Mướn Chồng

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày sau đó, ngày nào Trường cũng đến thăm Diễm, Diễm đã ngoan ngoãn chịu ở lại nhà ông Hải với điều kiện là Trường phải đến thăm Diễm hàng ngày.

Trường bất đắc dĩ phải đóng vai một bà bảo mẫu, Diễm tính trẻ con nên hay mè nheo Trường, khiến nhiều lúc Trường tưởng, Trường là bố của Diễm.

Diễm lại hay khóc hay cười, một phút trước Diễm khóc, một phút sau Diễm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trường chỉ còn biết lắc đầu thở dài.

Ông Hải đã mời bác sĩ về nhà chăm sóc riêng cho Diễm và Trường. Vết thương trên cơ thể Trường bình phục dần dần.

Hôm nay Trường bị Diễm lôi ra ngoài vườn, Diễm cười nói.

_Đây là mấy cây hoa em thích nhất, anh có thích không....??

Trường cáu.

_Tôi có phải là đàn bà đâu mà thích hoa, cô đúng là lắm chuyện....!!

Diễm giận dỗi.

_Sao hơi một tí là anh cáu giận với em là thế nào....?? Em có làm gì có lỗi với anh đâu....??

Trường ngán ngẩm.

_Cô không làm gì tôi cả, tâm tư của tôi dạo này không được bình an nên tôi mới như thế thôi....!!

Diễm tròn xoe mắt nhìn Trường, Diễm ngây thơ hỏi.

_Anh có thể nói cho em biết được không....?? Em sẽ cố hết sức để giúp anh....!!

Trường cười khẩy.

_Ngay cả bản thân cô, cô cũng còn chưa giúp được cho chính mình, cô có thể giúp gì được cho ai....!!

Diễm tức giận hét Trường.

_Anh đừng tưởng em lành hiền mà anh dám bắt nạt em, em sẽ mách chú đánh anh cho anh chừa bản tính hay ăn hiếp vợ đi.....!!

Trường dở khóc dở cười.

_Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là chồng của cô, tôi phải làm gì thì cô mới chịu hiểu đây.....!!

Diễm cầm tay Trường, Diễm lắc lắc.

_Anh đừng nói như thế với em được không...?? Em biết bây giờ em bị mất trí nhớ nên anh chê em, nhưng em hứa là em sẽ cố gắng nhớ lại chuyện tình cảm trước kia của hai chúng ta, em tin là anh sẽ sớm chấp nhận em làm vợ của anh....!!

Trường thở dài.

_Sao cô ương bương như thế, chúng ta chưa bao giờ nói thích nhau, chưa bao giờ tôi cầu hôn cô, cô chưa bao giờ nói đồng ý yêu tôi, thích tôi, nói đồng ý lấy tôi, chúng ta chưa đưa nhau đến nhà thờ, chưa có nhẫn cưới, chưa chụp hình cưới, chưa được cha mẹ hai bên đồng ý làm sao chúng ta lấy nhau được....!!

Trường vừa nói hết câu, Diễm kéo Trường xuống gần sát mặt Diễm, Trường đỏ bừng mặt, chưa kịp hiểu chuyện gì, Diễm hôn Trường.

Trường kinh ngạc, sững sờ, mắt Trường mở to, lần trước Trường là người chủ động hôn Diễm, bây giờ bị Diễm hôn lại, nụ hôn lần này khác hẳn nụ hôn lần trước, khi Diễm buông Trường ra, Trường đứng ngơ ngẩn như người mất hồn.

Diễm đỏ mặt hỏi.

_Thế nào....?? Anh có cảm giác gì không....??

Diễm sờ lên trái tim đang đập thật nhanh, sờ lên khuôn mặt đỏ hồng của mình, chân phải đá đá mấy cây cỏ khô dưới đất, cúi gằm mặt, Diễm ngượng ngùng nói.

_Em...em có cảm giác là anh và em đã hôn nhau rồi...??

