Duy và Thúy cùng quay mặt lên nhìn tôi rồi lạnh lùng phóng xe đi khuất. Tôi hiểu được rất khó để họ không hận tôi. Có lẽ đó là cái giá tôi bắt buộc phải trả cho quyết định của mình, và cái giá đó chắc chắn là nhẹ nhàng nhất rồi…
Thúy giận tôi đến vậy nhưng em cũng đã để cho tôi cơ hội được lựa chọn con đường cho mình. Thằng Duy thì việc nó việc bắt buộc phải nhường cơ hội ở bên người mình yêu thương cho một kẻ khác đối với một thằng đàn ông quả thực rất đau đớn. Tuy nó đã dần cho tôi một trận nhớ đời nhưng tôi vẫn phải biết ơn nó rất nhiều vì giúp cho tôi biết được con đường nào là quan trọng nhất.
Từ bây giờ, việc quan trọng nhất tôi phải làm chính là mang lại hạnh phúc cho Nhi. Em đã phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi và đã hi sinh quá nhiều cho tôi. Giờ là lúc tôi phải đáp trả cho em bằng chính cuộc đời của mình…
Im lặng một lúc, Nhi từ từ tiến lại gần tôi và lên tiếng:
- R… Ryu! Ch… chuyện gì z?
- Không có gì đâu…
- A… anh chia tay Thúy thật rồi hả? đồ điên này…
- Nhi… anh muốn… - Tôi ngập ngừng tiến sát lại.
- Thôi đi! Anh làm cái gì vậy? – Nhi ngắt lời tôi – Em đã nói với anh rồi mà…
- A… anh xin lỗi… nhưng anh yêu em mà…
- Hix… anh tồi lắm! Rồi em phải nhìn Thúy thế nào đây hả?
- …
- Em đã nói là nếu anh làm Thúy buồn thì cũng đừng bao giờ nhìn mặt em nữa… - Nhi trừng mắt.
- Nhi… đừng mà… - Tôi lo sợ.
- Huhu… sao anh làm vậy? – Nhi bật khóc.
- …
Tôi vô cùng bối rối trong tình cảnh này, không biết phải xử lý ra sao. Nhi ngồi phục xuống đất và khóc nức nở, bờ vai của Em run lên theo tiếng khóc. Tôi từ từ tiến lại và ngồi xuống cạnh Em. Vừa vòng tay định ôm lấy Em thì Em đẩy mạnh ra và gào lên: “Anh thôi đi… từ giờ đừng gặp em nữa!”. Nhi đứng phắt dậy và bước tới tủ đồ để thu dọn đồ đạc, em định bỏ đi. Tôi hoảng sợ chạy tới và ôm em thật chặt từ đằng sau. Nhi tức giận vùng vẫy quẫy đạp để thoát khỏi vòng tay của tôi. Em gào lên trong tiếng khóc:
- THẢ RAAA!
- … - Tôi vẫn ôm em thật chặt.
Nhi vùng vẫy cho đến lúc mệt hẳn thì lại ủ rủ xuống và nức nở. Tôi lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đừng bỏ anh…
- …
- Anh không còn ai bện cạnh nữa… Anh xin em…
- …
Tôi ôm Nhi thật chặt vì tôi biết rằng, Em là món quà cuối cùng mà tôi có được. Tôi đã từ bỏ thật nhiều để được ôm Em như thế này, tôi không muốn mất Em. Cho dù có phải là một kẻ mù quáng, cho dù có phải cầu xin em tôi cũng sẽ làm để giữ em lại.
