Diễm giật nảy người, Diễm đứng bật dậy, ngơ ngác ngó xung quanh, đến khi nhìn thấy Trường, mặt Diễm đỏ như gấc chín, quá ngượng, Diễm chỉ mong có một khe hở cho Diễm chui xuống đất, mọi người xung quanh phì cười, đây là trường hợp đi thăm người bệnh hi hữu nhất mà họ từng gặp, ai lại ngay cả thân nhân của mình cũng không nhận ra lại đi thăm hỏi một người hoàn toàn xa lạ.
Diễm rụt rè bước lại gần giường bệnh của Trường, cúi gằm mặt xuống, Diễm cảm tưởng Diễm vừa phạm phải tội gì to lớn lắm, Diễm lí nhí.
_Xin...xin lỗi anh, tôi không cố ý....!!
Trường mai mỉa.
_Sao cô không đến hỏi anh ta tiếp đi, cô đến đây làm gì....??
Diễm vội nói.
_Mong anh thông cảm, tại ai cũng quấn băng nên em....!!
_Xem ra tôi với cô có duyên nhỉ, quen nhau lâu như thế mà ngay cả tôi là ai cô cũng không nhận ra tôi. Thế mà cô còn dám nhận tôi là chồng của cô nữa, đúng là khôi hài....!!
Diễm sụt sịt.
_Anh...sao hơi một tí là anh tìm cách bắt chẹt em là thế nào, em đã xin lỗi anh rồi, có phải là do em cố ý đâu....!!
_Anh có biết là khi biết anh xảy ra chuyện em đã lo lắng cho anh thế nào không...?? Em vội chạy ngay đến bên anh, em đã ở đây suốt cả đêm, em chỉ mong ngóng anh mau tỉnh để em được trông thấy anh....!!
_Còn anh thì sao, em đã gọi tên anh, sao anh không lên tiếng, anh cố tình trêu đùa em, cố tình biến em thành trò hề, bây giờ anh đã thành công rồi, chắc là anh đã thỏa mãn cơn giận của anh, thỏa mãn lòng ác độc của anh....!!
Diễm căm tức nói.
_Em ghét anh...!! Em hận anh....!!
_Sao em có thể yêu một người ích kỉ, một kẻ lạnh lùng như anh được nhỉ, tại sao em không thể không nghĩ về anh, tại sao em luôn lo lắng cho anh....!!
_Em đã nghe lời anh, em chăm chỉ uống thuốc, ăn cơm, đi ngủ đúng giờ để anh vui lòng anh sẽ đến thăm em nhưng anh lừa em, anh không hề đến, ngay cả khi anh xảy ra chuyện, anh cũng không cần em....!!
Diễm đau đớn nói.
_Có phải anh không yêu em, không thích em, anh lấy em vì lòng thương hại đúng không, có phải trong lòng anh, anh đã yêu và thích một cô gái khác, vì em nên anh không thể lấy được cô ấy nên anh mới hận em, mới ghét em...!!
_Anh trả lời em đi, có phải như thế không....??
Diễm khóc thật to, làm mấy người bệnh xung quanh nhìn Trường không chớp, trong lòng họ, họ đang bất bình thay cho Diễm, họ thì thầm bảo nhau.
_Sao chàng trai kia vô tình như thế được nhỉ...?? cô gái yêu anh ta như thế, ít ra anh ta phải có một chút động lòng chứ, đằng này anh ta lại dửng dưng như không, anh ta thật tàn nhẫn, thật ngu xuẩn....!!
Trường thấy mọi người cứ nhìn Trường mãi, Trường kêu khổ.
_Cô làm ơn thôi đi có được không...?? Cô đến đây thăm tôi hay đến đây để kể tội tôi thế, nếu cô thăm tôi thì làm ơn vui vẻ, và cười tươi lên cho tôi mừng, tôi còn mau khỏi bệnh, nếu cô đến đây để khóc lóc, để kêu than thì làm ơn về đi, nếu không tôi sẽ vì cô mà phải chết oan ức vì những lời thê thiết của cô. Cô làm ơn thôi đi....!!
Diễm thôi khóc, Diễm mỉm cười hỏi.
_Sau khi anh khỏi bệnh, anh cho em dọn về nhà anh sống nhé...??
Trường sợ hãi hét to.
_Cô nói gì...??Cô có bị điên không....??
Tất cả mọi người lại nhìn trường chằm chằm, Trường khổ sở giải thích.
_Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi tôi không phải là chồng của cô nên làm sao chúng ta sống chung nhà được....!!
Diễm lại sụt sịt.
_Anh độc ác lắm, anh thấy em bị mất trí nhớ nên tìm cách gạt em ra khỏi cuộc đời anh chứ gì...??, sao anh có thể đối xử với em như thế, em có làm gì có lỗi với anh đâu.....!!
