên cử động.
– Gâu gâu gâu âu âu ẳng ẳng ẳng!
Không nên cử động, nói dễ nghe ghê cơ!
Mi con mẹ nó chổng mông lên rồi để ông đây cầm chân ghế nhét vào mông mi rồi mi bình tĩnh thử cho ông xem! A a a a nói cho mi biết chó đều sẽ bị kiểm tra thân nhiệt thế này đấy ông đây không làm người mà về với mi là để húp cháo trắng rồi bị chọc hoa cúc đây không phải là tình yêu chân chính đúng là chỉ có Romeo và Juliette mới có tình yêu đích thực thôi thả ra thả ra thả ra!
(Mi con mẹ nó chổng mông lên rồi để ông đây cầm chân ghế nhét vào mông mi rồi mi bình tĩnh thử cho ông xem! A a a a, nói cho mi biết chó đều sẽ bị kiểm tra thân nhiệt thế này đấy, ông đây không làm người mà về với mi là để húp cháo trắng rồi bị chọc hoa cúc! Đây không phải là tình yêu chân chính! Đúng là chỉ có Romeo và Juliette mới có tình yêu đích thực thôi! Thả ra! Thả ra! Thả ra!)
Lisa:
– Đừng cử động! Sắp xong rồi, đếm ngược mười giây. Mười, chín, tám...
– Gâu âu âu!
– Năm, bốn...
– Gâu gâu!
Ba hai một! Được rồi, đến giờ rồi! Mau rút thứ lạnh lẽo mà cuộc đời tôi không thể chịu nổi này rút ra ngay đi!
Lisa:
– Ba, hai phẩy năm,... Được rồi, thời gian chưa đủ, thêm mười giây nữa.
Nguyễn Hướng Viễn: "...."
Đồ dối trá! Unlike!
Richie: "..."
Lisa:
– Bốn... Ba...
Richie:
– Chiêu này là cô học được từ hồi còn làm ở viện nhi bên ngoài hả?
Lisa cười cười.
Chó con lắc mông kêu gào vài tiếng, khóc lóc rất thê thảm, mãnh liệt bày tỏ rằng Richie đừng có phá đám cô ý tá đếm số.
Lisa:
– Hai, một. OK.
Cùng giọng nói của y tá, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy thứ thật dài thật nhỏ chỉ hận không thể chọc vào ruột mình rốt cuộc cũng bị rút ra khỏi mông mình. Lúc rút ra, cảm giác như nó còn cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình khi bị kéo ra khỏi chỗ thịt mềm.
Chân tay nó mềm nhũn, nằm sấp trên giường, cái miệng chôn giữa hai chân trước, rên ư ử.
Richie do dự nâng tay, xoa xoa trên cái đầu loạn xị như kẻ điên của chó con:
– Chuẩn, đừng khóc, phải ra dáng đàn ông chứ.
– Gâu gâu gâu!
Mi con mẹ nó nhét chân ghế vào mông một phút xong từ từ rút ra rồi chậm rãi cảm nhận cảm giác ác liệt truyền từ mông tới đi rồi hẵng nói chuyện đàn ông với tôi! Phụt!
Richie: "..."
Lisa bỏ nhiệt kế trong tay xuống, tùy tiện ném vào chỗ dụng cụ tiêu độc, xoay người nhún vai với Richie:
– Không sốt nữa rồi.
Richie gật đầu, trên mặt không thấy mấy cảm xúc, khuôn mặt than của hắn vẫn cứng đơ.
Lisa:
– Mai nhớ mang nó đến thay thuốc. Mặt anh cũng phải bôi thuốc mới được.
Nguyễn Hướng Viễn lảo đảo đứng lên, mặt đầy nước mắt nước mũi, hắt xì hai cái:
– Gâu gâu âu!
– ...
Richie thu hồi tầm mắt đang nhìn chó con, nhìn Lisa rồi tự làm một tên phiên dịch bất đắc dĩ:
– Chuẩn bảo không bao giờ muốn vào phòng y tế nữa thì phải làm sao?
– Vậy anh nói với nó rằng nếu vết thương bị nhiễm trùng thì có thể lại sốt, lần sau không chỉ một phút đâu.
Lisa bĩu môi, chọc chọc chó con đang nằm trên giường ủn đến ủn đi, chân sau rúc rúc vào chăn, mông lại lộ ra ngoài.
Nguyễn Hướng Viễn sủa một tiếng, cảm thấy cuộc đời chó đã mất đi dũng khí tiếp tục. Tôi còn chưa bao giờ chạm vào con gái đâu, trong sạch của tôi ai tới chịu trách nhiệm chứ?! Tôi làm sao còn ngây thơ nữa! Làm sao còn khờ dại nữa! Kì vọng mãnh liệt vào tương lai của tôi, còn đâu một thiếu nên ngây thơ nữa!
Những thứ đó bị một cái nhiệt kế phá hủy hết rồi!
Phát điên rồi!
Chó con rơi vào bi ai khi sự trong sạch của mình bị một vật thể không rõ cướp đi, ngay khi đang bi thống đến đoạn cao trào thì nó bị một bàn tay to lôi ra khỏi chăn một cách rất vô tình. Tóc đỏ ôm chó con vào ngực, tâm tình tốt mà sửa sang lại nơ con bướm được buộc bằng băng gạc trên lưng nó, như trấn an mà vỗ vỗ vào đầu của con chó béo tới mức thấy được ba tầng cằm đang cố rúc vào cổ hắn.
Sau đó, hắn thật khoan dung để cho chó con bôi đầy nước mắt nước mũi nước miếng lên cổ mình.
Thứ ướŧ áŧ bẩn thỉu kia dính lên cổ áo sơ mi vốn sạch sẽ của người đàn ông nhưng khi hắn xoay người chào Lisa, trong mắt hắn lại có nhu hòa trước nay chưa từng có.
Biểu tình này làm Lisa ngây ra.
Mãi cho tới khi tóc đỏ đã ôm chó con tâm can bảo bối của hắn đi rồi, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mới giúp nữ y tá tỉnh lại. Lisa nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng, sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng:
– Ma đầu này khi dịu dàng thì thật mê người...
Khi cô gái còn đang sững sờ, ở bên kia cánh cửa, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bất đắc dĩ của Richie:
– Được rồi, đừng khóc, Chuẩn... Câm mồm, cái đó không cắn được! Hừm, tao đánh chết mày!