_Nếu em và anh chưa từng quen biết nhau, chưa từng yêu nhau sao anh lại hôn em, sao em lại thấy trái tim đập thật nhanh khi ở bên cạnh anh, sao em lại thấy mặt em đỏ bừng khi em hôn anh, tại sao lại thế hả anh....??

Trường bần thần cả người, đôi mắt Trường nhìn Diễm không rời, bây giờ con nhóc trông dễ thương và đáng yêu quá.

Trường run giọng bảo.

_Làm sao mà tôi biết được....!!

Diễm lí nhí.

_Nếu anh không biết thì còn ai biết vào đây....!!

_Anh phải trả lại cảm xúc và trái tim cho em, em bị mất trí nhớ, mặc dù em không nhận ra ai, không còn quen biết ai, không còn tin ai nhưng tại sao với anh em lại có cảm giác khác hẳn, tại sao em chỉ muốn gặp duy nhất một mình anh, chỉ muốn được ở bên cạnh anh, mất trí nhớ mà em vẫn còn cảm giác với anh, anh không cảm thấy lạ sao....??

Trường càng ngắm Diễm, mặt Trường càng đỏ, trái tim Trường đang dần tan chảy, lòng băng giá của Trường đang nóng dần lên, hình bóng Diễm đang dần chiếm một phần trong trí nhớ của Trường, Trường sợ hãi, Trường muốn bỏ chạy.

Chân phải lùi lại, Trường muốn đi, muốn rời khỏi Diễm, Trường sợ nếu ở bên cạnh Diễm lâu, Trường sợ Trường sẽ yêu Diễm, sẽ thích Diễm thật sự, lúc đó kế hoạch trả thù của Trường sẽ rơi vào tình thế khó khăn, Trường là một con người trọng tình cảm, nếu ai có ơn với Trường, Trường nhất định phải trả, có thù với Trường, Trường nhất định phải báo, nếu Trường yêu Diễm, Trường sẽ không thể xuống tay với cha đẻ của Diễm, Trường không thể.

Thấy Trường chuẩn bị rời đi, Diễm ôm chầm lấy Trường, Diễm cầu xin.

_Em xin anh đừng bỏ em, đừng rời xa em....!!

_Em sợ lắm, em sợ cô độc, nếu không có anh em phải sống như thế nào đây....??

_Anh cho em đi theo anh, anh nhé....!!

_Dù cuộc sống có khổ đau như thế nào, dù tương lai phía trước có mờ mịt ra sao, em cũng muốn nắm lấy tay anh đi hết con đường đời này....!!

_Em chỉ cần có anh, chỉ cần có anh thôi. Anh có thể mang em đi được không anh....??

Diễm ngước đôi mắt đầy lệ lên nhìn Trường, Trường không dám nhìn thẳng vào mặt Diễm, cố dấu đôi mắt đỏ hoe và cảm xúc đang dâng tràn trong lòng.Trường khinh khỉnh nói.

_Cô không biết cô đang nói gì đâu, tôi sợ đến khi cô biết tôi là ai cô sẽ hối hận với những gì mà cô nói hôm nay....!!

Diễm lắc đầu.

_Em sẽ không hối hận, tuyệt đối không....!!

_Em yêu anh, anh là chồng của em, tại sao em phải hối hận, tại sao em lại không tin tưởng anh, anh là tất cả đối với em....!!

Lòng Trường dao động mạnh, chưa có lúc nào Trường lại cảm thấy Trường yếu đuối và bất lực như thế này, Trường cố điều hòa hơi thở, cố nghĩ đến hận thù, cố tưởng tượng ra vẻ mặt đáng ghét của Diễm nhưng Trường làm không được.

Khi ánh mắt Trường và ánh mắt Diễm giao nhau, Trường tê liệt hoàn toàn, cả hai nhìn nhau không rời, nhìn họ lúc này như hai bức tượng được tạc bằng đá, người nghệ sĩ đã lấy họ làm mẫu. Tình yêu từ xưa đến nay vốn đã thiêng liêng, vốn đã nhiệm màu, yêu là căn bản của mọi sự sống, của mọi sự sinh tồn trên trái đất, người ta không yêu nhau mới loạn, mới có đánh nhau, mới giết nhau.

Hình ảnh này có hồn và sinh động đến nỗi mấy người làm trong nhà định gọi Diễm và Trường vào ăn cơm trưa cũng phải nín thở, họ không dám lên tiếng, họ không muốn phá vỡ đi hình ảnh có một không hai này.

Ánh mắt đôi môi của Diễm như mời gọi, Trường cúi xuống, bây giờ lí trí, suy nghĩ của Trường hoàn toàn vô dụng, Trường không còn suy nghĩ, tính toán được gì nữa, đầu Trường trống rỗng, cơ thể Trường lâng lâng một cảm giác khó tả.

Trường bây giờ chỉ còn biết đến đôi môi, đến ánh mắt của Diễm, khi hai người chuẩn bị hôn nhau, một tiếng e hèm vang lên làm cả hai giật mình.

Điều trớ trêu là ông Hải và Quân xuất hiện cùng lúc, cả hai nhìn Trường và Diễm không rời. Ông Hải cau mày không hài lòng, còn Quân, Quân hầm hầm tức giận, lòng ghen tuông trong Quân bùng lên, hai bàn tay nắm chặt, nếu không có ông Hải ở đây thì Quân đã nói chuyện thiệt hơn với Trường rồi

Bốn người ngồi trong phòng khách, trong khi ba người đàn ông nhìn nhau như muốn thăm dò đối phương đang nghĩ gì, đang suy tính gì trong đầu thì Diễm lại vui vẻ cười đùa không ngớt.

Diễm vô tư hỏi Trường.

_Bao giờ anh cho em đi theo anh....??

Quân tức giận.

_Em không thể đi theo cậu ta....!!

Diễm vênh mặt lên cãi.

_Tại sao lại không, anh ấy là chồng tôi thì tôi phải đi theo anh ấy chứ....!!

Trường khổ sở bảo Diễm.

_Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là chồng của cô, cô vẫn không chịu hiểu hay sao....??

Diễm sụt sịt.

_Sao anh cứ tìm cách ruồng bỏ em thế, em có muốn bị mất trí nhớ đâu, anh làm ơn cho em đi theo anh, nếu anh bỏ em, làm sao em sống được....!!

Diễm nắm chặt lấy tay Trường, Diễm đau khổ hỏi Trường.

_Em có làm gì có lỗi với anh đâu, em yêu anh, em là vợ của anh, anh đi đâu cũng phải mang em theo, cũng phải ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ em chứ....!!

Cảnh thân mật giữa Trường và Diễm khiến ông Hải thở dài, khiến Quân gai mắt. Quân không kiềm chế được cơn ghen tuông đang bùng lên trong lòng, Quân nói từng tiếng một.

_Em không thể làm như thế được, em nên nhớ giữa anh và em đã có hôn ước, em không thể phản bội anh để đi theo một người đàn ông khác....!!

Diễm nhíu mày.

_Phản bội....?? Anh có nói nặng lời quá không....?? Giữa tôi và anh có gì đâu, anh Trường mới là chồng tôi, làm sao tôi trở thành vợ chưa cưới của anh được, thật là vô lí, tôi không tin....!!

Ông Hải vỗ nhẹ vào vai Quân, ông nói.

_Bác hiểu cảm giác của cháu nhưng cháu cũng phải thông cảm cho Diễm, nó bây giờ ngay cả bản thân nó là ai nó cũng không biết, nó chỉ tin tưởng có mình Trường, nếu chúng ta tách Trường ra khỏi nó, nó sẽ rất đau khổ, sẽ rơi vào tuyệt vọng, bác sợ vì thế nó có thể bị tâm thần, và vĩnh viễn nó không còn nhớ được gì nữa.....!!

_Nếu cháu thật sự quý mến nó, cháu hãy để cho nó sống vui vẻ, hạnh phúc dù chỉ là tạm thời, sau khi nó nhớ được nó là ai, nó sẽ quay về bên cháu thôi....!!

Quân nhìn Diễm và Trường không rời, Quân chán nản nói.

