Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời. Tôi chở Thúy đi trên con đường đến trường quen thuộc. Cả vui vẻ cười đùa suốt dọc đường, rôm rả đến nỗi tôi có thể cảm thấy được ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị của rất nhiều người đi đường. Cũng dễ hiểu mà, đi mà có một em ca sĩ xinh như mộng như mơ ngồi sau ôm chặt cứng như vậy thì đứa nào mà chả thèm. Tôi cao hứng thỉnh thoảng lại huýt sáo vài bài yêu đời, thấy vậy Thúy cũng khẽ lẩm bẩm theo tiếng nhạc. Em lên tiếng:
- Anh nè!…
- Hở?
- Nghe nói hồi bữa anh được ăn gỏi ngon lắm hả?
- Hở? sao tự nhiên hỏi gỏi? mà gỏi gì em? Sao anh không nhớ…
- Thì gỏi… cóc á! hihi…
- Sặc… Bữa nay còn biết chọc anh nữa àh?
- Hờhờ… nghe Nhi kể lại mà em cười đau hết cả bụng luôn á… – Thúy bật cười nắc nẻ.
- Ầy chà… – Tôi quê chẳng biết nói gì nữa.
- Tội con cóc ghê á anh…
- Tha cho anh đi mà… – Tôi năn nỉ…
- Hờ hờ hờ…
Buôn chuyện lung tung cuối cùng cũng đến trường, Thúy đứng đợi tôi đi cất xe rồi cùng nhau đi lên lớp. Tôi lại tiếp tục thói quen của mình, quăng cặp lên bàn rồi tót xuống chỗ đám bạn ngồi buôn chuyện. Chỉ khác là lần này còn kéo thêm cả Thúy. Thúy cũng có vẻ cởi mở hơn trước đây nhưng chỉ là thêm thằng Long và thằng Mập thôi. Còn đám khác trong lớp thì vẫn y như vậy. Riêng thằng Quân thì từ bữa đó đến nay khi biết Thúy quen tôi thì cũng chả dám hó hé thêm gì nữa, ngồi cùng bàn với em mà im thin thít. Đúng là chả cần phải tẩn cho nó thêm nữa, cứ để cho nó nơm nớp vậy cũng đáng cho nó lắm rồi. Ấy thế mà một khi đã bước ra ngoài lớp là hắn tỏa sáng ngay vì dù gì cũng là hot boy của trường mà. Ăn mặc thì sành điệu, nhà thì giàu có, chưa học hết mà được ông bà già tậu cho SH đi vi vu. Mấy em nhìn thấy hắn đi qua là cứ hét ầm cả lên. Tôi cũng chả quan tâm lắm vì chả phải việc của mình.
Sau mấy tiếng ngồi lỳ trong lớp học qua mấy tiết học khô khan và buồn ngủ. Tôi nhận ra là mình đã… chẳng còn biết thầy cô đang dạy cái gì từ lâu rồi. Nghe một xíu mà cứ như lạc trong ma trận. chẳng còn biết họ đang nói tiếng việt hay tiếng nước ngoài nữa…
Khi ra về đang định gọi Thúy lại về chung thì em ra hiệu cho tôi đợi. sau đó em chạy theo cô chủ nhiệm để nói cái gì đó. Trên đường về, tôi thắc mắc hỏi em:
- Em gặp cô làm gì vậy?
- Àh! không có gì đâu… em xin cô tạm nghỉ mộ thời gian á mà…
- Hớ! sao lại nghỉ? em có việc gì àh?
- Thì… nhóm nhạc của em được mời đi tour ở Phú Quốc một tuần…
- Trời đất! sao em không nói gì với anh hết z? – Tôi giãy nảy lên.
- Trời… có một tuần mà anh… làm như đi luôn ớ…
- Một ngày thôi cũng phải nói với anh chứ…
- Chi zạ?
- Để anh biết thôi… tại ko gặp em một ngày là…
- Nhớ em họng? – Thúy cười.
- Ừ… biết z thì lo mà giữ liên lạc với anh á nhe… tuần là hơi bị lâu á…
- OK…
Theo thói quen thường ngày, tôi chở Thúy về rồi cùng em nấu cơm, ăn trưa luôn rồi sau đó tôi sẽ nghỉ trưa tại nhà em, đến chiều tối qua quán làm rồi khuya mới về lại phòng trọ. Thế nên khoảng thời gian gần đây tôi rất ít khi ở nhà trọ trừ buổi tối.
Sau bữa trưa, Thúy ngồi gọt trái cây còn tôi thì xem TV. Em lên tiếng:
- Em đi một tuần cấm anh léng phéng với… thằng nào á nhen!
- Sặc… z con thì được àh?
- Em giết anh luôn… – Thúy trừng mắt.
- Trời! Anh mới phải lo á…
- Đừng có giả bộ… em là em biết hết á nhen! – Em nheo mắt
- Biết cái gì? Toàn vớ vẩn – Tôi gạt phăng.
- Ừkm… tốt! em thử á… hihi… Đền anh miếng táo nè… aaa – Thúy đưa miếng táo lên đút cho tôi.
Tôi há to hết cỡ gặm trọn miếng táo cùng với mấy ngón tay của em luôn.
- Á đau! Ăn gì tham như heo z?
- Thích z mà… – Tôi vòng tay ôm Thúy xích lại gần.
- Ui… em đang cầm dao á nhen… thả ra…
- …
Tôi không nói gì thêm mà kéo đầu em lại đặt lên môi em một nụ hôn thật nhanh. Thúy đặt con dao lên bàn rồi cũng ôm lấy tôi mà đáp lại. Làn môi của em rất thơm và ngọt ngào, không hề nói nghĩa bóng gì ở đây mà thực sự là vậy… toàn mùi táo. Được một lúc thì Thúy cúi xuống để rời môi tôi ra, em thì thầm:
- Khó thở quá anh!
- Thì nghỉ tí rồi mình.. hun tiếp… hê hê…
- Dê xồm… làm như là nghiện thuốc á…
- Thì nghiện thật mà… – tôi cười…
- Vậy thì em không cho nữa đâu…
- Kì z… nghiện thì phải thỏa mãn chứ…
- Kệ anh!…
Tôi mặc kệ em nói gì. Bật cười một tiếng rồi tôi nằm xuồng kéo em theo nằm lên trên tôi luôn. Môi tôi lại gắn chặt với làm môi kia một cách say đắm. Cứ tưởng đâu sẽ bị đẩy ra, ai ngờ em còn hưởng ứng nhiệt tình hơn cả lúc nãy nữa. Tôi đưa một tay luồn ra sau đầu em kéo lại, một tay nghịch tai em. Nụ hôn càng lúc càng ướt át, Thúy thì càng ngày càng mãnh liệt đến nỗi tôi bắt đầu thấy hơi bất ngờ. Không chỉ lần này mà cả những lần khác cũng vậy. Cứ mỗi lần nghịch tai em khi hôn là em lại trở nên mãnh liệt như vậy. Em “Mút” mạnh đến nỗi như muốn ăn luôn cái lưỡi của tôi vậy. Cảm giác phê lắm anh em ạ… Phải thú nhận là nhiều lần tôi cũng định “làm bậy” lắm rồi đấy. Nhưng tay cứ đưa gần tới cặp mông của em thì dũng khí lại trôi tuột đi đâu mất. Cứ nơm nớp sợ đụng vào là ẻm cho ăn tát ngay. Rồi sau đó nghĩ lại vẫn đang còn là học sinh nên… lại thôi. Đành phải câm nín mà kiềm chế. “Kiềm chế là sức mạnh” mà…
Chiều tối tôi tạm biệt Thúy để đi làm mà vẫn còn tiếc nuối. Cả buổi chiều chả ngủ nghỉ được gì mà nằm… mút lưỡi nhau suốt mấy tiếng đồng hồ không biết chán. Uống… nước miếng không cũng no cmnr… Nhưng vì còn phải làm việc nên phải ngừng ôm gấu để chạy qua chỗ Thím Cơ Bắp ngay.
Vừa bước vào trong quán thì tôi bỗng cảm thấy hình như quán hôm nay im ắng hơn mọi ngày. Bình thường vào giờ này là chị Ju đã bật nhạc uỳnh uỵch rồi chứ. Bây giờ cũng đã quá giờ rồi mà quán vẫn im re chả có tí không khí nào cả. Thấy tôi bước vào, Thím Cơ Bắp vẫy chào:
- Bông giua Ryu! Hý hý hý… – Mặt ảnh nhìn không phởn nữa thì thôi…
- Sao hôm nay quán im re z bác? Khách cũng chả thấy có một mống…
- Haiz… chả biết sao hôm nay bé Ju không đi làm… cũng chẳng thèm báo trước gì cả… chắc khách không thấy mở nhạc tưởng quán đóng cửa nên cũng chẳng ai vào… hix
- Ủa? chị Ju mà cũng biết trốn việc àh? kì lạ… hay là đi chơi với bồ quên luôn đi làm rồi? mới hôm trước còn khoe với cháu là lão về thăm bả mà…
- Tui hông biết zdụ đó… chỉ biết là con bé trốn việc thôi… hứ… mai sẽ biết tay tui…
- Hề hề… để cháu gọi hỏi chỉ xem…
Ngày bình thường chị Ju là người rất có trách nhiệm, hôm nay lại tự động nghỉ làm một cách bất thường làm cả quán trì trệ như vầy chắc hẳn phải có lý do nào đó rất quan trọng. Tôi liền lấy điện thoại ra rồi bấm số gọi cho chị. Lần , lần rồi lần … không thấy chị bắt máy… Tôi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Nhưng may sao lần thứ tư thì cuối cùng chị cũng chịu bắt máy:
- tút…tút… aaaaaloooo! – Giọng chị lè nhè.
- Ây! Chị đang làm gì ở đâu vậy? sao hôm nay không đi làm?
- Hức.. chị đang… hức… nhậu… hê hê… huhu… – cái giọng vừa lè nhè, vừa khóc vừa cười ở đầu dây bên kia…
- Sặc… chị xỉn àh? đang ở đâu vậy? – tôi sốt sắng
- ở đâu…. Em hỏi làm gì?… hức….
- Chị uống với ai vậy?
- Tính… tán chị hay sao…. Mà hỏi ghê vậy? uống với ai kệ chi.. em ghen àh?
- Hỏi vậy là tán đó àh bà nội?
- Ý em nói chị… ảo tưởng hả? đồ kiêu căng…
- Sặc… chị bị sao vậy? – Tôi ngán ngẩm.
- Ý em nói… chị bị điên àh? Em coi chừng á nhaaaaaa…
- Chị xỉn quá rồi… đang ở đâu để em đến đón… – Tôi ngán ngẩm…
- … – đầu dây bên kia bỗng dưng yên lặng.
- Alo! Hú… chị Ju…
- … – vẫn yên lặng
- CHỊ JU!….
- Á ớ… hix… ngủ quên mất… nói tới đâu rồi á nhợ…?
- Trời ơi! Chị làm em điên mất!… giờ chị đang ở đâu…
- Chị đang ở bãi biển… chỗ đường….
Đúng là con gái, lúc bình thường đã đủ rắc rối lắm rồi. Khi có cồn vào người thì kinh khủng xin lỗi luôn. Tôi chỉ muốn điên tiết lên vì vừa lo, vừa tức chị. Xin phép Thím, tôi ra dắt xe để đi đón chị, Nhi cũng vừa mới tới. Thấy quán thì vắng teo im thin thít mà tôi thì đang dắt xe đi ra nên em thắc mắc hỏi tôi:
- Ớ Ryu! Đi đâu vậy? quán hôm nay không bán àh? sao nghỉ không ai nói với Nhi hết vậy?
- Nhi đến rồi àh? Không biết sao hôm nay chị Ju bỏ cả việc… lại còn đi bét lè nữa…
- Chết! chỉ nhậu với ai z? – Nhi sửng sốt.
- Hình như bả nhậu có một mình thôi… giờ Ryu đi ra chỗ bả coi sao nè…
- Đợi đã!…
- Hả sao?
- Đi thì… chở Nhi đi theo với…
- Ừ… lấy mũ đi…
Nhi chạy đi lấy mũ rồi ngồi lên xe tôi chở đi. Theo lời bà chị rắc rối kia kể thì bả đang nhậu ở bờ biển. Tôi và Nhi đi tới nơi thì gửi xe rồi chạy xuống bãi để tìm xem chị đang ở chỗ nào. Suốt dọc bãi biển tối đen vắng tanh không một bóng người. Sóng biển thì thì rào một bên dễ khiến người ta cảm thấy sợ và lo lắng. Tìm kiếm một đoạn dài thì bỗng Nhi reo lên: “Ý Ryu! Ở chỗ kia có người nằm kìa!” – Em chỉ vào hướng có một bóng người đang nằm ườn ra trên bãi biển. Tôi và Nhi hốt hoảng chạy lại. Quả đúng là chị Ju thật, chỉ đang nằm ngủ ngay tại chỗ này, xung quanh thì vỏ chai vodka quăng đầy. Người bà chị lại nồng nặc mùi rượu. Tôi giật lấy một chai còn đang uống dở của chị đưa lên miệng nếm thử một ngụm. Những giọt rượu chạy tuột vào trong cổ họng thì tôi liền cảm thấy mùi cồn nồng nặc cứ như cồn bệnh viện vậy. Bị sặc, tôi lập tức phun ra mà nhăn nhó. Bà chị này uống phải rượu dởm rồi… Thể loại pha cồn thế này mà cũng mua được. Đúng là bó tay với tụi con gái. lại còn nốc hết mấy chai mà không hề cảm thấy ghê thì đúng là đáng nể thật. Tôi đặt chai sang một bên, dựng chị dậy định bế lên thì bỗng bả thức dậy và vùng vẫy gào thét:
- Á! hiếp dâm… bớ người ta…!
- Suỵt! em Ryu đây… la kiểu đó em bị chụp lên phường giờ…
- Ủa… Ryu hả? Em tới hồi nào vậy? sao tự nhiên lại dám dê chị luôn z?
- Tui mà dê là má đi đời lâu rồi, xin lỗi luôn…Em mới tới thôi… mà bộ chị muốn chết hay sao vậy hả? Ra ngoài đây uống bia thì em hiếp… ý lộn, em không hiếp thì người ta cũng hiếp thôi àh…
- A… thằng này! Tính hiếp chị hả? – Chị Ju gào lên, giẫy nảy.
- Ý… em qíu… Mà về nhà ngay đi… ở đây trúng gió bây giờ…
- Không… Để chị ở đây… Chị không muốn về đâu… huhuhu…
- Cãi nhau với ba mẹ hay sao vậy?
- Không… chỉ là chị muốn ở đây tiếp thôi… huhu…
Đến bó tay với bà chị này. Đúng là con gái, một khi đã nhậu vô thì mệt lắm, lại còn khóc nhè nữa. Tôi cứ đụng vào người chị để bế đi thì chỉ lại vùng vẫy, đánh đấm loạn xạ cả lên. cảm thấy không thể dễ dàng mà đưa được chị Ju về, tôi quay qua định nói Nhi tới giúp thì thấy em đang cầm chai rượu tu ừng ực vô cùng khí thế. Tu một hơi hết sạch nửa chai thì em mới bỏ chai xuống. Mặt em ửng hồng lên nhăn nhó, thè lưỡi ra khò khè trông cực kì đáng yêu:
- Ặc!… rượu gì mà ghê!… khó uống quá…
- Má ơi con lạy má! Khó uống mà má chơi hết hơn nửa chai rồi – Tôi hoảng hốt.
- Hìhìhì… – Em lè lưỡi cười thẹn.