Nhi cứ giữ im lặng như vậy, nước mắt em cứ rơi mãi. Tôi khẽ đỡ em nằm xuống, tay vẫn không chịu buông ra. Tôi và Nhi không nói thêm gì, cứ ôm nhau khóc như vậy cho đến khi mệt lả và từ từ đi vào giấc ngủ…
Khi thức dậy, tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào phòng đã ngả sang màu đỏ, hoàng hôn cuối ngày đã đến. Giật mình nhận ra là Nhi đã thoát khỏi vòng tay tôi và bỏ đi đâu từ lúc nào. Tôi bật dậy hốt hoảng nhìn xung quanh tìm cũng không thấy Nhi đâu. Chợt tôi nhìn thấy ba lô của Nhi vẫn còn, khẽ thở phào, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào. Tôi bắt đầu chạy đi tìm Nhi. Tìm khắp khách sạn không thấy, tôi hớt hải chạy ra ngoài phố tìm kiếm xung quanh. Tìm mãi hết ngóc này đến ngách khác tôi vẫn không thấy bóng dáng của Em đâu.
Chợt nhớ ra là những lúc nhưu thế này người ta thường chỉ muốn tìm đến những nơi vắng vẻ và yên tĩnh nên tôi bắt đầu lục những quán café trong khu vực. Thế nhưng cho dù có tìm kiếm thế nào đi nữa tôi vẫn không thể tìm được Nhi. Tôi vẫn không bỏ cuộc và quyết tâm tìm Nhi cho bằng được thì bỗng có chuông điện thoại từ một số máy lạ, tôi bắt máy:
- Alo?
- Anh bỏ đi đâu vậy? – Giọng nói khẽ trách móc của Nhi, số lạ vì tôi vẫn chưa có dịp xin lại số.
- Ớ! Nhi! Em đang ở đâu vậy hả? – Tôi gào lên.
- Hix… tự nhiên gào lên z? em đang ở trên phòng nè… Nãy em ra ngoài hóng gió chút…
- Trời ơi! ở im đó đợi anh về!..
- Ok!...
Tôi tức tốc quay lại khách sạn, vội vã quay về phòng. Nhi vừa mở cửa ra đón tôi thì tôi lại ôm chầm lấy Em thật chặt cứ như sợ Em mọc cánh ra bay đi mất vậy. Nhi bối rối:
- Thôi! em không có bỏ đi nữa đâu mà sợ…
- Th… thật không? – Tôi mừng rỡ.
- Tùy vào cách đối xử của anh…
- Hix… yên tâm! Anh yêu em mà…
- Biết rồi… Hix… Mệt quá ngủ quên không ăn trưa luôn… giờ đói quá.
- Àh ờ… Vậy tắm rửa đi rồi mình ra ngoài ăn.
- Em tắm rồi! anh tắm đi…
- Àh ok…
- Ok thì thả em ra đi, đau quá… em không chạy đâu!
- Àh ừ… anh xin lỗi! – Tôi thả Nhi ra.
Sau đó nửa tiếng, tôi và Nhi cùng dắt nhau xuống phố phường tìm kiếm quán ăn. Phố núi về đêm lung linh chả kém gì mấy thành phố lớn ở đồng bằng. Mặc dù không có biển nhưng ở đây không khí trong lành mát mẻ rất dễ chịu. Mùa này ban ngày thỉnh thoảng có mưa nên ban đêm là khoảng thời gian lý tưởng nhất để các cặp đôi dắt nhau dạo phố, hẹn hò.
Nhớ lại thì tôi chưa một lần cho Nhi được một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Toàn là yêu nhau lén lút và nặng nề cảm giác tội lỗi, lại ít có thời gian ở bên nhau nữa chứ. Tôi muốn Nhi phải là một người con gái hạnh phúc, tôi muốn em không bao giờ phải hối hận khi đã chấp nhận yêu và hi sinh cho một người như tôi. Từ từ đưa tay nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của em, tôi ngượng ngùng lên tiếng:
- Luyện kiếm vậy mà tay em vẫn mềm mại quá!
- Đừng có nịnh!
- Anh nói thật á chớ…
- Đeo găng tay vô là hết sợ chai thôi, với lại cả đống mỹ phẩm của em để làm cảnh àh…
- Hix… ừ nhỉ! đúng là con gái… haha..
- Xì… muốn nắm thì cứ nắm đi! Lại còn bày đặt…
- Ahahaha… - Tôi gãi đầu.
