Diễm mở to mắt nhìn hắn, Diễm cáu.
_Ai khiến anh trả dùm tôi....??
Hắn mai mỉa.
_Cô định ở đây làm để trả nợ tiền thức ăn của cô à...??
_Anh...anh....!!
_Nói cho tôi biết tôi phải trả lại tiền cho anh bằng cách nào...??
Hắn ngẫm nghĩ.
_Nếu tôi yêu cầu cô một việc, cô sẽ làm cho tôi chứ...??
Diễm nói.
_Tôi nợ anh tiền, không phải nợ ân tình của anh nên anh đừng hòng bắt tôi làm gì cho anh...!!
_Cô nói đúng nhưng mà tôi không cần cô trả tiền cho tôi, tôi chỉ cần cô làm cho tôi một việc, sau khi cô làm xong, món nợ hôm nay coi như xóa bỏ. Thế nào cô có đồng ý không...??
_Trước khi tôi đồng ý tôi phải biết anh cần tôi làm gì cho anh chứ...??
Môi hắn nhếch lên.
_Lấy lại cái tát mà lúc nãy cô đã đánh tôi....!!
Diễm giật thót, tuy là hơi sợ nhưng mà đã là quân tử thì nói lời phải giữ lấy lời, trước khi để cho hắn đánh, Diễm gằn giọng.
_Anh là một tên không ra gì, anh hứa là sau khi đánh tôi rồi, kể từ nay tôi và anh không còn ai nợ ai nữa, tôi cũng yêu cầu anh một điều là đừng bao giờ để tôi gặp lại anh nữa...!!
_Tại sao tôi phải nghe theo lời của cô....??
_Vì nếu anh không làm theo yêu cầu của tôi, anh cũng đừng hòng bắt tôi làm theo yêu cầu của anh....!!
_Cô ghê gớm nhỉ, nhưng mà thôi được rồi, nếu chúng ta không ai nợ ai, tôi sẽ không tìm cách gặp mặt cô, còn nếu cô và tôi vẫn còn nợ nhau thì chúng ta vẫn còn gặp nhau đúng không...??
_Anh...anh....!!
_Nào chìa má của cô ra đây, tôi cần phải đánh....!!
Diễm run rẩy, biết là sợ, biết là đau nhưng nỗi đau thể xác còn mau tan, nỗi đau tinh thần, nỗi sợ hãi do hắn gây ra còn đau hơn ngàn vạn mũi kim châm.
Diễm nói.
_Đánh đi....!!
Hắn cười nhạt bảo.
_Cô định để tất cả mọi người ở đây biết là tôi đánh con gái à...? nếu để họ nhìn thấy thì con gì là mặt mũi đàn ông của tôi nữa...!!
Diễm cay cú nói.
_Mặt nam nhi của anh đã mất từ lâu rồi, anh cần gì phải cố tỏ ra mình là một người tốt. Sao anh không dũng cảm nói cho mọi người ở đây biết anh là một tên xấu xa và bỉ ổi như thế nào đi....??
_Cô...cô....!!
Hắn nắm lấy tay Diễm, hắn lôi Diễm ra ngoài. Kể từ lúc Diễm gặp hắn, mọi người trong quán không ai làm được việc gì khác ngoài việc ngồi im nhìn hai người, ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh, ngay cả đói họ cũng không dám ăn, khát không dám uống, hai người diễn sinh động quá nên họ không nỡ bỏ qua bất cứ một cảnh nào, nay hai người bỏ đi rồi, họ mới hoàn hồn, mới quay về với việc thưởng thức ăn uống, mới nói chuyện với nhau.
Diễm hất tay hắn ra khỏi tay Diễm, Diễm quát.
_Anh muốn gì mà lại lôi ra đây...??
_Không phải là cô muốn tôi đánh cô à...??
_Đúng....!!
_Nếu thế tôi phải lôi cô ra đây mới đánh cô được chứ, ở trong đông người như thế làm sao tôi dám ra tay....!!
Diễm hét.
