Tối hôm đó, tôi đã trang bị đầy đủ những gì cần thiết. Bộ trang phục đen bó giúp cho các cử động không thể phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, còn có thể dễ dàng ẩn thân vào màn đêm. Khăn trùm đen lớp, một lớp để trùm kín đầu, một lớp để bịt kín mặt chỉ để lộ ra con mắt để quan sát. Cột chéo thanh Ryuken ở sau lưng, vài con dao nhỏ ở bên đùi, hàng tá hỏa dược trên hông và một đống những thứ linh tinh các kiểu trong áo. Tôi đã ở trạng thái nguy hiểm nhất của một lính du kích đích thực.
Men tới khu vực tòa nhà mục tiêu, tôi liên lạc với Hanako:
- Tìm cho anh một chỗ vắng để vào trong nhà...
- Dạ… - một lúc sau ẻm tiếp tục lên tiếng - Ở bên trái có một con hẻm nhỏ, phía trên tầng có một cửa sổ.
- OK!.
Tôi chạy ra phía con hẻm, tại đây có không gian hẹp nên tôi dễ dàng dậm nhảy giữa bờ tường để phi lên tầng và nhảy vào trong cửa sổ. Căn phòng tôi đột nhập vào tối thui và có vẻ như phòng này không có người. Tôi Bắt đầu men theo bóng tối và bước ra ngoài. Tôi dễ dàng đột nhập vào được khu vực tầng hầm, nơi có vũ trường ở đây. Ở một góc tối, tôi quan sát về phía vũ trường thì thấy có rất nhiều bảo vệ mặc vest đen trông coi, thêm vài em gái mặc áo dài đứng chào khách nữa. Đang tính toán xem thử mình vào trong đó bằng cách gì thì bỗng tôi khá bất ngờ khi trông thấy gã Artor hôm qua đi cùng với một cô nàng Tây nữa rất xinh vào trong bar. “Hắn làm cái quái gì ở đây nhỉ?” – Tôi nhủ thầm.
Tôi ném một viên pháo nhỏ vào trong bãi gửi xe, một tiếng nổ vang lên làm đám bảo vệ giật mình, chúng kéo nhau hết ra ngoài bãi giữ xe vì tưởng xe của khách bị làm sao. Chớp ngay thời cơ, tôi men tới gần hơn, nấp trong một chỗ tối phía sau một chiếc xe, tôi rút ống tiêu ra và lần lượt hạ cô nàng đứng trước cửa. Loại phi tiêu tôi xử dụng khiến cho nàng choáng đi và nằm xuống ngủ khì luôn.
Tôi buộc phải lẻn vào trong một cách thật cẩn thận vì chưa dám chắc gã Heracrov ấy có ở đây, làm ầm lên thì phiền lắm… Sau khi cô nàng chào cửa đã gục, tôi nhanh chóng phi thẳng vào trong trước khi đám bảo vệ quay lại. Khi vào được bên trong tôi liền phun một tiêu nữa hạ gục tên chào cửa bên trong rồi mới từ từ mở cửa ra và ngó vào trong. Đúng lúc này thì Hanako lên tiếng:
- Date san! Heracrov đang từ bên ngoài bước vào…
- Cái gì? – Tôi giật mình.
- Ổng đang ở bên ngoài sảnh đây
- …
Vậy là Heracrov không ở trong này, “làm bố tốn thời gian” – Tôi nhủ thầm. Nhưng cũng may là hắn cũng có mặt ở đây, dễ hành sự hơn rồi.
Tôi rút kiếm ra và nhắm thẳng vào tường chỗ gần đèn và chém đứt mạch điện ngầm bên trong. Điện ngoài hành lang ngay lập tức tắt ngúm, tôi từ từ lùi lại và ẩn mình trong bóng tối. Gã Heracrov lúc này mới xuất hiện trước mắt tôi, hắn trông thấy cô gái bị choáng nằm dưới đất thì tiến tới xem xét, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ vừa lo vừa tức.
Từ trong hành lang, tôi từ từ rút phi tiêu ra và phi thẳng vào hắn. Heracrov nhanh chóng phát hiện ra nguy hiểm, hắn đưa tay lên che mặt và đầu rồi nhảy ra ngoài hành lang, phi tiêu cắm thẳng vào sườn và tay hắn nhưng chỉ như vậy thì không xi nhê gì cả. Đám bảo vệ vừa nãy ngay lập tức xúm lại bảo vệ hắn, một lên lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy ạ?
- Có sát thủ… - Heracrov vừa rút phi tiêu ra quăng xuống đất vừa trả lời.
Bọn chúng ngay lập tức rút roi điện và gậy tự vệ ra phòng thủ. Tôi tiếp tục rút phi tiêu ra và phóng lên những bóng đèn quanh đó, ánh sáng cứ từ từ tắt ngúm đi hết và bóng đen bắt đầu bao trùm lên. Heracorv thấy vậy thì ngay lập tức đứng dậy, hắn vùng chạy…
Tôi rút kiếm ra và phi ra khỏi hành lang, nhanh chóng chém hạ hết đám bảo vệ bên ngoài rồi truy đuổi theo Heracrov. Chạy đến đâu, tôi phá hủy đèn đến đấy, đồng thời ẩn mình trong bóng tối khiến cho gã khổng lồ kia hoang mang tột độ, hắn vẫn chưa nhận ra mình đang phải đối mặt với thể loại gì.
Hắn hoảng sợ nhìn ngó khắp nơi để tìm kiếm kẻ địch nhưng không được vì tôi đã phá hủy gần hết bóng đèn, lại ẩn thân trong bóng tối nên hắn không tài nào xác định được vị trí của tôi.
Phóng một viên pháo nhỏ vào một góc. Tiếng nổ vang lên làm cho Heracrov tưởng như có người ở hướng đó, hắn vừa quay qua hướng tiếng động thì tôi đã ở đằng sau lưng từ lúc nào. Tôi chém một nhát vào chân khiến hắn quỵ xuống, chưa kịp chém nhát thứ thì hắn đã kịp thời vung tay ra sau đánh trả. Tôi nhanh chóng nhảy ra đằng sau né đòn. Heracrov vừa thở hồng hộc, vừa lên tiếng:
- Mày là ai?
- … - Tôi im lặng.
- Ai thuê mày…
- “Hỏi ngu vkl!” – Tôi nhủ thầm, chắc có quá nhiều kẻ địch nên hắn khogon thể nào đoán ra được là ai.
- Hừ…
Tất cả những gì trả lời hắn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Tôi cảm thấy tên này không thể thắng được nên từ từ bước ra chỗ có ánh sáng lờ mờ. Trông thấy tôi xuất hiện, hắn liền nghiến răng ken két, vùng lên mà tấn công tôi. Tốc độ đáng kinh ngạc của hắn vẫn đáng sợ như lúc trước nhưng tôi thì đủ sức để né được trong tình huống này.
Né được cú đấm của hắn, tôi luồn ngay ra sau và tiếp tục tung một nhát chém vào lưng Heracrov nhưng hắn cũng kịp thời né nên chỉ mọt sượt một đường nhẹ, không đủ sâu.
Tuy vết chém không đủ sâu để lấy mạng hắn nhưng cũng đủ để hắn ngã khụy xuống đất. Tôi từ từ tiến lại gần và giơ kiếm thẳng lên và chém xuống một nhát hòng kết liễu kẻ đã mang đến tai họa cho gia đình mình. Nhưng nhát chém đang vung thẳng xuống đầy tức giận thì bỗng một ánh sáng vàng kim lóe lên cản nhát kiếm của tôi lại. Tiếp sau đó, ánh sáng vàng ấy lại tiếp tục vung tới nhắm thẳng vào cổ tôi. Ngay lập tức nhận ra được nguy hiểm, tôi nhanh chóng santo ngược lùi ra sau.
Ngay sau khi tôi tiếp đất thì bỗng có ánh sáng rọi khắp mọi nơi. Những tên áo đen khác kịp thời mang đèn tới rọi sáng mọi ngóc ngách, tôi không còn chỗ tối nào để có thể ẩn thân được nữa.
