Bác sĩ An đang trong ca trực đêm, vì các đồng nghiệp bên khoa cấp cứu đang quá tải nên nàng cũng vào trợ giúp, buổi khuya hôm nay có một vụ tai nạn xe khách du lịch, rất nhiều người bị thương.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, các đồng nghiệp dường như xoắn xuýt hơn mức thường, thành công thu hút sự chú ý của Gia An.
- Nguyệt Minh!?- Bác sĩ An không tin vào mắt mình, nàng vội vàng chạy sang giường bệnh có bóng hình quen thuộc.
Nàng vừa gọi tên, người trên giường cũng chầm chậm mở mắt, nhưng giây tiếp theo liền nhắm tịt mắt lại như chưa từng thấy nàng.
Gia An mím môi, dù cõi lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi thăm tình huống với y tá phụ trách.
- Ngã cầu thang? Có nặng không? Nguyệt, em có thấy đau chỗ nào không?- Gia An vô cùng hoảng sợ, trong lòng còn có thật nhiều câu hỏi nhưng sợ làm phiền Nguyệt Minh.
Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới!?
Nhưng quan trọng là vì sao lại ngã cầu thang, sao lại bất cẩn như vậy?
Nguyệt Minh vẫn như cũ nhắm nghiền mắt lại không đáp lời Gia An, mặc cho nàng đang khẽ lay tay mình.
- Nguyệt, đau chỗ nào vậy?- Gia An vẫn kiên nhẫn mà nhẹ giọng hỏi.
-Nói cho tôi nghe đi mà.
Mãi cho đến khi một y tá chạy đến gọi Gia An vào phòng sinh, nàng mới không nỡ mà rời đi.
Gia An thực hiện xong một ca sinh khó, lúc nàng ra đến phòng thay đồ thì trời đã sáng, bình thường, bác sĩ An sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng hiện tại không được, nàng muốn đi xem tình hình của Nguyệt Minh trước đã.
- Chị An! Chị An, chị nghe tin gì chưa?- Đùng một cái, bác sĩ Hà xuất hiện, th ở dốc mà nhìn Gia An.
- Hửm, tin gì?- Bác sĩ An lòng vốn không yên, nhìn thấy sự gấp gáp của Uyên Hà lại càng làm thêm hoảng sợ.
- Chủ...!chủ tịch...
Uyên Hà nói đến đây thì phải lại ngưng để thở, nhưng vài giây này lại quá lâu đối với Gia An.
- Chủ tịch? Nguyệt Minh? Sao vậy?
- Chủ...!tịch...- Uyên Hà vẫn thở, cô chạy gấp quá nên đau sốc hông rồi.
- Em nói đi, Nguyệt Minh làm sao?- Gia An bối rối.
- Chủ tịch nhập viện rồi chị! Em mới nghe Uyên Hà đứng thẳng người, tỏ ra hiểu biết mà Hân nói là té cầu thang á
- Cái này chị biết rồi.
Uyên Hà chết lặng, vốn tưởng sẽ được soi biểu hiện của OTP, nhưng thái độ của bác sĩ An không như cô mong muốn, được thôi, cô chơi tất tay vậy!
- Vậy chị biết chuyện Chủ tịch bị mất trí nhớ chưa?
- ...Chị biết...
- ...Biết chưa biết chưa?
Gia An đang mất tập trung, chỉ tiện miệng đáp qua loa, vài giây sau mới cảm thấy có gì đó sai sai, hai mắt mở to nhìn Uyên Hà.
- Hả? Cái gì!? Em nói sao?
- Chủ tịch bị mất trí nhớ đó, mất trí nhớ có chọn lọc!- Uyên Hà sau đó cảm thấy còn chưa đủ giật gân, liền nhấn mạnh thêm- Chủ tịch nhớ hết tất cả mọi người nhưng chỉ quên mình chị!!!
- ...
Gia An cảm thấy đại não mình nổ tung, nhưng bằng sự bình tĩnh vốn có, nàng vẫn tự ý thức được lời Uyên Hà nói chỉ nên tin % mà thôi...!Nhưng % cũng là rất lớn, cộng thêm những biểu hiện những lúc Nguyệt Minh gặp nàng thì rất đáng quan ngại!
