Trên đường đến nhà Diễm, Quân ngọ nguậy không yên. Quân chưa thấy ai ngố như mình. Quân đang nhận lời giúp đỡ của thằng nhóc. Nếu chẳng may Diễm từ chối. Quân biết ăn nói thế nào, chưa hết, Quân phải trả lời Diễm ra sao khi Diễm hỏi tại sao anh đến nhà tôi.
Càng nghĩ, Quân càng thấy bản thân mình đang hành động một cách khác thường, chỉ cần nghe thằng nhóc mẹ của nó đang gặp chuyện. Quân đã cuống cuồng lo lắng hỏi han, rồi phóng xe đến ngay khi thằng bé nhờ giúp.
Từ trước đến nay Quân chưa từng làm thế, đối với bạn bè và người thân. Quân có thể giúp họ một cách vô điều kiện nhưng thằng nhóc và Diễm là hai người xa lạ, không có lý do gì cho Quân làm như thế cả.
Quân không muốn nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ Quân càng điên đầu hơn. Điều quan trọng bây giờ là làm sao Quân có thể giúp Diễm thắng kiện và lấy lại được tác phẩm của mình.
Từ lúc nhận được cuộc gọi của Quân, thằng nhóc đang đứng đợi Quân trước sân. Bà Hoa kinh ngạc hỏi thằng nhóc.
_Cháu đang làm gì ở đây thế? Còn không mau đi vào nhà đi?
_Cháu đang đợi chú Quân. Chú ấy sắp đến rồi.
Bà Hoa mù mờ không hiểu.
_Tại sao chú ấy lại đến đây?
_Lúc này chú ấy có gọi điện cho mẹ cháu. Do mẹ cháu ngủ nên cháu đã nghe máy. Cháu nhờ chú ấy giúp mẹ cháu thắng kiện.
Bà Hoa nhìn thằng nhóc thật kĩ. Dù Diễm không hề nói cho thằng nhóc biết Quân là bố của nó nhưng tình cảm mà nó dành cho Quân chẳng khác gì tình cha con, ngay cả Quân cũng yêu và quyến luyến thằng bé. Họ là cha con nên không có gì có thể ngăn cấm họ thương yêu nhau dù họ không hề biết họ là cha con.
Thằng bé reo lên vui mừng khi nhìn thấy chiếc xe ô tô của Quân đang tiến dần vào cổng. Bà Hoa vui mừng lẫn lộn, tài năng của Quân thì bà không lạ gì. Bà tin là nếu Diễm được Quân giúp đỡ. Diễm sẽ nhanh chóng lấy lại được tác phẩm và danh tiếng của mình. Cũng may lần nào Diễm gặp khó khăn, Quân cũng xuất hiện kịp thời.
Quân ôm lấy thằng nhóc, thằng nhóc hôn chụt lên má Quân. Quân nheo mắt hỏi nó.
_Cháu có nhớ chú không?
Thằng nhóc tinh nghịch đáp.
_Cháu rất nhớ chú, giá mà chú có thể sống ở đây thì tốt quá.
Quân im lăng không nói gì. Nếu được sống cùng mẹ con Diễm, đối với Quân không còn hạnh phúc và niềm vui nào có thể sánh bằng nhưng Quân hiểu đó chỉ là mơ thôi. Quân không thể vượt qua quá giới hạn của bản thân mình. Diễm và Quân không đi chung một con đường, ai cũng có một cái gông ở cổ.
Bà Hoa gật đầu chào Quân. Quân mỉm cười chào lại. Vào phòng khách, bà Hoa pha cà phê mời Quân. Diễm đã ngủ được hơn hai tiếng, đầu đã bớt đau nhức. Diễm thấy ai đang véo mũi mình, biết là thằng nhóc. Diễm càu nhàu.
_Con yêu đừng nghịch mẹ. Mẹ cần phải ngủ.
Thằng bé lay Diễm dậy.
_Đã tới giờ cơm tối rồi. Mẹ phải dậy ăn cơm và tiếp khách đi chứ?
Diễm vẫn không chịu mở mắt.
_Khách nào? Mẹ nhớ là mẹ không mời ai đến nhà chơi.
_Chú Quân đang chờ mẹ ở ngoài phòng khách.
Không cần thằng bé nhắc đến lần thứ hai. Diễm mở bừng mắt.
_Con đang nói đùa đúng không? Chú ấy đến nhà mình làm gì?
_Lúc mẹ ngủ chú Quân có gọi điện cho mẹ. Con đã nghe máy và mời chú ấy đến đây.
Diễm than thầm.
_Không phải là con nói cho chú ấy biết chuyện mẹ bị người ta lấy trộm mất tác phẩm văn học chứ?
Thằng nhóc tỉnh bơ đáp.
_Chú ấy là người duy nhất có thể giúp được mẹ. Con làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Quân đã đến tận đây, lai đang đợi ở ngoài phòng khách. Diễm không còn trốn đi đâu được. Thở dài, Diễm bước nhanh vào phòng tắm, rửa mặt, chải đầu.
Nhìn thấy Quân đang ngồi nói chuyện với bà Hoa. Diễm không biết nên mở lời thế nào. Đã từng sống cùng với Quân, thậm chí hai người còn có con chung. Diễm vẫn cảm thấy ngại ngùng, e lệ như một cô gái lần đầu tiên đi hẹn hò.
Dù đang nói chuyện với bà Hoa nhưng Quân vẫn biết là Diễm đang đứng ở phía sau mình, mùi hương này Quân không thể nào quên được, nó đã khắc sâu vào tâm trí Quân.
Quân quay lại nhìn Diễm. Quân quan sát khuôn mặt, mái tóc, chiếc váy màu hồng nhạt Diễm đang mặc trên người. Ánh mắt Quân nhìn Diễm đầy đam mê và khát khao. Trái tim Quân đã bị Diễm lấp đầy.
Quân khó nhọc mở lời.
_Trông cô không được khỏe lắm.
_Tôi không sao.
Bà Hoa nhanh chóng đứng lên, bà nói.
_Cũng đã tới giờ cơm rồi, cậu ở đây ăn tối cùng chúng tôi chứ?
Thằng nhóc xà vào lòng Quân như đã thân quen từ lâu. Nó hỏi đầy hy vọng.
_Chú sẽ ở lại đây nhé? Cháu không muốn chú rời đi.
Quân cảm thấy khó xử, dù Quân rất muốn được cùng ăn cơm và cùng sống chung một nhà với mẹ con Diễm nhưng Diễm không nói gì, cùng không có ý định sẽ mời Quân ở lại ăn tối, làm sao Quân có dũng khí ở lại.
Diễm thấy bà Hoa và thằng nhóc đều đang nhìn mình như dò hỏi, ngay cả Quân cũng thế. Diễm nghĩ nếu Diễm đuổi Quân về thằng nhóc và bà Hoa sẽ giận Diễm, chưa hết thằng nhóc sẽ không thèm nói chuyện với Diễm vì Diễm dám đuổi người bạn mà nó yêu quý trong khi nó nhất định muốn giữ ở lại ăn cơm cùng gia đình.
Diễm nhìn thằng bé đang bá lấy cổ Quân, ngồi trong lòng Quân đầy nương tựa và ấm áp. Diễm ước giá mà đừng xẩy ra chuyện gì, Diễm đã có một gia đình hạnh phúc. Quân yêu Diễm, yêu những đứa con do Diễm sinh ra. Diễm sẽ sống trong một gia đình tràn ngập niềm vui hạnh phúc, và tiếng cười trẻ thơ nhưng bây giờ tất cả những điều đó đã mãi rời xa khỏi Diễm rồi. Chẳng bao lâu nữa Quân và Loan sẽ kết hôn. Lúc đó Diễm sẽ vĩnh viễn mất Quân.
Diễm lên tiếng.
_Anh ở lại đi.
Thằng nhóc reo lên.
_Chúng ta đi thôi.
Nắm tay Quân, thằng nhóc hướng dẫn Quân đi vào bếp. Thằng nhóc ngồi bên cạnh Quân, Diễm ngồi bên cạnh bà Hoa về phía bên kia chiếc bàn.
Quân không hề cảm thấy đói, Quân chỉ muốn được cùng mẹ con Diễm ăn chung một bàn, nói chuyện với nhau, điều này mang lại cho Quân cảm giác có gia đình và hạnh phúc.
Thằng nhóc nhăn mặt nhìn miếng cà rốt trên bát.
_Con có thể ăn cà rốt vào bữa ăn cơm tối được không?
Quân khuyên bảo.
_Trong cà rốt có nhiều chất dinh dưỡng rất tốt cho trẻ nhỏ như cháu. Có thể bây giờ cháu ghét nó nhưng mai sau cháu phải cảm ơn mẹ cháu vì đã cho cháu ăn.
Thằng nhóc ngước mắt nhìn Quân. Nó tò mò hỏi.
_Mai sau cháu cũng sẽ khỏe mạnh và thông minh như chú chứ?
Mắt Diễm đỏ hoe, họ là cha con dù Diễm có cố dấu thì mai sau thằng nhóc cũng sẽ có những đặc điểm không khác Quân bao nhiêu.
Quân xoa đầu nó.
_Nếu cháu muốn được khỏe mạnh giống như chú, cháu phải cố gắng ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, đi ngủ đúng giờ, hoạt động đúng cách.
Thằng bé gật đầu ra vẻ quyết tâm.
_Cháu sẽ làm được.
Nhắm tịt mặt, mở ra. Nó cố nuốt miếng cà rốt do Diễm gắp cho nó. Bà Hoa phì cười, Diễm quay mặt đi chỗ khác. Hai dòng lệ vừa lăn dài trên má. Lén lau lệ, Diễm cố nuốt hết bát cơm.
Trong bữa ăn, Quân và Diễm không hề nói chuyện với nhau, chỉ có thằng nhóc và Quân nói chuyện. Thằng nhóc hỏi Quân hết chuyện này đến chuyện kia. Quân chăm chú nghe rồi trả lời nó. Hai bố con rất tâm đầu ý hợp.
Diễm nhanh chóng buông đũa rồi đứng lên. Quân để ý đến đôi mắt đỏ hoe và cơ thể mệt mỏi, suy yếu của Diễm.
_Cô nên ăn nhiều vào. Nhìn cô trông ốm yếu và xanh xao quá.
_Tôi không sao.
Quân nói khích.
_Trong khi cô yêu cầu thằng bé phải cố ăn, còn cô thì lại ăn ít. Cô không thấy mình vô lý à?
Diễm bặm môi.
_Việc đó thì có liên quan gì đến anh.
Thằng bé hùa theo.
_Mẹ làm thế là chơi xấu. Lúc nữa con sẽ đánh dấu x lên trán mẹ.
Quân tò mò hỏi.
_Đánh dấu x? Chú không hiểu.