Chưa có hôm nào Quân lại uống say, lại buồn như hôm nay, từ xưa đến nay Quân chưa từng yêu một cô gái nào, suốt ngày Quân chỉ cắm cúi vào học tập, vào công việc kinh doanh của gia đình.
Từ khi Diễm xuất hiện, mọi thói quen của Quân hoàn toàn đảo lộn, Quân đã bị tính cách ngây thơ, hồn nhiên trong sáng của Diễm thu hút, từ bạn hóa thành tình yêu lúc nào không hay, Quân vui mừng vì bố mẹ Quân đã chọn cho Quân một người con gái Quân có thể yêu, có thể lấy lại vợ nhưng thật không ngờ trong lòng cô ấy, Quân mãi vẫn chỉ là một người bạn thân, một người có thể cho cô ấy nói chuyện, cười đùa, không phải là người cô ấy có thể trao trái tim, không phải là người cho cô ấy dựa vào, không phải là người cho cô ấy mơ về từng đêm, Quân không phải là người đó, có lẽ trong suốt cuộc đời này Quân cũng không thể.
Trong cơn say, hình bóng của Diễm lại chập chờn trong giấc mộng, Quân vuốt mặt cho tỉnh táo, vừa cười vừa uống, Quân lè nhè.
_Cô là ai…?? Vì sao tôi lại phải đau khổ vì cô thế này….???
_Cô có biết cô là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu, người đầu tiên tôi trao cả trái tim mình, nhưng mà xem ra tôi đã trao lầm người, cô tàn ác quá, cô lạnh lùng quá, nếu cô không yêu tôi, sao cô phải dùng cách đó để trả thù tôi….!!
_Tôi căm hận cô, tôi khinh ghét cô, thằng đó có gì hơn tôi mà tại sao cô lại làm thế với tôi….!!
_ha ha ha…!! Thật là đau, thật là khổ, thôi thì tình ta nên chia đôi, cô đi đi, đi đến với hắn đi, còn tôi, tôi sẽ cố quên cô, cô cầu chúc cho cô được hạnh phúc….!!
Quân lại uống như điên, một người không bao giờ bước vào vũ trường như Quân, hôm nay là lần đầu tiên Quân đến đây, lần đầu tiên Quân sống buông thả như thế này.
Uống hết bốn chai rượu Quân đã say mềm, điện thoại của Quân không ngừng reo vang, Quân vơ nó xuống sàn nhà, khó khăn lắm Quân mới nhặt được nó lên.
Quân không cần biết ai đang gọi cho mình, Quân lè nhè hỏi.
_Ai thế….??
Diễm sụt sịt.
_Là em đây. Em xin lỗi, bây giờ anh đang ở đâu….!!
Quân cáu.
_Cô là ai, tại sao cô lại biết số điện thoại của tôi, tôi không quen biết cô, tôi cúp máy đây….!!
Nghe giọng toàn mùi rượu của Quân, Diễm kêu lên.
_Anh say rượu à….?? Bây giờ anh đang ở đâu….!!
Tiếng hét của Diễm khiến Quân nhăn mặt, Quân bực mình.
_Cô có thể nói nhỏ một chút được không….?? Tôi hỏi cô là ai, sao cô không chịu nói….!!
Diễm dở khóc dở cười.
_Em là Diễm đây, anh không nhận ra em à….??
_Diễm….?? Tôi có quen biết cô không….??
Diễm không còn chịu nổi nữa rồi, Diễm khóc.
_Em biết là em đang làm tổn thương anh, em mong anh tha thứ cho em, thật lòng em không hề muốn chuyện đó xảy ra….!!
Mắt Quân nhắm lại, tai vẫn còn nghe điện thoại, Quân gục xuống bàn, rượu đã làm Quân dễ dàng chìm vào giấc mộng, Diễm thấy mình nói lâu như vậy rồi mà Quân không có động tĩnh gì. Diễm vội nói.
_Anh Quân…!! Anh có ở đó không….?? Anh Quân…!!
Diễm hỏi hai ba lần như vậy mà không thấy Quân bảo nào, vừa lo vừa sợ, Diễm hét.
_Anh Quân…!! Anh có sao không….?? Mau trả lời em đi…!!
Bây giờ Quân đã ngủ như chết nên không còn biết gì nữa, Diễm bồn chồn lo lắng không yên, bây giờ Quân ở đâu, Diễm cũng không biết nên Diễm không thể đi tìm.
Bí thế, Diễm đành gọi điện cho bà Phương, biết là bà căm ghét mình, nhưng vì lo cho Quân nên Diễm đành chịu để cho bà chửu rủa.
Bà Phương căm phẫn hét Diễm.
_Cô còn dám gọi điện đến đây nữa sao….?? Thằng Quân nó vì cô mà phải chịu nhục, chịu đau khổ, cô vẫn còn chưa hả lòng sao….??