Uyên Hà làm sao không biết Gia An đang ngờ vực lời mình nói cơ chứ, thế là cô liền thêm dẫn chứng để củng cố.
- Bác sĩ XX bên khoa thần kinh cũng nói rồi, trong đầu Chủ tịch còn có máu bầm, em nghĩ nó chèn dây thần kinh gì rồi!
Gia An không đáp, là người học y, không tận mắt xem bằng chứng sao có thể tin được, thế là nàng đẩy Uyên Hà còn đang thao thao bất tuyệt sang một bên, cứ thế tiến thẳng về phía khoa thần kinh.
- Chào mọi Gia An mỉm cười nhẹ.
Cơn mưa ngoài kia đã khiến cả người Gia An phủ một làn hơi lạnh, sau khi chạy đôn chạy đáo bên ngoài vì bệnh án của Nguyệt Minh, không khí trong bệnh viện ấm áp hơn hẳn nhưng lại làm nàng cảm thấy bản thân căng thẳng đến lạ.
Hạ Băng mở cửa ra đón cũng cười chào Gia An một cái, sau đó cất tiếng mời nàng vào phòng bệnh.
Gia An chậm rãi đến gần giường bệnh, ánh mắt lo lắng vẫn đặt lên người nào đó.
- Bác sĩ An đến thăm con bạn dở hơi của tôi sao? Cô xem, lớn từng nào mà còn trượt chân té! Chắc chê bản thân chưa đủ bị thương!
Hạ Băng tinh ý nhận thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt Nguyệt Minh, lời khẳng định về chuyện mất trí nhớ càng trở nên chắc nịch.
Tuy nhiên, nàng vẫn muốn khích tướng xem Nguyệt Minh có chút nhớ nhung gì bác sĩ An hay không.
Nào ngờ, Nguyệt Minh vẫn im lặng, Gia An thì vì lời nói này càng trở nên ngượng ngùng thấy rõ, Hạ Băng lắc đầu ngán ngẩm.
- A...!A..- Joy nhận ra Gia An, bé con như bắt được vàng, nhào tới đòi nàng bế.
Cũng may, Khả Hân đã đoán trước mà ôm chặt bé, nếu không e rằng Joy đã té nhào ra đất rồi.
Gia An chầm chậm lướt qua Nguyệt Minh, người nãy giờ vẫn im lặng bỏ ngoài tai hết sự đời, nàng bế lấy Joy.
Joy có vẻ vì lâu ngày mà sinh nhớ nhung, bé con bi bô nhiều hơn mọi khi, gương mặt hớn hở cười rộ làm lộ ra hai cái răng sữa vừa nhú, đáng yêu vô cùng.
Gia An mỉm cười với Joy, nàng nói vài câu hỏi thăm bé con rồi hôn đôi má phúng phính thơm thơm mùi phấn rôm baby kia, nàng cũng rất nhớ Joy.
Gia An ngồi xuống, Joy vẫn bám chặt trên người nàng, một khắc không rời.
Gia An lại len lén nhìn Nguyệt Minh, bốn mắt tình cờ va phải, nàng thấy cô ngay lập tức quay mặt sang nơi khác.
Nguyệt Minh nhìn nàng sao?
Là đang tò mò? Hay là thăm dò?
- Thấy chưa, ngay cả Joy còn biết nhớ bác sĩ An!- Hạ Băng lúc này mới cất cậu thì không nhớ...
Thuận theo lời nói của Hạ Băng, Gia An cũng có cớ nhìn về phía Nguyệt Minh, nàng nuôi chút chờ mong.
Nguyệt Minh chỉ lạnh lùng đáp.
- Mấy người thích thì cứ nhớ đi, tôi chả nhớ ai cả!- Tổng giám đốc thể hiện thái độ bực dọc, kéo chăn ngang ngực rồi nhắm mắt lại.
Hạ Băng cùng Khả Hân hết nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Gia An, tuy không ai nói với ai câu nào nhưng họ hiểu rõ ý tứ đối phương.
Cứ vậy, bốn người, ba lớn, một bé cùng kéo nhau ra hành lang.
