Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
——— Cập nhật . ———
.
Bà Dạ không hổ là người phụ nữ đã sinh ra Dạ Trục Tước.
Không hề hoảng loạn trong tình huống này.
Đầu tiên bà nhẹ nhàng xoa đầu đóa sen trắng nhỏ Tô Ninh đã bị cuộc sống tra tấn: "Ninh Ninh, đừng khóc nữa, sẽ mau chóng khỏi thôi, không ai có thể cướp đi anh Dạ của cháu, hiểu không? "
Sau đó quay đầu nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng hạ xuống, tốc độ thay đổi của vẻ mặt có thể coi là người kế thừa tốc độ đổi mặt nạ của kinh kịch Tứ Xuyên: "Tô Mã Lệ, thế này là thế nào?"
Tôi tưởng chừng như nước mắt lưng tròng.
Thật vui mừng.
Bà Dạ.
Hình tượng của bà ổn định làm người ta thật yên tâm.
.
Nhưng em gái có thể chị gái cũng có thể, tại sao lại không gọi người ta là Lệ Lệ?
Người ta không đẹp sao?
...
Ôi.
Đáng ghét.
Bị Dạ Trục Tước đồng hóa lah.
.
Tôi đem câu chuyện ngắt đầu bỏ đuôi mà thuật lại một lần nữa.
Chủ yếu là ngắt đầu, sợ bà Dạ sẽ ngất xỉu vì nghe được chiến tích hiển hách của cậu con trai cưng cao quý khi không chỉ tự cởi đồ mà còn trộm học mấy lời thả thính trần tục.
Thuận tiện bỏ chút đuôi.
Sợ bà Dạ và Tô Ninh biết rằng Dạ Trục Tước trở nên như vậy là do tôi để lại cho anh ta bóng ma tâm lý sẽ tức giận muốn chết.
Sau đó véo tôi tới ngất đi.
.
Mặc dù tôi đã thuật lại rất đơn giản nhưng bà Dạ trông như hận không thể viết dòng chữ "đồ sao chổi, tránh xa con trai tôi ra, nhìn cô gái xinh đẹp đằng kia đi, đó mới là con dâu của tôi, cô có thể có chút abcd trong lòng không" lên mặt.
Thật tiếc vì độ dài hơi dài, cuối cùng lại biến thành mặt đầy bất mãn.
Tôi là ai.
Tôi ngay lập tức đánh hơi được cơ hội.
Tôi: "Thực ra, nếu bác sẵn lòng cho cháu hai trăm triệu..."
Gương mặt xinh đẹp của bà Dạ hơi nghiêng sang một bên.
Tôi: "?"
Tôi: " triệu thì sao?"
Khuôn mặt bất mãn của bà Dạ thản nhiên chuyển thành vẻ bình tĩnh và ưu nhã: "Ăn thôi nào mọi người."
...
Chờ một chút?
Bác không cần vờ như không nghe thấy chứ??
Bác không phải là một bà chủ giàu có sao???
Tại sao bác lại keo kiệt như vậy???
.
Đương sự hiện đang hối hận.
Rất hối hận.
Sớm biết vậy tôi đã nói triệu.
Có lẽ triệu có thể được làm tròn.
.
Tận đến khi tôi và Dạ Trục Tước lên xe trở về, bà Dạ keo kiệt vẫn lảng tránh mắt tôi.
Rất buồn.
Dạ Trục Tước cũng buồn không kém.
Anh ta dùng cánh tay cường tráng của mình ôm lấy tôi, như chốn không người mà làm nũng: "Sao em yêu có thể nói những điều như vậy!!! Người ta rất là buồn đó!! Người ta có thể cho em yêu toàn bộ tài sản của người ta mà! Đừng có bỏ người ta mà!"
Tôi: "..."
Tô Ninh yêu cầu đi chung xe với chúng tôi: "..."
Biểu cảm của Tô Ninh trang nghiêm và bi tráng: "Em sai rồi."
Tôi: "?"
Tô Ninh: "Như vậy chị cũng chịu được, đây là sức mạnh của tình yêu đích thực sao?"
Tôi: "???"
Tô Ninh trịnh trọng đặt tay Dạ Trục Tước vào tay tôi: "Em chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
...
Cho tôi cơ hội phản bác!
.
Quản gia lái xe ở hàng ghế trước khẽ khịt mũi.
Quản gia: "Mấy người thật là ngây ngô đến đáng yêu."
Bất tri bất giác xe chạy vào một con hẻm tối, quản gia chậm rãi dừng xe, xung quanh vang lên tiếng bước chân hướng về bên này, gã vẫn giữ nụ cười lịch thiệp như cũ trên khuôn mặt: "Vẫn còn phút cuối cùng trước thời gian ước tính, mấy người có thể tiếp tục biểu diễn tiết mục Cát Tường Tam Bảo."
Gã nói: "Cáo biệt nhau cho tốt đi."
.
Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
trích lời của Mạnh Tử
Ông trời đã giao cho Tô Mã Lệ một trọng trách lớn, trước tiên đấu với nữ phụ, thu phục bá tổng, đổ đầy ví tiền, xáo trộn hành động.
... Sau đó ném cho vai ác.
Trời muốn diệt tôi.
——— . ——— Cập nhật ———