Diễm khổ sở giải thích.
_Cháu thành thật xin lỗi, thật lòng cháu không hề có ý làm tổn thương anh ấy, cháu mong bác tha thứ cho cháu….!!
_Tha thứ, cô có nghĩ như thế là quá đơn giản không, sau khi cô gây ra mọi chuyện, cô chỉ nói một câu xin lỗi đơn giản như thế là xong à….??
Diễm khóc, biết là khó mà làm vơi đi cơn giận trong lòng bà Phương, Diễm tin là thời gian trôi qua đi, bà có thể tha thứ cho Diễm phần nào.
Diễm lo sợ hỏi.
_Anh Quân có nhà không hả bác….??
Bà Phương mai mỉa.
_Cô hỏi nó làm gì, không phải bây giờ cô đã tìm được tình duyên mới, cô nên ở bên cạnh cậu ta, nên tận hưởng hạnh phúc mới của cô hơn là phải gọi điện hỏi thăm một thằng đã bị cô làm cho đau khổ, làm cho đau đớn à…??
_Cháu xin bác, xin bác làm ơn nói cho cháu biết anh Quân có nhà không….??
_Tôi không cần phải nói cho cô biết, cô cũng đừng bao giờ gọi điện đến đây nữa, tôi không muốn cô có bất kì quan hệ gì đối với con trai của tôi…!!
_Kìa bác…!!Bác làm ơn…!!
_Tôi đã nói là cô hãy thôi đi, cô có nghe không….!!
Nói xong câu đó, bà Phương cúp luôn máy, Diễm đau đớn gục mặt xuống khóc nức nở, Diễm không muốn mất đi tình bạn dành cho Quân, lại càng không muốn làm tổn thương Quân.
Diễm đi đi lại lại, quá lo lắng, Diễm vội chạy ra cổng bệnh viện, biết là khó tìm được Quân nhưng thà đi tìm Quân, còn hơn ngồi một chỗ mà lòng lúc nào cũng phải lo lắng không yên.
Diễm gọi điện thoại liên tục cho Quân. Nhưng không lần nào Quân bắt máy, đang chán chường, Diễm nghe một tiếng alo. Diễm vui mừng nói ngay.
_Xin hỏi ai đấy….??
_Tôi là phục vụ của quán bar…!!
_Anh làm ơn cho tôi biết chủ nhân của chiếc điện thoại này thế nào rồi….??
_Anh ta đang ngủ ….!!
_Anh có thể cho tôi em biết quán bar đó tên gì được không…??
_Không có vấn đề gì…!!
Diễn vội nghi nhớ tên quán và tên đường do anh chàng phục vụ quán cung cấp. Diễm bảo tài xế xe tắc xi.
_Anh làm ơn đưa em đến quán bar Hoàng Hôn….!!
_Được, anh sẽ đưa em đến đó ngay….!!
Trên đường đến quán bar đó, Diễm không ngừng cầu trời, cầu phật.
_Mong anh ấy không bị làm sao, nếu anh ấy xẩy ra chuyện gì mình sẽ ăn năn hối hận cả đời….!!
Khi xe đến nơi. Diễm dặn.
_Anh chờ em một chút, em vào đón bạn rồi ra ngay…!!
_Ừ em đi đi nhưng mà nhanh lên nhé….!!
_Vâng….!!
Diễm chạy thật nhanh vào quán, ngó dáo dác xung quanh, Diễm không tài nào chen lấn nổi vào trong vì ở đây đông người quá, tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng nhạc ồn ào, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc khiến Diễm cảm thấy khó thở.
Chen được vào trong làm Diễm bướt bả mồ hôi, Diễm vì quá mệt mỏi, quá lo lắng nên phải mất một lúc lâu, Diễm mới nhìn thấy Quân đang ngủ ngon lành trên một chiếc bàn cạnh quần, trên bàn bày la liệt toàn chai rượu rỗng, ly tách đổ lung tung.
Mắt đỏ hoe, Diễm lay Quân.
_Anh Quân, dậy đi, chúng ta cần về nhà…!!
_Anh Quân, anh có nghe em nói gì không….??
Diễm thở dài, sức một cô gái yếu đuối và mỏng manh như Diễm làm sao dìu Quân ra xe nên Diễm đành nhờ phục vụ của quán. Cả hai, người bên phải người bên trái, vượt qua một rừng người, họ mới lê được thân xác ra xe.
Đưa tiền cho anh ta, Diễm mỉm cười.
_Cảm ơn anh….!!
_Không có gì…!!
Trèo vào trong xe, Diễm bảo anh chàng tài xế.
_Mình về thôi anh…!!
_Em định đi đâu…??
Diễm quay sang nhìn Quân, Diễm thở dài.
_Về nhà anh ấy….!!
_Em bảo sao….??