- Nghĩ sao tự dưng lại uống z tiểu thơ? – Tôi ngán ngẩm.
- Ủa… thấy Ryu mới uống mà! – Ánh mắt em ngơ ngác, vẻ mặt hình như có vẻ hơi… đần đi thì phải.
- Sặc… chỉ một ngụm thử thôi má ơi! Má có biết má vừa chơi hết nửa chai không hả?
- Ô… Hì hì… vậy àh?… hức…! hề hề… – Mặt Nhi bắt đầu có dấu hiệu… đần.
Tôi tái xanh mặt đi vì cảm thấy sắp phải đón nhận một điều cực kì khủng khiếp. Quyết định nhanh chóng đưa chị Ju về trước khi quá muộn. Tôi gọi Nhi lại giữ chặt tay chân chỉ đển bế lại chỗ xe. Trong lúc chạy ra xe thì chị Ju bỗng dưng ngủ ngon lành ngay trên tay tôi. Vừa đặt chỉ lên xe thì Nhi bỗng lên tiếng:
- Ây dô! Để Nhi chở cho… há há…
- ặc… thôi cho em xin… chị ngồi sau giữ bà này giùm em cái… – Tôi hốt hoảng.
- Hooongggg!… cho người ta chở đi… – Nhi lắc người nhõng nhẽo.
Tôi rơi vào trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nếu cho Nhi chở thì rất nguy hiểm. Nhưng nếu tôi chở thì chỉ sợ trong lúc đang chạy cả người kia xỉn quá mà rơi tọt xuống đường thì nguy hiểm lắm. Suy đi tính lại tôi cũng quyết định liều mình mà để cho Nhi chở vì nghĩ như vậy tôi có thể ở đằng sau mà giữ chặt chị Ju đồng thời nhắc cho Nhi chạy từ từ. dù sao thì Nhi chắc cũng chưa thấm cồn nên mới hơi rế rế thôi. Thế nhưng khi ai đã ngồi vào chỗ người nấy, Nhi bắt đầu đạp máy thì máy chả thèm nổ làm tôi phải đạp giùm. Khi nhi bắt đầu đạp số vào ga thì xe giật mạnh một cái rồi tắt máy luôn. Tôi tự đưa tay tát lên trán mình cái “Bép”, vỡ lẽ ra quên mất là Nhi đâu có biết đi xe côn tay. Em làm cái vẻ mặt ngây ngô quay ra đằng sau tiếp tục lè lưỡi ra cười kiểu đáng yêu:
- Hìhì… xe… hư rồi àh Ryu?
- Con lạy má! Má không biết xài côn thật àh?
- Hở? côn… là cái gì zdạ? Àh… Gậy á?
- Bó tay… thôi xuống xe giữ chị này đi… Để Ryu chở cho…
- Nhưng người ta muốn chở kìa… – Ẻm lại làm vẻ mặt nũng nịu.
Mặc dù cũng động lòng dâm tặc trước vẻ mặt đó của em nhưng tôi đành phải cắn răng mà gạt phăng đi hết vì sự an toàn của cả . Tôi rút ra từ xe một sợi thun cột hàng cột cả nàng kia lại đằng sau tôi để tránh trường hợp cả bị rơi xuống. Tôi quyết định sẽ chở chị về quán café vì chả biết nhà chị ở chỗ nào. Suốt đường đi tôi cứ phải chạy cà rề cà rề, một tay giữ ga một tay giữ nàng ở phía sau. Đến nơi tôi bế chị Ju vào trong quán, Nhi thì lảo đảo chạy theo sau. Thím cơ bắp hốt hoảng chạy ra:
- Trời đất! con bé bị sao vậy Ryu?… Oh my god! Người toàn mùi rượu không hà…
- Chỉ nhậu một mình ở ngoài bãi biển á! dễ điên không?
- Holy sh……. – Thím đần cả mặt ra. – Thôi cho con bé vào tạm trong kia nghỉ đi để ngoài đây lạnh chết.
- Dạ.