_Cháu làm sao mà vui được, bác cũng biết kể từ khi gặp Diễm không ngày nào là cháu không nhớ đến Diễm, cháu đã thích và yêu Diễm mất rồi, cháu làm sao chấp nhận nổi sự thật là bây giờ Diễm đang ở bên cạnh một người đàn ông khác, người đó lại bị Diễm nhận nhầm là chồng nữa.....!!

_Chú cũng không muốn như thế nhưng hai chú cháu ta đành bất lực, ngay cả chú là bố của nó, nó cũng không tin tưởng, không muốn chú lại gần nó, nó luôn nhìn chú bằng con mắt đề phòng và sợ hãi chỉ khi nào Trường xuất hiện nó mới vui vẻ, mới vui cười trở lại, cháu bảo chú phải làm gì bây giờ....!!

Quân lắc đầu nói.

_Cháu cũng không nghĩ ra được cách nào cả, ngày trước cô ấy còn cười đùa, còn nói chuyện vui vẻ với cháu, bây giờ cô ấy luôn tỏ ra khinh ghét cháu, cháu đã cố làm quen và nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy lờ cháu đi, cô ấy luôn kêu thét nếu cháu dám cần tay cô ấy, hình như cô ấy sợ cháu, ghét cháu....!!

Hai người đàn ông, một người là cha, một người là chồng sắp cưới, cũng không bằng một chàng trai xa lạ, cả hai vừa tức giận, vừa ghen tị, vừa bất lực.

Bữa ăn được dọn ra, Diễm nhìn mấy món trên bàn, Diễm vui vẻ hỏi Trường.

_Anh thích ăn gì để em gắp cho....??

Trường kêu khổ.

_Cô có thể để cho tôi yên được không...??

Diễm giận dỗi.

_Anh làm sao thế...?? Em quan tâm đến anh mà anh cũng giận em là sao....??

Diễm buông bát xuống, Diễm không muốn ăn nữa, Quân cười tươi nói.

_Để anh gắp cá cho em nhé.....??

Diễm cáu.

_Không cần....!! Anh ăn đi, đừng quan tâm đến tôi, tôi không muốn anh Trường hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh....!!

Mặt Quân buồn rười rượi, Trường hết chịu nổi không khí căng thẳng, và khó chịu này. Trường đứng lên, Trường nói.

_Cháu xin lỗi nhưng cháu đã ở đây chơi quá lâu rồi, cháu xin phép được về trước....!!

Thấy Trường ra về, Quân vui mừng mỉm cười, còn Diễm kêu to.

_Sao anh lại về, không phải anh hứa với em là anh sẽ ở lại chơi với em đến chiều tối hay sao....??

Trường bực mình bảo Diễm.

_Nghe này cô nhóc, không phải ai cũng rảnh dỗi như cô đâu, tôi còn rất nhiều công việc phải giải quyết, nên cô làm ơn ở yên trong nhà, chịu khó ăn cơm, uống thuốc đầy đủ, đi ngủ đúng giờ là cô đã giúp tôi rồi....!!

Diễm tươi cười hỏi.

_Nếu em làm theo lời anh, ngày mai anh lại đến thăm em nhé.....??

Trường đành hứa bừa cho qua chuyện.

_Được rồi, chỉ cần cô làm theo lời tôi, ngày mai tôi lại đến thăm cô....!!

Diễm chìa ngón út ra, Diễm cười.

_Hứa nhé.....!!

Trường phì cười, con nhóc này trẻ con hết biết, đã mười tám tuổi rồi mà như đứa trẻ lên năm. Chỉ cần nói lời là được rồi, Diễm còn bắt Trường phải móc ngoéo tay làm tin nữa.

Ông Hải hỏi.

_Cháu có việc gì gấp lắm hay sao mà phải về sớm như thế....??

Trường nói dối.

_Bạn cháu đang đợi cháu ở nhà....!!

_Nếu thế thì cháu đi đi....!! Nhờ ngày nào cũng đến đây chơi nhé....!!

_Vâng, chào chú....!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio