Diễm muốn ở luôn trong phòng tắm, nhưng ở đây ngột ngạt quá, chịu không được, Diễm đành bước ra ngoài.
Cả Quân và Diễm, hai người không ai dám nhìn mặt ai, một lúc sau có điện, Quân ngượng ngùng bảo Diễm.
_Chúc em ngủ ngon….!!
Diễm lí nhí.
_Anh cũng thế….!!!
Đang ngủ, Diễm giật mình thức giấc, lo Quân bị lạnh, Diễm lấy bớt một cái chăn, Diễm đi xuống lầu. Thấy Quân nằm co ro trên ghế xô pha, Diễm thở dài.
Nhẹ nhàng đắp chăn lên người Quân, Diễm hài lòng, yên tâm Diễm đi lên lầu. Thật ra Quân vẫn chưa ngủ, chuyện xẩy ra ở phòng tắm khiến tâm trí Quân không yên, Quân đỏ bừng mặt khi nghĩ đến cảnh đó.
Thấy Diễm bước xuống lầu, Quân vội nhắm mắt, Quân muốn biết Diễm xuống đây làm gì, được con nhỏ quan tâm chăm sóc, Quân mỉm cười hạnh phúc, kéo chăn lên cổ, hít một hơi, nhắm mắt lại, Quân chìm dần vào giấc ngủ.
Cũng may trước lúc đi ngủ Quân có gọi điện cho bà Phương nếu không chắc giờ này bà vẫn còn hành hạ lỗ tai của ông Trương.
Sáng hôm sau, khi Diễm thức dậy, Diễm thấy Quân đã dậy từ khi nào rồi, Diễm mỉm cười hỏi.
_Tối hôm qua anh ngủ ngon chứ….??
Quân gật đầu.
_Anh ngủ ngon, còn em….??
Diễm cười, vào nhà bếp, Diễm hỏi Quân.
_Anh muốn ăn gì để em nấu….??
Quân kinh ngạc.
_Anh không ngờ là em cũng biết nấu ăn….!!
Diễm cáu.
_Anh khinh em tiểu thư nên chỉ biết chơi chứ gì….??
Quân vội nói.
_Anh chỉ đùa em thôi….!!
_Anh ăn gì sao anh không nói….??
Quân nheo mắt trêu.
_Em nên học dần sở thích của anh cho quen đi, nếu mai sau khi chúng ta kết hôn với nhau rồi, anh sợ em lại không biết đường mà chiều anh….!!
Diễm dơ cái thìa lên, Diễm trừng mắt đe dọa.
_Anh mà còn nói nữa là anh chết với em….!!
_Thôi được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì….!!
Diễm và Quân vừa nấu ăn vừa đùa nghịch, do từ nhỏ Quân chưa lần nào bước vào bếp nên lóng ngóng không biết làm gì. Nhìn mấy củ cà rốt do Quân thái, Diễm vừa tức vừa buồn cười, cầm con dao tên tay Quân, Diễm nói.
_Nhìn em mà học nhé….!!
Quân phì cười.
_Anh học làm gì, mai sau chẳng phải em sẽ nấu ăn cho anh ăn à…??
Đang thái hành, Diễm bỗng khựng lại, Diễm cáu.
_Em đã bảo là anh không được trêu em nữa rồi còn gì….??
_Anh biết…!!
_Đã biết sao còn trêu em….??
_Anh chỉ muốn làm em cho bớt căng thẳng một chút thôi, anh biết trong lòng em không được vui, em đang lo cho chú nên anh muốn tâm trí em có thể phân tán ra một chút….!!
_Cảm ơn anh…!!
_Em đừng cảm ơn anh hay xin lỗi anh nữa được không, nếu em cứ nói thế mãi, anh thấy anh xa lạ với em quá….!!
_Nếu không nói thế,em biết làm gì để cám ơn anh khi anh giúp em, và phải làm gì khi em có lỗi với anh….??
_Nếu em muốn cảm ơn anh hay xin lỗi anh chỉ cần em cho anh được phép ở gần em là được rồi, còn những điều đó với anh không hề quan trọng….!!
Diễm lảng tránh ánh mắt nồng nàng đang nhìn mình của Quân, Diễm nói.
_Em nấu xong rồi, chúng ta ăn thôi….!!
Biết Diễm vẫn chưa chấp nhận tình cảm của mình nhưng Quân tin là Quân có thể khiến Diễm yêu Quân vào một ngày không xa.
Trên môi Quân nở một nụ cười, ánh mắt Quân rực sáng, Quân biết Quân phải làm gì.
Nhìn những món ăn được Diễm dọn trên bàn, vừa hít hà, vừa mỉm cười, Quân nói.
_Em nấu ngon quá…..!!
Thấy thái độ nôn nóng của Quân, Diễm cười.
_Anh ăn đi….!!
Kéo ghế, ngồi xuống, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, đúng là Diễm nấu rất ngon. Quân mặc dù khen ngon nhưng Quân ăn rất ít, Diễm phật lòng hỏi.
_Anh khen ngon sao anh ăn ít thế, có phải em nấu không vừa miệng của anh đúng không….??
Quân lắc đầu.
_Không phải, em nấu rất ngon nhưng anh ít khi ăn cơm sáng nên….!!
Diễm gật gù.
_Em hiểu rồi, vì không ăn cơm sáng nên anh cảm thấy ngang dạ đúng không. Nếu thế kể từ hôm nay anh nên tập ăn dần đi cho quen, cơm sáng rất quan trọng cơ thể, anh không nên bỏ đói mình như thế….??
Quân thở dài.
_Hay là em đồng ý lấy anh đi nhé, lấy anh rồi em sẽ không còn lo anh bỏ bữa sáng nữa được không em…??
_Anh lại trêu em nữa rồi, anh muốn em giận anh luôn không…??
Quân cười.
_Trông em kìa, hơi một tí là giận, anh không phải là bạn của em à….??
Vừa lúc đó, điện thoại của Quân vang lên. Đứng dậy, Quân nói.
_Xin lỗi anh có điện thoại…..!!
_Anh đi đi….!!
Bước ra ngoài sân, Quân hỏi.
_Có tin tức gì chưa….??
_Thưa anh có rồi….!!
_Nếu thế sáng nay cậu đem nó tới văn phòng của tôi….!!
_Vâng….!!
_Có ai biết chuyện này không…??
_Em rất cẩn thận nên không ai phát hiện ra cả….!!!
_Cậu nên cẩn thận, tôi không muốn ai biết việc này, nếu cậu để xẩy ra chuyện tôi sẽ không để cho cậu yên đâu….!!
_Anh yên tâm, em biết em đang làm gì…!!
_Cậu biết được là tốt….!!
Kết thúc cuộc gọi, Quân tiếp tục cùng vào ăn sáng với Diễm. Do có việc cần làm nên Quân không thể ở cùng với Diễm lâu.
Quân vừa đi khỏi, chuông cổng nhà Diễm vang lên. Diễm giật mình lo sợ. Chạy vội ra cổng, Diễm thấy một người đàn ông lạ, đang đứng thập thò trước cổng. Diễm hỏi.
_Chú tìm ai….??
_Đây có phải nhà ông Hải không….??
Diễm gật đầu.
_Vâng….!!
_Ông ấy có nhà không….??
_Bố cháu đi vắng rồi….!!
_Chú có thể vào trong chứ….??
Diễm sợ hãi nói.
_Xin lỗi chú, cháu không thể khi nào bố cháu có nhà, chú hãy quay lại….!!
_Cháu sợ chú là kẻ xấu à…??
_Cháu không lo sợ cũng không được, mong chú hiểu cho cháu….!!