Và giữa những ánh đèn đó, có một gã tóc vàng đang đứng chặn giữa tôi và Heracrov, hắn chính là Artor. “Ậy! thằng này là gì vậy? đừng nói cũng là lính của Heracrov nhe…” – Tôi nhủ thầm.
Hắn đứng một tay chống nạnh, một tay ôm lấy một thanh kiếm châu âu vàng kim cỡ lớn trên vai. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt ngông ngênh và nụ cười nửa miệng:
- Lính du kích àh? tụi mày có bao nhiêu người?
- “Lại một thằng hỏi ngu nữa” – Tôi ngán ngẩm nghĩ thầm.
- Haiz… mặc đồ đen thui thế kia mà đánh trong tối thì nguy hiểm lắm… haha…
- …
- Không cần biết mày là ai, nhưng xui cho mày tìm tới đúng lúc tao đang chán đây… Giải trí chút cũng được… hahaa… - Hắn cười nói với vẻ mặt vô cùng tự tin.
Hắn cười lớn rồi lao nhanh tới vung thanh kiếm hiệp sĩ vàng chói của mình tấn công tôi. Tôi cũng cầm Ryuken và lao ngược lại đấu với hắn.
Mặc dù sử dụng một thanh kiếm cỡ lớn, vô cùng nặng nề nhưng Artor lại rất thành thạo sử dụng nó một cách tuyệt vời. Có thể sánh ngang với tốc độ dùng katana của tôi một cách dễ dàng. Hơn nữa, sức nặng của thanh kiếm kiến cho Ryuken của tôi hơi bị lép vế.
Ryuken và thanh kiếm vàng châu âu của hắn va chạm vào nhau phát ra những tiếng kim loại ầm ĩ cả căn hầm. Mỗi lần lưỡi kiếm va chạm vào nhau là một lần tóe cả lửa ra vì ma sát của thanh thép. Những tiếng vang phát ra đinh tai nhức óc với tần số đáng sợ. “Thằng cha này dùng kiếm gì vậy? còn cứng hơn cả Gekkeju nữa… Shit!” – Tôi nhủ thầm.
Artor vừa chiến đấu vừa cười vô cùng sảng khoái vẻ như bỡn cợt vỡi địch thủ của mình vậy, trong khi tôi thì toát hết mồ hôi chống đỡ với sức mạnh kinh khủng của hắn. Trong một khoảnh khắc, Artor cung thật mạnh thanh kiếm của mình tới chém ngang nhắm vào mạng sườn của tôi. Nhanh chóng dùng katana đỡ được nhát chém nhưng tôi cũng bị sức mạnh của hắn đánh bật, văng cả người qua một bên. Nhanh chóng chống kiếm xuống đất và đứng dậy được thì gã Heracrov từ đâu chạy đến sút một cú cực mạnh thẳng vào tôi. Tiếp tục giơ kiếm lên đỡ cũng không chịu được sức mạnh kinh khủng ấy, tôi lại tiếp tục văng ngửa ra xa…
Nhanh chóng đứng dậy lấy lại thăng bằng để quan sát thì tôi tròn mắt kinh ngạc khi Heracrov bây giờ đã trang bị thiết thủ ở cả chân và tay, chính vì vậy nên vừa nãy sút thẳng vào kiếm của tôi mà chân hắn cũng không hề hấn gì cả. “Tôi bật cười nhủ thầm: “Quả này bỏ bu rồi…”
Tôi bị bọn chúng vây chặt lấy và ép vào góc khiến tôi không còn đường nào để chạy. Artor và Heracrov thi nhau tấn công như điên khiến tôi choáng ngợp. Bọn này nguy hiểm hơn tôi vẫn tưởng. Thế nhưng chỉ như vậy mà muốn tóm được tôi thì vẫn còn ảo tưởng sức mạnh quá…
Cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn một chút nào, tôi liền mở chốt thiết thủ rồi lại lao vào thằng Artor chém nhau ầm ầm, Heracrov thấy vậy thì cũng xông vào trợ giuwsp tên Artor. Lựa thời cơ thích hợp, tôi lộn mèo sang một bên và bất ngờ tung ra một đòn chí mạng nhắm thẳng vào Heracrov. “Cơn gió” sắc lẹm vù lên trong chớp mắt ẩn trong nó là một lưỡi dao nhắm thẳng vào cổ Heracrov. Thế nhưng Heracrov lại tỏ ra là một đối thủ cực kì khó xơi, hắn bắt chéo tay che lại khiến con dao không thể tới được cổ. Lưỡi dao va chạm với thiết thủ trên tay hắn chỉ có thể làm tóe lửa lên rồi thu về chứ chưa không xi nhê gì cả. Đối đầu với những đối thủ vừa có sức mạnh, vừa có tốc độ như vậy chiêu thức hộ thân này hoàn toàn trở nên vô dụng rồi…
Biết không thể đánh thắng được bọn chúng trong trường hợp này, tôi đành phải kiếm cách chuồn gấp…
Tên Artor ngỏng mũi lên hít hít rồi nheo mắt lên tiếng:
- Mùi gì thơm dữ bây?