_Sao anh có thể làm như thế với em, em chỉ có mình anh là người thân duy nhất, em cầu xin anh đừng bỏ em, em xin anh....!!
Mấy giọt nước mắt của Diễm làm mọi người xung quanh mủi lòng, họ không ngừng nhìn Trường, không ngừng thầm chê bai Trường, không ngừng tỏ ra chán ghét Trường.
Trường ôm đầu khổ sở, vụ hiểu lầm này xem ra khó mà giải thích, Diễm là một cô gái trọng tình cảm, lại trẻ con, khi đã xác định thích ai và yêu ai rồi, Diễm sẽ bám không rời, có lẽ Trường nói đúng nếu như Diễm khỏi bệnh thì thôi còn nếu không Trường sẽ bị Diễm làm phiền, sẽ bị Diễm làm cho khổ dài dài.
Trường vội nắm lấy tay Diễm, Trường dịu giọng.
_Cô có thể thôi khóc và nói ít một chút đi được không...?? bây giờ tôi mệt lắm tôi cần nghỉ ngơi....!!
Diễm gật đầu.
_Được, em sẽ bảo bác quản gia đi mua gì đó cho anh ăn....!!
Trường lắc đầu từ chối.
_Tôi không cảm thấy đói nên tôi không muốn ăn gì cả....!!
Diễm sụt sịt.
_Nếu anh không ăn gì làm sao nhanh khỏe lại được, nghe lời em anh ăn một chút gì đi...!!
Trường nhìn mọi người, thấy họ vẫn không ngừng nhìn mình, vừa ngán vừa bực, Trường cáu.
_Tôi đã bảo là không đói, cô bị điếc hả, bây giờ cô ra ngoài để tôi nghỉ ngơi....!!
Thấy Diễm chuẩn bị mè nheo đến nơi, Trường ngán quá, Trường sợ bị mọi người hiểu lầm thêm nữa, Trường đành bảo.
_Thôi được rồi, cô đi mua gì cho tôi đi...!!
Diễm cười toe toét.
_Anh chờ em nhé, em sẽ đi nhanh về nhanh....!!
Trước khi đi Diễm còn cúi xuống hôn chụt lên má Trường, Diễm ôm chầm lấy Trường, Diễm vui vẻ nói.
_Ông xã em đi đây....!!
Trường đỏ bừng cả mặt, mọi người xung quanh phì cười, họ lắc đầu chịu thua, đến bây giờ họ cũng không hiểu mối quan hệ thật sự giữa Diễm và Trường là gì, chắc họ tưởng đôi vợ chồng này mới cưới nhau nên nắng mưa thất thường.
Khi Diễm quay về phòng bệnh của Trường, túi bóng thức ăn trên tay Diễm rớt xuống đất, mắt Diễm mở to nhìn Trường và một cô gái lạ không rời, Diễm không thể tin được là Diễm vừa rời đi có vài phút, Trường lại có thể ôm một cô gái lạ.
Diễm hét.
_Hai người đang làm gì đấy hả...??
_Còn không mau buông nhau ra...!!
Mọi người xung quanh lại có kịch hay để xem, họ cũng tò mò muốn biết mối quan hệ thật sự giữa ba người này là gì, họ tự hỏi sao lúc trước chàng trai kia là người yêu, là chồng của Diễm, bây giờ một cô gái khác đến ôm chầm lấy anh ta, cô ta khóc lóc gọi tên anh ta là thế nào. Họ ngơ ngác không hiểu gì cả.
Trường ôm đầu khổ kêu khổ. Nước mắt ràn rụa, Diễm đau khổ hỏi Trường.
_Cô gái này là ai, tại sao anh lại dám ôm cô ấy....??
Diễm Hồng cũng kinh ngạc không kém, quan sát Diễm từ đầu xuống chân, Hồng run giọng hỏi Trường.
_Cô gái này là ai, tại sao cô ấy lại kích động như thế, anh mau giải thích đi....!!
Mọi người xung quanh nín thở, họ đang chờ xem kịch hay, họ chờ nghe Trường giải thích.
Trường chán nán nói.
_Hai người có thôi đi được không...?? Tôi cần nghỉ ngơi...!!
Trường bảo Diễm.
_Cô về đi, cô đã ở đây cả đêm, cô cũng đã mệt rồi, cô nên về nhà ăn cơm, uống thuốc và đi ngủ đi....!!
Trường quay sang bảo Hồng.
_Còn em, em đến thăm anh được như thế này là tốt rồi, em cũng nên về nhà đi....!!
_Anh bây giờ rất buồn ngủ nên anh cần đi ngủ, anh không muốn nói chuyện thêm nữa, hai người làm ơn....!!