- Tôi thật sự không có rảnh để mà xử lý cái mớ bòng bong này, bác sĩ An nói đi, cô có cao kiến gì không?- Hạ Băng bất lực nói.
- Ý cô về chuyện mất trí nhớ sao?- Gia An đăm chiêu.
- Đúng vậy, cô không thấy thái độ sao? Làm thế nào mà một đứa hận không thể bám dính lấy cô như sam lại có thể trở nên như vậy cơ chứ? Nói thật nha, ánh nhìn của Sel dành cho cô bây giờ so với khi nhìn Bridget cũng không khác là bao!
- Thật ra, tôi vẫn chưa tin lắm chuyện này, theo y học mà nói, không có bằng chứng rõ Bác sĩ An nói ra suy nghĩ của bản thân.
- Vậy chứ cô muốn sao? Cô đợi Sel nói thẳng không nhớ cô là ai mới được hả? Bác sĩ An thích ngược như vậy?
- Ây ây, cái này Uyên Hà có nói với em là không nên để người bệnh biết mình mất trí nhớ, như vậy người bệnh sẽ bị sốc, chắc chắn sẽ chối bỏ vì không chấp nhận được sự thật...- Khả Hân, người vừa được Uyên Hà phổ cập cho một đống kiến thức nghiêm trọng liền lên tiếng góp ý.
- Ha ha ha...- Joy trong lòng Gia An lúc này đột nhiên bật cười giòn tan khiến cả ba người lớn cùng quay lại nhìn.
Sao bé lại đột nhiên vui vẻ thế nhỉ?
- Bác sĩ An?- Hạ Băng quay sang nhìn Gia An.
Gia An biết Hạ Băng đang chờ mong lời đáp của mình, nhưng trong lòng nàng đang rối bời, không biết nên như thế nào, không biết phải xử lý ra sao.
Gia An lạc lõng.
Nàng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác này, hệt như đang ngồi trên một con tàu thì gặp nạn giữa đại dương, xung quanh bốn phía chỉ toàn là nước, từng đợt sóng đánh thẳng vào mặt nàng, rút đi chút sức lực còn sót lại.
Đại dương bao vây, muốn nhấn chìm Gia An.
Trên đường tới đây, chưa bao giờ Gia An cảm thấy khó khăn đến như vậy, vừa phải tập trung lái xe, vừa phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi đan xen trong đầu mình.
Vì sao Nguyệt Minh lại không muốn nhớ nàng?
Gia An đã rất đau khổ khi nghĩ đến điều đó, nàng nhận ra mình rất sợ bị Nguyệt Minh ghét bỏ.
Nàng sợ rằng sự tồn tại của nàng là vô nghĩa trong cô.
Sau đó, Gia An lại rối rắm và chìm vào sợ hãi bởi giả thuyết nếu Nguyệt Minh vĩnh viễn không nhớ ra nàng thì sao? Nên nhớ loại bệnh lý này chính là do đại não không muốn chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, từ đó chọn cách quên đi.
Khoan đã, nàng làm Nguyệt Minh tổn thương sao? Khi nào?
Đôi mày đẹp khẽ cau lại, nàng suy nghĩ từ phút này sang phút khác, mới để ý rằng có hàng loạt nguyên nhân có thể khiến cô phiền lòng, ví dụ như nàng quá phiền, khiến cô phải ra mặt họp báo chẳng hạn? Nhưng đó có phải nguyên nhân chính hay không? Bác sĩ An cảm thấy đầu mình nặng trịch, nhức vô cùng.
Nàng thở dài một hơi, lý do quên không còn quan trọng nữa, tìm cách giải quyết vấn đề mới là ưu tiên số một lúc này.
Phân phân bua bua, Gia An lại nhận ra thêm một vấn đề cốt lõi, nàng để ý và cực kỳ quan tâm Nguyệt Minh.
Nàng...!hình như, rơi vào lưới tình rồi.
Gia An mím chặt môi nhìn Hạ Băng.
- Theo như bác sĩ XX khoa thần kinh nói, đây có thể là do tâm lý, mà vấn đề tâm lý, hẳn là nên dùng tâm lý để giải quyết.
Hạ Băng "À" một tiếng, hình như nàng có từng nghe bác sĩ Hà luyên thuyên về chuyện này rồi.