- “gas đó thằng ngu!” – Tôi cười thầm.
Trong lúc chiếc đấu với bọn chúng, tôi đã tận dụng thời cơ từ từ tung một loại khí gas nặng trong suốt vào trong không khí. Mùi thơm từ loại khí ga này giúp tôi dễ dàng tính toán được khoảng cách an toàn để nhảy ra khỏi khu vực có gas dựa vào thính giác.
Vì khí gas tôi sử dụng nặng hơn không khí nên nó ít bị bay đi mà tụ lại một điểm mà tôi đã chọn trước. Tôi kéo khăn bịt mặt từ cằm lên miệng, ngậm một ngụm xăng rồi nhảy ra xa khỏi khu vực có khí gas. Artor và Heracrov thấy vậy thì ngay lập tức chạy đuổi theo.
Tôi phun mạnh xăng trong miệng ra thành một dải bụi trắng xóa kéo dài tới chỗ bọn chúng, cũng là chỗ có gas. Khi đã phun hết xăng trong miệng, tôi cắn mạnh vào bộ phận điện tử đánh lửa gắn trên răng từ trước. Dải bụi xăng dễ dàng bắt lửa và bốc cháy dữ dội. Artor và Heracrov thấy lửa thì lập tức nhảy lùi lại mà không biết đã dính vào bẫy của tôi. Dải bụi xăng làm lửa lan cực nhanh tới đám khí ga trong suốt. Ngay khi bắt lửa, đám khí ga không màu tôi cài sẵn lập tức cháy bùng lên cực lớn. Tên Heracrov và Artor nằm giữa trung tâm đám khí ga nên lãnh trọn bị, chúng nằm lăn qua lăn lại vì đồ đạc bốc cháy.
Tôi thổi phù nhẹ dập tắt lửa trên miệng mình trước khi nó kịp gây bỏng. Những tên bảo vệ đứng chết lặng bên cạnh nhìn tôi hoảng sợ tột độ, chúng không biết được mình đang gặp phải một kẻ quái dị đến thế nào nữa. Chỉ là một trò xiếc + ảo thuật nho nhỏ nhưng đối với những người không biết mà chứng kiến nó thì chắc chắn sẽ tái xanh hết mặt mày, có khi còn tưởng tôi xài phép thuật cũng nên…
Cả đám bảo vệ hốt hoảng, nhao nhao lên giơ súng điện lên nhắm bắn vào tôi. Nhanh chóng chém bay hết những tia điện bắn vào mình, tôi tung hỏa mù xuống đất, khói mù lập tức ôm trùm lấy tôi. Tôi nhanh chóng lẩn vào đám khói và chuồn gấp…
Tôi liên lạc với Hanako:
- Bể kế hoạch… có thằng điên kia tự dưng nhảy vào phá đám anh…
- Ui! Vậy anh có sao không?
- Haha… anh mà làm sao thì còn ai sống nổi nữa…
- Hix… may quá…
- Chuẩn bị về… anh đang chạy ra, vẫn gặp anh ở chỗ hẹn nhe…
- Dạ…