Diễm đọc địa chỉ nhà Quân cho anh chàng lái xe nghe, anh ta theo chỉ dẫn của Diễm, rẽ phải,đi thêm mấy cái ngã tư, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự bốn tầng, mở cửa xe, bước xuống, Diễm dặn.
_Anh chờ em một chút, em đưa anh ấy vào nhà là em ra ngay….!!
_Em đi đi….!!
Bấm chuông cửa, Diễm hồi hộp chờ đợi, Diễm đang cố nén chịu cơn giận bùng phát của bố mẹ Quân, Diễm hiểu nên không trách họ mà ngược lại người nên tự trách ở đây là Diễm.
Bấm chuông một lúc lâu mà không thấy ai ra mở cửa, Diễm bực mình gọi to.
_Xin hỏi có ai ở nhà không ạ….??
Gọi hai ba lần mà không thấy ai bảo nào, đang lo không biết nên để Quân ngủ ở đâu, bà quản gia ra mở cổng cho Diễm. Diễm vui mừng chào bà.
_Chào Dì, bố mẹ của anh Quân có nhà không ạ….??
Bà lắc đầu nói.
_Họ đều đi làm cả rồi….!!
Diễm nhíu mày, nếu bố Quân đi làm thì còn chấp nhận được, còn bà Phương, bà chỉ ở nhà vui chơi, hưởng lạc, làm sao có chuyện bà chịu đến công ty làm việc.
Diễm mặc dù thắc mắc nhưng không tiện hỏi, bây giờ điều quan trọng là đưa được Quân lên phòng.
Diễm nhờ bà quản gia.
_Dì làm ơn phụ cháu đưa anh Quân lên phòng….!!
Bà giúp việc lo lắng hỏi.
_Cậu ấy bị làm sao à….??
_ Anh ấy chỉ bị say rượu thôi…!!
_Nếu thế chúng ta nhanh dìu cậu ấy lên phòng đi….!!
_Vâng…!!
Hai người phụ nữ hì hục dìu Quân lên phòng, lên đến được lầu hai, Diễm thở không ra hơi, bà quản gia cũng thế, quẹt mồ hôi trán, Diễm nói.
_Anh ấy cháu nhờ Dì chăm sóc, cháu có việc nên cháu phải về trước đây….!!
_Ở đây chơi thêm lúc nữa đi cháu, cháu cũng nên ngồi nghỉ một lúc rồi hãy về, trông cháu mệt mỏi quá…!!
Diễm lắc đầu.
_Dạ, không được đâu, vì bố cháu đang nằm trong bệnh viện, tài xế tắc xi đang chờ cháu ngoài cổng, cháu phải đi….!!
Bà quản gia vội rót một cốc nước lọc cho Diễm, bà hối thúc.
_Cháu uống nước đi, uống đi cho tỉnh người….!!
_Cảm ơn Dì…!!
_Cháu đừng khách sáo như thế….!!
Bà quan tâm hỏi.
_Bố cháu bị làm sao….??
Diễm thở dài đáp.
_Bố cháu bị suy tim nên chỉ cần xúc động mạnh một chút là bố cháu lại lăn ra bất tỉnh….!!
Bà quản gia an ủi Diễm.
_Chỉ cần bố cháu được chăm sóc và nghỉ ngơi tốt là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu….!!
Diễm mỉm cười.
_Cháu cũng mong là thế….!!
_Cháu đi theo cậu Quân thế này, ai trông nom bố cháu….??
_Bác quản gia đang trông bố cháu ở bệnh viện, nên cháu mới yên tâm đi tìm anh Quân…!!
_Nếu có ông ấy trông bố cháu rồi thì cháu cũng nên ở đây chơi thêm một lúc nữa rồi về, còn anh chàng lái xe tắc xi để Dì nói với anh ta một tiếng là được….!!
Diễm thoái thác.
_Dạ, thôi, để cháu đi về, cháu sợ lúc nữa bố mẹ anh Quân về lại không vui….!!
Bà quản gia vì không biết chuyện xảy ra lúc sáng nên bà ngu ngơ không hiểu gì, bà cười xòa.
_Cháu đừng khách sáo như thế, đã đến đây rồi thì ở lại đây đi….!!
_Nhưng mà….!!
Diễm chưa nói hết câu, bà quản gia đã tiếp lời.
_Ở lại đây đi nhé, Dì có nấu một nồi chè ngon lắm, đề Dì bưng lên cho cháu một bát ăn thử xem tay nghề của Dì nấu có ngon không….??
_Ơ, Dạ cháu….!!
Bà quản gia xăm xăm đi ra cửa, bà là người nhanh nhẹn, tốt bụng, đảm đang, mấy lần Diễm đến đây chơi, bà rất quý Diễm. Nhìn hình bóng đi xa dần của bà quản gia, Diễm thở dài.