Lúc này, Khả Hân chủ động bế Joy rồi mang bé đi tìm bác sĩ Hà cho uống sữa, cả hành lang lạnh lẽo giờ chỉ còn mỗi Gia An với Hạ Băng.
- Hay là làm giống trong mấy bộ drama gia đình chiếu giờ cơm tối đi...!Giờ mình dàn dựng cô bị tai nạn rồi gọi báo cho Nguyệt Minh, biết đâu đột nhiên cậu ấy nhớ lại!- Hạ Băng nói rất nghiêm túc.
- ...!!?
"Cô lậm phim quá rồi đó!", Gia An rất muốn nói như vậy, nhưng mà nhìn Hạ Băng tâm huyết dâng trào thế kia, nàng không nỡ đánh gãy.
Đúng là cách đó cũng có yếu tố tâm lý đấy, nhưng Gia An lại sợ...!
Bác sĩ An sợ nếu Nguyệt Minh nghe đến đấy vẫn chẳng mảy may gì đến nàng, liệu nàng sẽ ra sao đây?
Nàng sẽ hỏng mất...
- Sao, được không?- Hạ Băng sau khi thuyết minh xong thì có chút trông chờ.
Phải trả lời sao đây?
Gia An cảm thấy khó xử.
- Ừ, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách khác...
- Hay là để tôi đập thêm một cái vào đầu cậu ấy, cái này gọi là lấy độc trị độc!- Hạ Băng búng tay, hào hứng với sáng kiến của mình.
"Cô lậm phim thật sự rồi đó!?", khóe môi Gia An giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Cách đầu còn đỡ hơn, cách thứ hai không khéo Nguyệt Minh ngỏm luôn! Không phải cũng đã té cầu thang, cũng chấn động đó, có nhớ được gì đâu?
Gia An đầy không nghi ngờ, Hạ Băng với Nguyệt Minh đều có địa vị cao trong xã hội, lại sinh ra trong gia đình danh giá, đức cao vọng trọng, nhưng tại sao nàng luôn thấy đầu óc hai người này vặn vẹo thế nào ấy!?
Trước đây, Gia An cứ luôn cho rằng người đứng đầu một tập đoàn, hay người làm mưa làm gió giới giải trí trời Tây hẳn phải chững chạc lắm...!
Không, xin lỗi, nàng sai rồi!
Toàn là trẻ trâu mới nổi...!Khả Hân còn trông giống Chủ tịch tập đoàn hơn...
Thảo luận kết thúc dù chẳng đưa ra được kết quả, Hạ Băng vỗ vai Gia An.
- Cô trông chừng Nguyệt Minh giúp tôi nhé, tôi đi công...! Vừa dứt lời, Hạ Băng biến mất.
Gia An nhìn vào cánh cửa phòng bệnh, không hiểu sao tâm trạng cảm thấy não nề đến lạ.
Nàng thở dài một hơi, đẩy nhẹ cửa, ánh mắt rơi trên tấm thân gầy của người đang say ngủ (?).
Gia An rón rén đi lại, kéo ghế cạnh giường ngồi xuống, dưới những ánh nắng dịu nhẹ sau một trận mưa sớm, gương mặt người kia an ổn nhắm nghiền đôi mắt.
Gia An mím môi, bàn tay vô thức siết chặt, cố gắng hít thở sâu vào.
Nếu là thật thì cùng nhau cố gắng.
Cùng lắm thì làm quen lại một lần nữa, giữa hai người chẳng phải cũng bắt đầu từ không ưa nhau đó sao?
Nếu đã là duyên kiếp, thì bắt đầu ở đâu cũng vẫn sẽ đến cùng một đích mà thôi.
Thứ nàng cần làm chính là bình tĩnh, Nguyệt Minh đang bị thương, nàng không muốn khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn.
Có lẽ, lúc này nàng không nên tiếp cận Nguyệt Minh...
Cạch—
Tiếng đóng cửa vang lên, bên cạnh giường bệnh cũng mất đi một bóng người.
Đôi hàng mi dài khẽ lay động, Nguyệt Minh chầm chậm mở mắt ra, nhìn vào không trung, chẳng còn bóng dáng nàng, chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt..