Artor hóng giọng rồi bắt đầu giải thích:
- Eos là một tổ chức được lãnh đạo bởi một gia tộc biệt lập với xã hội có từ rất lâu rồi…
- Àh… là đám người tách biệt ra khỏi xã hội để tiến hóa theo cách của mình àh…
- Haha… đúng rồi đấy… Chính vì thế nên chúng tôi là một tập hợp của những thiên tài đấy…
- Haiz… vậy mấy người muốn gì? – Tôi hất đầu hỏi.
- Chỉ là Eos thấy ngứa mắt với cách sống của con người bây giờ thôi…
- Hả? – Tôi nheo mắt khó hiểu.
- Thử nghĩ coi… từ khi hệ điều hành máy tính ra đời, công nghệ điện tử bắt đầu đột phá lên, đó là một cái tốt.... thế nhưng giờ con người ta bị lạm dụng vào nó quá rồi…
- …
- Cuộc sống mà đụng tí là lôi máy móc vào làm thay có thực sự tốt?… đâu ai nghĩ thời cổ đại cũng có nhiều phát minh còn tuyệt vời hơn nhưng bị lãng quên trước khi kịp phát triển…
- Haiz… Vòng vo nhiều quá… thực ra mấy người muốn gì? – Tôi thở dài.
- Haha… cho một ví dụ nho nhỏ nhé! Như thanh Gekkeju cậu có bao giờ phải mài nó không?
- Hả? – Tôi nheo mắt khó hiểu.
- Haha… đó cũng là một phát minh cổ đại đã bị xã hội lãng quên… Thời xa xưa người ta đã học được cách chế tạo ra một loại kim loại siêu bền… Gekkeju được tạo ra từ một trong số những kim loại đó…
- Ý anh nói là thép Damascus chứ gì?
- Oh no no! Thép Damascus chỉ là “một trong những” thôi còn rất nhiều loại thép tuyệt vời hơn nhiều…
- Vậy Gekkeju này làm từ một trong số đó?
- Chính xác! Haha…
- Eos đi truy lùng cổ vật bằng mọi giá cốt chỉ muốn tìm ra bí mật của mấy phát minh cổ đại rồi phục chế lại nó… Riêng mảng kim loại thì Eos đã phát hiện được loại hợp kim cổ đại có thể sánh ngang, thậm chí còn có thể vượt qua được cả Damascus nữa…
- Gekkeju cũng làm từ một trong loại kim loại đó àh?
- YUB! – Hắn gật đầu – Nhìn thanh kiếm này đi! – Hắn gõ vào cây kiếm của mình.
- …
- Lúc trước tôi định thu hồi gekkeju về để chế ra cây kiếm này… nhưng rồi cậu mất tích mất nên đành phải xin tổng hội một mẩu thép khác cùng loại… cuối cùng cũng làm ra được cây hàng này đây… Haha…
- “Vòng vo nãy giờ hóa ra là muốn khoe kiếm!” – Tôi ngán ngẩm nghĩ thầm.
- Hội đã thu thập cổ vật rồi lọc ra mấy vũ khí xưa để lấy nguyên liệu… tập hợp đủ loại kim loại quý trên khắp thế giới vào trong một cây kiếm này… Nên hiện giờ, nó là cây kiếm mạnh nhất rồi… hahaha… - Hắn bật cười sảng khoái, say mê khoe của.
- Haiz… - Tôi thở dài ngán ngẩm.
- Ngay cả thiết kế của kiếm cũng vô cùng đặc biệt… Thanh kiếm dựa trên miêu tả truyền thuyết về sức mạnh quyền lực của hoàng gia, thanh kiếm cắt thép huyền thoại… tên của nó là… - Hắn say mê thao thao bất tuyệt PR về cây hàng của mình.
- WO! WO! WO!... Đề nghị thánh kiềm hãm sự sung sướng lại… - Tôi cắt lời hắn.
- … - Hắn đơ mặt, cảm xúc tụt về
- Tôi không cần biết cái miếng sắt đó tên là gì… Ông làm mất nhiều thời gian của tôi quá rồi đó… Nói tóm lại là ông muốn thu lại Gekkeju chứ gì?
- Àh… haha… Không cần nữa! Tôi không có hứng với lý tưởng của hội cho lắm! chỉ đơn thuần là muốn đi quậy cho đã thôi… Từ Anh qua VN quản lý ở khu vực này cũng là vì thế! Nghe nói có nhân tài xuất chúng ở đây… Lại là hậu duệ của SanRyu nữa…
- Hả? quản lý?
- Ừ! Nếu như có cấp bậc thì tôi hiện tại là người chức cao nhất của Eos ở khu vực này… vì dù gì tôi cũng là người của gia tộc mà…
- Sặc! – Tôi trố mắt – Vậy Heracrov?
- Ổng là ngừoi chúng tôi thuê thôi… vì không hứng thú với hội nên tôi cho ổng muốn làm gì thì làm! Haha…
- Haiz… mệt bọn người này ghê… - Tôi thở dài.
- …
Artor tiếp tục im lặng và mỉm cười, hắn quan sát tôi một lúc thì rút thanh kiếm dưới đất lên và vác trên vai. Tiếp tục mỉm cười, hắn hùng dũng lên tiếng:
- Date Ryu! Hôm nay tôi muốn thử nghiệm cây kiếm này với chú! Nên cảm thấy tự hào đi… hahaha…!
- “Haiz… Fuck my life!” – Tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Sau một hồi sủa đã đời, lần này Artor quyết định lao lên tất công trước. Tôi cũng cảnh giác đưa kiếm lên thủ thế.
Artor lao vào chém liên tục, thái dộ của tên này lúc nào cũng như đang giỡn chơi với người khác vậy. Tôi cũng tung hết sức mình ra vừa đỡ vừa chém hết sức mình. Quả thực là mặc dù có thái độ chả nghiêm túc chút nào nhưng kiếm thuật của Artor phải gọi là quá đỉnh. Hắn chỉ cầm kiếm bằng một tay nhưng cũng đủ khiến tôi không tài nào tìm ra được sơ hở của hắn trong khi tay thì càng ngày càng tê buốt vì những cú bổ của hắn quá mạnh.
Trong một phút sơ sót, tôi bị hắn đánh quỵ cả gối xuống đất. Tay đỡ kiếm thì tê đi, nhức hết cả xương. Artor thấy thế thì mỉm cười rồi bổ tiếp một nhát nữa thẳng xuống, tôi nhanh chóng lộn mèo nhảy né sang một bên. Thanh kiếm vàng chóe ấy bổ thẳng xuống đất làm nền bê tông bị rạch một đường, vỡ tan lộ cả đất. “Đm! Đỡ phát đó chắc tan xương nát thịt!” – Tôi trố mặt hoảng sợ trước sức nặng của cây kiếm và sức mạnh của thằng tây tóc vàng xoăn kia.
“Bỏ bà rồi! Đấu kiếm solo thế này éo lại nổi!” – Tôi nhủ thầm. Rút một lựu đạn mù ra ném mạnh xuống đất, khói ngay lập tức bung ra mù mịt trùm lấy tôi. Nhờ vào đám khói tôi có thể dễ dàng ẩn mình phía sau những thùng container…
Sauk hi khói tan hết, Artor mới lên tiếng:
- Ô! Chạy rồi àh? haiz… - hắn bật cười.
- “Thằng điên này bị gì vậy trời???” – Tôi nhủ thầm.
- Lâu nay chán quá nên rủ cậu chơi một chút thôi mà… haha… ra mau đê! Chán thế!
-
- ‘Hừ… Bồ bịch người ta không đón nhau được cũng chỉ vì mày chán thôi hả? Thằng mặt ln!” – Tôi nghiến răng rủa thầm.
- Nhưng mà Ryu! Cậu để quên xe ngoài này nè! – Hắn nhe răng cười.
- “Ơ Đm!” – Tôi trợn mắt nhớ ra.