Tôi dắt em vào một quán ăn nhỏ nhưng được trang trí rất tươi sáng và ấm cúng. Quán ăn chuyên bán thịt nướng đủ các loại vô cùng hấp dẫn. Đặc biệt một cái là khi ở thành phố biển có hải sản tươi sống chất lượng thì ở phố núi luôn có đủ loại thịt thơm phức hấp dẫn. Bước vào trong quán là thơm phức mùi thịt nướng, chúng tôi lựa hết món này đến món khác nào là gà nướng, xiên que,… lựa nhiều đến nỗi không biết có ăn hết nổi không mà vẫn cứ lựa thỏa thích.
Suốt bữa ăn, cả chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau là cứ tạm thời quên hết những muộn phiền lúc sáng để tận hưởng cho trọn vẹn buổi tối quý giá này. Nhi hồn nhiên cười nói vui tươi, em vui vẻ kể về khoảng thời gian xa nhau em đã gặp được những chuyện vui nào, khoảng thời gian em ôn thi đại học cực khổ ra sao. Tôi lên tiếng hưởng ứng:
- Rồi em học ở đâu?
- Chắc em vào SG á! hihi…
- Ukm… SG thì nói gì nữa… Mà vào đó nhớ đừng bắt nạt ai nhe…
- Xì…
- Haha…
- Vậy… anh tính đi nước ngoài thật đó hả?
- Ừ… chắc phải vậy?
- Tại sao vậy?
- … - Khẽ im lặng suy nghĩ một lúc, tôi trả lời – Vì ước mơ của anh là tự mình phiêu lưu kháp thế giới.
- Hả? vậy hóa ra anh không nói đùa àh?
- Tất nhiên! Anh muốn phượt bụi khắp thế giới!
- Hix… vậy nguy hiểm lắm!
- Vậy anh mới cần phải sang Nhật! vừa rồi anh đã tận mắt chứng kiến thế giới này nó tàn khốc cỡ nào rồi… Anh phải mạnh hơn nữa…
- …
- … và vì anh có cái cần phải bảo vệ… Anh đã mất gia đình, mất tất cả mọi thứ… giờ anh chỉ có mình em thôi…
- ... – Nhi im lặng nhìn tôi mỉm cười.
- Àh mà! ăn xong mình đi dạo tiếp nhé!
- Dạ…
- Hơ… - Tôi ngớ người ra.
- Hở? gì z? – Nhi ngơ ngác.
- “Dạ” luôn! Em đáng yêu quá rồi á! bớt bớt xíu đi… hehe…
- … - Nhi đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau bữa ăn, tôi lại dắt em đi dạo lòng vòng. Bỗng Nhi lay lay tay tôi rồi lên tiếng hỏi:
- Anh! kia có phải cái sông hồi bữa hông?
- Ha? Hồi bữa?
- Là cái sông lúc trước á!
- Àh àh… tưởng gì… đầu óc toàn nhớ mấy chuyện đó không haha…
- Sao? Lãng mạn mà…
- Vậy mình làm lại như lúc đó nhe…!
- Bị điên… chỗ này đông người thí mồ…
- Haha…
Chúng tôi dừng chân tại một quán café. Quán này có gì đó rất giống với quán của Thím Cơ Bắp. Đặc biệt, nơi đây cũng có một sân khấu nhỏ để cho khách hát, chỉ thiếu cái bàn DJ thôi.
Nhi gọi một ly mạt trà, còn tôi thì gọi cho mình một ly scotch. Nhi tròn mắt ngạc nhiên:
- Ua ủa? sao tự dưng vô café mà uống rượu z?
- Người ta bán cái gì thì mình mua cái đó thôi… Mà giờ anh cũng muốn uống chút rượu…
- Chi z?
- Hehe… yên tâm… anh chỉ uống vừa đủ thôi, không say đâu.
- …
- Mà nhắc tới rượu mới nhớ! haha… hồi đó…
- Ây! Không được nhắc lại… Em biết anh nghĩ gì rồi… - Nhi hiểu ngay ý tôi muốn nói gì.
- Ok! không nhắc thì không nhắc… haha… mà em lúc đó đáng yêu kinh khủng…
- Đã nói là không nhắc mà!
- Hehe…