Diễm căm phẫn hét lên.
_Nếu anh không giải thích cô ấy là gì của anh, em nhất định không chịu về....!!
Hồng nhìn Diễm không rời, Hồng cũng gật đầu nói.
_Anh cũng phải nói cho em biết cô ta là gì của anh, nếu không anh đừng hòng yên thân với em...!!
Trường cáu.
_Hai người định đe dọa tôi đấy hả, hai người đến thăm bệnh tôi hay đến để bức chết tôi thế....??
Mọi người xung quanh thầm thì bảo nhau.
_Chắc cô gái kia là mối tình đầu của anh chàng tên Trường, người ta nói tình cũ không rủ cũng tới nên cô ta đến đây để dành lại tình yêu của mình....!!
_Bọn trẻ bây giờ thật rắc rồi, yêu đương nhăng nhít, đã kết hôn rồi mà vẫn còn bồ bịch lăng nhăng, chỉ tội nghiệp cho cô gái - vợ của anh ta phải chịu khổ....!!
Bà bên cạnh bảo.
_Tôi nghe nói cô ấy còn bị bệnh nữa, không hiểu anh ta có lương tâm không, sao anh ta có thể làm thế với cô gái được nhỉ, anh ta đúng là một kẻ máu lạnh, một thằng chồng tệ bạc....!!
Họ đều lắc đầu bất bình, họ nhìn Trường bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Thấy Trường im lặng, Trường còn nhắm mắt ngủ nữa, Diễm lay Trường dậy, Diễm quát.
_Sao anh không nói đi, anh tưởng anh cứ im lặng là có thể xong chuyện được hay sao....??
Hồng cũng nói thêm vào.
_Đúng thế, anh mau nói con nhóc này là ai đi....??
_Tôi là vợ của anh ấy....!!
Mặt Hồng trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, Hồng lắp bắp.
_Cô...cô nói gì....??
_Chị cũng nghe rồi đấy, tôi là vợ của anh ấy....!!
Hồng lảo đảo sắp ngã, mắt nhìn Diễm trừng trừng, hai tay bịt chặt tai, Hồng hét to.
_Cô nói dối, anh ấy không thể là chồng của cô, tôi và anh ấy quen nhau từ nhỏ, anh ấy kết hôn chẳng lẽ tôi lại không biết....!!
Diễm phẫn uất nói.
_Việc cô có là bạn hay là gì của anh ấy trước kia tôi không quan tâm nhưng bây giờ anh ấy là chồng của tôi, tôi yêu cầu cô tránh xa anh ấy ra, cô có hiểu không....??
Mặc Trường có bị thương nặng như thế nào, Hồng đánh thật mạnh vào người Trường, Hồng đau khổ gào lên.
_Anh mau giải thích đi, con nhóc này có phải là vợ của anh không, anh mau nói đi....!!
Diễm sợ hãi, Diễm quát.
_Cô làm gì thế hả, sao cô lại đánh anh ấy mạnh như thế, cô có biết là anh ấy đang bị thương không....??
Hồng đẩy Diễm thật mạnh.
_Dầm....!!
Diễm ngã xuống sàn nhà, đầu đập bốp vào cái bàn bên cạnh, Trường đau khổ quát Hồng.
_Em làm gì thế....?? sao em lại đánh cô ấy.....??
Trường càng bênh Diễm, Hồng càng tức, Hồng gào lên.
_Anh mau nói đi, nó là gì của anh....??
Vừa lúc đó ông quản gia và ông Hải bước vào, ông Hải thấy con gái ngồi bệt xuống đất, mặt nhăn nhó vì đau, nước mắt ràn rụa, môi run run vì uất ức, ông không hiểu gì cả, sau khi quan sát Trường và cô gái đừng bên cạnh, ông gật gù coi như đã hiểu.
Ông quản gia vội chạy lại đỡ Diễm đứng dậy, Trường lễ phép chào ông Hải.
_Chào chú....??
Ông Hải bình tĩnh hỏi.
_Sức khỏe của cháu sao rồi....??
_Dạ, cháu khỏe....!!
Ông nhíu mày hỏi tiếp Trường.
_Có chuyện gì vừa xảy ra à...??
Diễm khóc nấc lên, Diễm ôm chầm lấy Ông Hải. Ông Hải vỗ về Diễm, ông lo lắng.
_Có chuyện gì thế con....?? Tại sao con khóc....??
Diễm sụt sịt.
_Anh Trường, anh ấy lừa cháu, anh ấy là chồng của cháu, tại sao anh ấy lại đi ôm một người đàn bà khác, tại sao anh ấy lại phản bội cháu, cháu đau khổ quá chú ơi.....!!