_Thôi được rồi, chào cháu, khi nào bố cháu về nhớ nói là có một người họ Lương cần gặp…!!
_Dạ, cháu sẽ nhắn lại….!!
Từ khi xảy ra nhiều chuyện, Diễm không thể tin ai được nữa. Diễm phải đề phòng người lạ, nhỡ đâu ông ta thực sự là kẻ xấu thì sao.
Sau khi ông ta đi khỏi, Diễm dọn dẹp nhà cửa, vừa mới dọn dẹp xong, điện thoại của Diễm đổ chuông.
Thấy hiện lên số của Trường, Diễm không muốn nghe một chút nào, Diễm lờ đi, Diễm vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo, cho tất cả quần áo bẩn vào máy giặt, vắt khô nước, Diễm phơi tất cả lên sào.
Không gọi được điện thoại cho Diễm, Trường nhắn tin. Đọc tin nhắn của Trường, càng làm Diễm bực mình, Diễm quyết tâm trong thời gian ông Hải còn chưa tỉnh lại, Diễm càng ít gặp mặt Trường càng tốt.
Tắt điện thoại, khóa cổng, Diễm lái xe đến bệnh viện, Diễm bảo ông quản gia, bà giúp việc.
_Hai người về đi, ở đây đã có cháu lo rồi, hai người về nhà nghỉ ngơi, ăn cơm sau đó đi ngủ, chiều hãy đến đây…!!
Ông quản gia lên tiếng.
_Như thế có được không để một mình cô ở đây, tôi không yên tâm…!!
_Chú đừng lo lắng quá, cháu đã ngủ ngon, ăn được rồi, cháu thấy cháu khỏe, cháu có thể làm được….!!
_Nếu thế phiền cô chăm sóc ông chủ, tôi và bà giúp việc đi về đây…!!
_Vâng…!!
Cả hai ra về ở bệnh viện chỉ còn một mình Diễm, buồn chán không có việc gì làm, vào phòng tắm, bưng một chậu nước sạch, vắt khô nước, Diễm lau tay, lau mặt cho ông Hải, Diễm nói chuyện với ông, mặc dù ông không thể trả lời Diễm nhưng Diễm tin là ông có thể nghe Diễm nói.
Ở mãi trong phòng bệnh khiến Diễm ngột ngạt khó chịu, khép cửa, Diễm đi lang thang dưới sân bệnh viện, bầu trời trong xanh, nắng nóng làm Diễm đổ mồ hôi, chọn một ghế đá dưới một gốc cây, Diễm ngồi xuống.
Diễm đâu hay khi Diễm vừa rời khỏi phòng bệnh của ông Hải, có một bóng người lẻn vào trong.
Kéo ghế, ông ta ngồi xuống. Mặt ông ta hầm hầm, đôi mắt long sòng sọc, ông ta căm phẫn nói.
_Lẽ ra ngay lúc này tôi có thể giết chết ông nhưng ông chết thế này thì đơn giản cho ông quá, tôi muốn ông phải chết từ từ, phải cảm nhận nỗi đau sâu tận tâm can mà chết…!!
_Kế hoạch trả thù của tôi rất hoàn hảo, tôi đã chờ mười bốn năm rồi, tôi không thể chờ thêm được nữa, nếu ông có chết, gia đình ông, con gái ông, tài sản của ông có bị làm sao thì ông cũng đừng trách tôi, vì ông là người phản tôi, là người hại tôi trước, hãy chờ đấy….!!
Nói xong câu đó, đội mũ, đứng dậy, ông ta rời khỏi phòng, đi xuống sân bệnh viện, ông ta nhìn Diễm, trên môi ông ta nở một nụ cười độc ác.
_Kịch hay còn ở phía trước, hy vọng là cô có thể chịu đựng được....!!
Diễm không hề biết gì, không biết ông Hải vừa trải qua nguy hiểm, vì chỉ cần ông ta chẹn một cái gối lên mặt ông Hải, ông Hải sẽ phải chết vì nghẹt thở, ông ta là người thích trêu đùa người khác, thích hại người khác phải chết từ từ nên ông ta mới không giết chết ông Hải bây giờ, ông ta đã vạch ra rất nhiều kế hoạch, ông ta đang chờ ông Hải tỉnh lại để nếm trải nỗi đau do ông ta gây ra. Nỗi đau này, ông Hải dù không mất gì, ông cũng phải uất lên mà chết.
Ông ta vừa đi khỏi, Quân gọi điện cho Diễm, Diễm vui mừng hỏi.
_Có chuyện gì không anh…!!
_Ngay câu đầu tiên, em đã vô tình với anh như thế hả….??
_Thế anh muốn em phải nói gì với anh bây giờ….!!
_Ít ra em phải reo vui khi biết anh gọi cho em chứ…??
Diễm giả vờ kêu lên.
_Anh Quân đó hả, rất vui được gặp lại anh, thế nào anh đã thỏa mãn chưa…??
Quân cười to.
_Thỏa mãn rồi, cảm ơn em. Bây giờ em đang ở đâu….??
_Em đang ở trong bệnh viện, còn anh….??
_Anh đang ở công ty….!!
_Chúc anh làm việc tốt, có một ngày tràn đầy năng lượng….!!
_Nhờ bữa sáng của em nên anh mới cảm thấy khỏe như bây giờ….!!
_Nếu biết thế, anh không nên bỏ bữa sáng…!!
Quân rụt rè lên tiếng.
_Hàng ngày anh có thể đến nhà em ăn sáng được chứ….??
Diễm đỏ bừng mặt.
_Anh đang nói lung tung gì thế, ai người ta biết người ta lại cười cho, anh bảo Dì giúp việc, hay để bác nấu cho anh ăn ….!!
_Nhưng anh thích em nấu hơn…!!
_Thôi anh đừng trêu em nữa, anh mà nói thêm một câu, em cúp máy đây….!!
_Anh đùa thôi, chú thế nào rồi em…??
_Bố em vẫn thế, không biết bao giờ bố em mới tỉnh lại nữa….!!
Quân an ủi.
_Em đừng lo lắng quá, bố em sẽ không sao đâu….!!
Diễm sụt sịt.
_Cảm ơn anh…!!
_Em lại khách sáo với anh rồi, trong lòng em luôn coi anh là người ngoài thì phải….!!
Diễm phân trần.
_Không phải thế, anh đừng hiểu lầm, anh là một người bạn không thể thiếu của em, một người bạn như thế, em làm sao coi là người ngoài được…!!
Quân buồn buồn.
_Em chỉ nói được như thế thôi à….??
Diễm thở dài.
_Em xin lỗi…!!
Quân kêu lên.
_Sao hơi một chút là em xin lỗi anh rồi cám ơn anh là sao….??
_Em….!!
_Thôi được rồi, trưa anh đến đón em đi ăn cớm nhé….??
_Em không muốn làm phiền anh…!!
_Đừng nói thế, nếu em coi anh là bạn thì em đừng khách sáo với anh, hôm nay anh mời em, hôm sau em mời lại anh như thế đâu ai có nợ ai, em phải lo ngại làm gì…!!
Diễm cáu.
_Anh thật khôn lanh…!!
Quân cười.
_Không khôn làm sao mời được em đi ăn cơm…!!
Nói thêm mấy câu nữa, Quân cúp máy, ngồi dưới sân đã lâu nên Diễm đi lên phòng bệnh của ông Hải, Diễm muốn kiểm tra xem, ông Hải có bị làm sao không.
Kết thúc công việc buổi sáng, Quân đến bệnh viện đón Diễm đi ăn cơm, không may Trường cũng đến khiến Diễm khó xử không biết nên đi theo ai, bỏ ai.