Ông Hải thân mật vỗ vai hắn.
_Mọi việc nhờ cả vào cháu. Cháu hãy dẫn Diễm lên phòng của nó đi…!!
_Vâng….!!
Hắn bảo Diễm.
_Chúng ta đi thôi….!!
Diễm líu ríu đi theo hắn, bước vào thang máy, hắn bấm nút lên lầu bốn, Diễm hai tay vẫn đút vào túi quần, đeo headphone vào tai, Diễm lờ hắn đi, hắn lạnh lùng không nói với Diễm một lời nào, hắn hành động như thể hắn và Diễm chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu.
Hắn mở cửa, hắn bảo Diễm.
_Đây là phòng làm việc của cô....!!
Diễm không nói gì, Diễm bước vào trong. Diễm quan sát khắp căn phòng, kéo ghế, Diễm ngồi xuống. Hắn đặt mạnh một chồng hồ sơ trước mặt Diễm, hắn bảo.
_Cô hãy đọc hết số hồ sơ này đi, đọc xong cô sẽ hiểu cô cần phải làm gì....!!
Diễm đẩy chúng sang mệt bên, Diễm lười biếng nói.
_Tôi không đọc, anh không thể tóm tắt sơ lược cho tôi nghe được à...??
_Nếu cô không đọc làm sao cô hiểu cô cần phải làm gì, làm sao cô hiểu tình hình của công ty thế nào....!!
_Đơn giản, anh là trợ lí của tôi đúng không...??
_Đúng....!!
_Nếu thế tôi có việc nhờ anh....!!
_Cô nhờ tôi làm gì...??
Diễm đứng dậy, nâng chồng hồ sơ lên tay, Diễm nói.
_Anh mang chồng hồ sơ này về phòng của anh, anh đọc hết chúng sau đó làm một bảng báo cáo tóm tắt cho tôi. Công việc hôm nay tôi nhờ anh chỉ có thế thôi....!!
Hắn cười nhạt.
_Cô định đùn đẩy trách nhiệm và công việc cho tôi....!!
_Anh là nhân viên của tôi đúng chứ...??
_Đúng thì sao...??
_Nếu đã là nhân viên dưới quyền tôi thì tôi phải có quyền sai bảo anh làm gì đúng không....??
Hắn không nói gì, hắn cầm lấy chồng hồ sơ trên tay Diễm, hắn lạnh lùng.
_Tôi đi đây....!!
_Khoan đã....!!
Hắn cau có hỏi.
_Còn gì nữa....??
Diễm đặt bốn trăm ngàn trên chồng hồ sơ, Diễm trừng mắt nói.
_Đây là tiền tôi nợ anh, từ nay về sau anh và tôi coi như không ai nợ ai. Ngoài quan hệ đồng nghiệp ra, chúng ta không còn quan hệ nào khác....!!
Hắn thản nhiên đút bốn trăm ngàn vào túi, miệng hắn nhếch lên, hắn nói.
_Cô không nợ tôi nhưng mà tôi nợ cô.....!!
Diễm hét.
_Anh nói như thế là sao hả...?? Anh có nợ gì tôi đâu....!!
_Việc đó cô phải hiểu, cô phải biết hơn tôi chứ....??
Hết chịu nổi, Diễm quát.
_Anh biến đi, nếu không có lệnh của tôi, anh đừng bước vào đây.....!!
_Biết rồi. Chào sếp....!!
Chờ cho hắn bước ra khỏi phòng, Diễm đóng chặt cửa lại. Lôi điện thoại ra khỏi túi, Diễm gọi điện thoại cho chị Thúy.
Thúy đang nằm cuộn trong chăn, căn bệnh sốt rét, sốt nóng khiến Thúy phát điên.
Thúy sụt sịt hỏi.
_Chào em...!! Hôm nay em đang đi chơi ở đâu....??
_Em đang ở công ty....!!
Thúy bật cười.
_Không phải là chú đã thành công rồi chứ....??
Diễm dài giọng.
_Dạ, đã thành công rồi. Bây giờ em phải tuyệt đối nghe theo lời của bố em....!!
_Chị có biết là bây giờ bố em còn bắt em phải đi lấy chồng nữa không...??
Thúy mỉm cười.
_Bố em làm thế cũng vì muốn tốt cho em thôi....!!