_Đánh thì đánh đi, đừng đứng đó lắm mồm...??
_Xem ra cô đã nôn nóng lắm rồi nhỉ...??
Hắn giả vờ thở dài.
_Nếu thế cô nhắm mắt lại đi...??
_Tại sao tôi phải nhắm mắt....??
_Cô mở mắt nhìn tôi trừng trừng thế kia làm sao tôi có thể ra tay, cô không thấy là mắt cô nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi hả...??
_Đồ hèn nhát....!!
_Thế nào cô có làm không...?? hay là cô muốn tôi làm phiền cô nữa....??
_Được rồi...!! làm thì làm, anh đừng tưởng tôi sợ anh....!!
Diễm nhắm mắt lại, mặt Diễm vênh lên, cố nén cười, hắn nói.
_Tôi chuẩn bị ra tay đây....!!
Diễm tưởng hắn đánh Diễm thật nhưng hắn không đánh Diễm mà hắn đang hôn Diễm, Diễm hốt hoảng, Diễm cố đẩy hắn ra, hắn ôm lấy Diễm thật chặt, khi nụ hôn dứt, hắn nói.
_Xem ra chúng ta còn phải gặp lại nhau dài dài, vì tôi và cô vẫn còn nợ nhau nhiều lắm....!!
Quá tức giận, Diễm dặm thật mạnh vào chân hắn, khiến hắn kêu toáng lên.
_Đau quá....!!
Diễm căm phẫn hét.
_Đồ biến thái...!! Đồ độc ác...!!! Đồ xấu xa...!!
_Tại sao anh dám làm như thế với tôi hả...??
Hắn dọa.
_Nếu cô mà hét toáng lên như thế, tôi lại hôn cô nữa đấy...??
Diễm cũng không vừa.
_Anh cứ thử làm đi, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối, thử xem lúc đó anh trả lời với công an thế nào...??
Hắn nheo mắt bảo.
_Cô cũng mạnh miệng thật....!! nhưng trước khi cô làm được như thế, số phận của cô đã không may rồi...!!
Diễm run sợ.
_Anh...anh định làm..làm gì tôi....??
Mặt hắn trở về khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng ban đầu. Vẫy một chiếc xe tắc xi, hắn bảo Diễm.
_Cũng khuya rồi, cô nên về nhà đi....!!
_Tôi không cần anh phải thương hại, tôi có thể tự đi bộ về nhà...!!
_Cô là con gái một mình đi ngoài đường như thế này không an toàn đâu, cô có muốn bị bọn trấn lột, du côn bắt cóc không hả, hay là cô thích bị bọn nó làm nhục...??
Diễm toát hết mồ hôi hột vì sợ, Diễm run rẩy lắp bắp.
_Anh..anh đừng hòng dọa được tôi....??
_Cô không đọc báo à...??, cô không thấy những chuyện như thế xảy ra hàng ngày ở cái thành phố này sao...??
Đầu gối Diễm va lập cập vào nhau, trời mùa hè nóng nực, Diễm lại cảm tưởng bây giờ đang là mùa đông.
Hắn quát.
_Còn không mau lên xe đi...??
_Nhưng...nhưng tôi không mang theo tiền, làm sao tôi có thể trả anh ta...??
_Cô yên tâm tôi đã trả anh ta thay cô rồi. Cô cứ lên đi....!!
_Nhưng tôi không muốn nợ anh....!!
Hết chịu nổi, hắn lôi Diễm đến gần xe tắc xi, hắn đẩy Diễm vào trong, đóng cửa xe lại, hắn bảo anh chàng tài xế xe.
_Đưa cô gái này về nhà....!!
_Vâng....!!
Chiếc xe phóng vụt đi, hắn đứng lặng nhìn theo, đút tay vào túi quần hắn lấy ra một bức ảnh, hắn cười nhạt.
_Thật không may cho cô là cô đã gặp phải tôi, mặc dù không muốn nhưng cô phải thay cha cô trả lại những gì mà ông ấy đã lấy mất của tôi....!!