- Hahahaha…
Tình hình kiểu này không ổn chút nào. “Chẳng lẽ phải đánh với thằng này thật sao ta…” – Tôi nghĩ thầm. Lặng một lúc để suy nghĩ kế hoạch và chuẩn bị xong xuôi tôi mới nhảy lên trên nóc container rồi tiếp cận chỗ của Artor. Đúng là kiếm thuật tôi không thể nào thắng được hắn vì đó là cái giá của việc học quá nhiều nhưng không chuyên sâu luyện cái gì cả, nếu là thiên tài Hanako còn may ra. Muốn thoát được chỗ này thì chỉ còn việc xài đúng kiểu du kích sở trường thôi. Tôi lựa ra vài viên đạn khói, loại không nổ mà chỉ xì khói từ từ ra để quăng ra xung quanh Artor. Hắn thấy vậy thì tròn mắt lên tiếng:
- Cái gì vậy? chơi bẩn quá Ryu!
- “Mả cha mày! giờ bố không rảnh chơi với mày!” – Tôi lẩm bẩm.
Từ trên nóc container tôi nhảy santo xuống đồng thời bổ thật mạnh kiếm xuống đầu Artor, hắn dễ dàng đỡ được ngay. Ngay khi đáp xuống đất, tôi nhanh như cắt di chuyển ẩn người vào đám khói trước khi hắn kịp phản công.
Đoán ra được ý đồ của tôi, Artor liên tục vung kiếm vào đám khói, chỗ có những tiếng bước chân phát ra nhưng không hề hay biết là đã để trúng kế của tôi. Những tiếng động mà hắn nghe thấy chỉ là những viên pháo nhỏ do tôi phóng ra. Việc còn lại tôi chỉ việc ung dung ngồi xổm một chỗ mà rút ống tiêu ra nhắm thôi. Tôi sử dụng loại tiêu gây tê liệt cơ bắp trong khoảng vài tiếng và phun vài nhát vào tay và chân hắn.
Bị trúng tiêu, Artor giật mình la oái oái cho đến khi thuốc ngấm thì hắn gục luôn xuống đất, đầu óc vẫn tỉnh như sáo nhưng tay chân thì khỏi cử động nữa vì đã mất cảm giác. Lúc này tôi chỉ việc bước ra… “Say hi!” thôi.
Khi đám khói tan hết, tôi ngồi xuống cạnh hắn đang nằm bẹp dưới đất, khuôn mặt đần thối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Hix… cái gì vậy? – Hắn tròn mắt ngơ ngác.
- Biết nghề của tôi là gì không hả? – Tôi hỏi.
- L… Lính du kích!
- Đúng rồi! là lính du kích… hahaha… Biết vậy sao ông anh không dùng súng ngay từ đầu?
- Haiz… vậy thì còn gì thú vị nữa… mất hết tính nghệ sĩ…
- Hmm… đồng quan điểm – Tôi gật gù.
- Có giỏi thì đấu hết sức một lần với tôi đê!
- Haha… tính ra thì tôi cũng không có gì gọi là thù oán với anh nên nếu là bình thường thì tôi sẵn sàng đấu một trận cho đàng hoàng, nhưng giờ không phải lúc… hẹn lúc khác solo công bằng vậy! haha…
- Ha ha… vậy còn được! – Hắn bật cười.
- Vậy… chào! – Tôi chào hắn rồi bước ra lấy xe.
Khi tôi vừa nổ máy chuẩn bị đi thì Artor liền là lên :
- Àh mà Ryu này!
- … - Tôi quay lại nhìn hắn.
- Việc phát hiện cậu là lính du kích, chỉ mình tôi biết thôi! Thề không nói cho ai đâu…
- … - Tôi thoáng bất ngờ rồi cũng trả lời – Ừ, Cảm ơn!
Dứt lời, tôi lên ga và phi như điên hướng thẳng ra sân bay. Không hiểu sao tôi không có một chút gì gọi là ác cảm với Artor mặc dù hắn là kẻ địch. Ngược lại còn cảm thấy tên này khá là thú vị. Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ đấu một trận công bằng với hắn để phân thắng bại một lần xem sao…