_Dạ, tốt lắm, nếu chị mà rơi vào trường hợp như em chắc là chị sẽ hiểu được cảm giác của em. Chị thì sướng rồi, chú Hùng chưa bao giờ bắt chị phải làm theo ý chú.....!!
_Ừ, chị cũng mừng vì bố chị là một người tâm lý, bố luôn cho chị chọn con đường chị sắp phải đi.....!!
_Hay là hai chị em mình đổi chỗ đi nhé, chị về làm con của bố em, còn em về làm con của bố chị....!!
Chị Thúy trêu.
_Như thế có nghĩa là em sẽ thay chị yêu anh Toàn đúng không....??
Diễm lắc đầu.
_Người yêu của chị em thèm vào, em phải tự đi kiếm người yêu của em, em không muốn yêu một người mà trái tim của người đó chỉ nghĩ về chị thôi, như thế có khác gì yêu đơn phương, có khác gì mang tiếng đi giựt người yêu của chị....!!
_Em giỏi quá, chuyện đó mà em cũng nghĩ ra được, thế tại sao em không nghĩ, ai sinh ra cũng có số phận của mình rồi, dù có muốn đổi cho người khác cũng không thể đổi được, có muốn chạy trốn cũng không thoát....!!
Diễm kêu to.
_Trời đất, chị biến thành bà thầy bói từ khi nào thế....??
_Từ lâu rồi.....!!
_Chị đã đỡ chút nào chưa....??
Diễm vừa dứt lời, Thúy hắt xì hơi thật to. Thúy mệt mỏi nói.
_Chị vẫn thế, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.....!!
_Nếu thế chị nên nghỉ ở nhà đến khi nào chị khỏe hẳn hãy đi dạy lại....!!
Thúy tò mò hỏi.
_Hôm qua em đi dạy thế nào...??
_Vui lắm chị ạ...!! Sinh viên lớp chị rất hài hước, họ bày ra rất nhiều trò để phá em, em thấy họ rất giỏi và rất thông minh.....!!
_Tất nhiên rồi, tuy là sinh viên lớp chị hơi nghịch ngợm một chút nhưng đứa nào cũng học được.....!!
_Tiếc là từ nay em sẽ không thể thay chị đi dạy được nữa, em phải đến công ty làm việc....!!
_Em nên tập trung vào công việc của em đi, đừng nghĩ ngợi lung tung sang việc khác, nếu không lại hỏng hết việc....!!
_Vâng, em sẽ cố gắng hết sức. Nói thật em ngán công việc em đang làm đến tận cổ rồi....!!
_Cố lên em, chị nghĩ là sau một thời gian nữa, khi em đã quen với môi trường làm việc, quen với đồng nghiệp của công ty, em sẽ thích nó, sẽ có nhiều niềm vui trong công việc, biết đâu em lại đam mê nó thì sao....!!
_Không bao giờ có chuyện đó đâu....!!
_Khi nào thì em đi gặp chồng chưa cưới...??
Diễm thở dài não nề.
_Chiều nay....!!
Thúy cười khúc khích.
_Nhớ kể cho chị nghe xem anh ta là ai, xấu hay đẹp, tốt bụng hay không tốt bụng, hài hước hay là chán ngắt, anh ta bao nhiêu tuổi, đang làm gì, em nhé....??
_Tại sao em phải kể cho chị nghe...??
_Nếu em không kể, chị sẽ giận em, mà không sớm thì muộn thì chị cũng sẽ biết anh ta là ai thôi....!!
_Em biết rồi.....!!
_Thôi chào em, chúc em có một ngày làm việc thật vui vẻ....!!
Diễm trọc tức Thúy.
_Chúc chị mau lành bệnh, và nếu có thể chị làm ơn “im” dùm em...!!
_Con nhóc kia, em dám ăn nói với chị thế hả....?? Em có tin là ngay bây giờ chị phóng xe tới công ty em để xử em không....??
Diễm thách.
_Xin mời, em sợ chị chưa bước ra khỏi được nhà thì đã ngã lăn ra đất rồi....!!
_Em..em....!!
Diễm cúp điện thoại, ngồi trong văn phòng làm việc khiến Diễm cảm thấy khó chịu, không chịu được không khí chật chội, toàn hồ sơ là hồ sơ, Diễm mở cửa, bước vào thang máy, Diễm bấm nút lên tầng thượng.