Cuối cùng cũng đến cổng trường. Hôm nay lại là một ngay như bao ngày khác. Mọi học sinh, giáo viên trường CB vẫn vào trường để học tập và làm việc bình thường. Đảo mắt xung quanh, tôi không hề thấy có bất kì tên học sinh DT nào đứng chực sẵn ở cổng trường. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì rõ ràng Nhi nói tên Gin đã tuyên bố sẽ đến đây vào ngày mai để tìm mình mà. Lắc đầu tỏ vẻ khó khó hiểu một cái, tôi lại đi vào trường như những ngày bình thường.
Đặt cặp sách lên bàn đánh rầm một cái cho nó có phong cách, tôi đẩy lùi ghế, gác hẳn chân lên bàn tỏ vẻ ngông cuồng (bản tính nó vậy). Thấy tôi, Thúy ngồi bên cạnh lên tiếng:
-còn sống àh ? -mỉm cười đểu đểu
-ai giết mà chết ? – tôi thắc mắc.
-Hôm qua tui có thấy đại ca trường DT tìm Ryu mà.
-àh… Nhi muội muội có kể rồi. nhưng sáng nay đến trường mà chả thấy ma nào chặn lại…
-ủa! Kì z ?
-Thúy nghe nó nói thế àh ?
-Ừ. Lúc đó tui cũng ở đó.
-Chẳng sao đâu… đâu ai rảnh mà đi canh me Ryu như z…
-Ừkm. mà Ryu làm gì nó để nó tới tận trường kiếm z ?
-Ờ nhẩy… ko để ý. Ko hiểu vì sao nhợ ? – Tôi tự hỏi vẻ khó hiểu.
Quả thật nếu tên Gin muốn trả thù tôi vụ ngông cuồng trước mặt hắn lúc trước thì tại sao phải đợi đến tận bây giờ ? vụ đó cả đám mấy chục đứa trong trường cũng tham gia chớ có riêng gì tôi. chả lẽ hắn chấp vặt đến vậy ?. Càng nghĩ càng khó hiểu thế nên tôi... chả thèm nghĩ nữa, tranh thủ chưa vào lớp đánh một giấc cho nó thoải mái.
Đầu tuần vào thứ , hai tiết đầu tiên chính là tiết toán. Lại đến tiết học mà tôi “ẹ” nhất. kể từ bài học đầu tiên vào tuần trước thì đến giờ tôi chả có gì trong đầu hết. Tôi không tài nào hình dung nổi bài toán đó có quy luật gì ? giải thế nào. Ấy thế mà cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt tôi đây thì hoàn toàn ngược lại. Mặc dù là con gái nhưng LA tỏ ra vượt trội những bạn nam khác trong môn toán nói riêng và các môn tự nhiên nói chung. Không chỉ vậy, các môn xã hội LA cũng không thua kém ai. Quá dễ hiểu khi LA luôn luôn đứng đầu lớp trong tất cả các kì thi và chỉ xếp sau đúng một người trong trường ở lớp A. Hầu hết giáo viên đều có vẻ rất “cưng” đứa học trò ưu tú này. LA luôn là người đầu tiên giải những bài toán dù khó đến mấy. Cứ thầy ra đề là lại thấy ẻm giải rẹt rẹt. Nhục lắm mà chả biết làm sao, tự trách mình thiếu tập trung, tôi thở dài:”cứ kiểu này thì chắc tiêu mẹ nó năm cuối rồi…”.
Hai môn tiếp theo là Lý. Toán đã khiến tôi đau khổ bao nhiêu thì lý lại khiến tôi đau đầu gấp bội. Cái gì mà dao động điều hòa, cái gì mà giao thoa sóng? Mới mấy bài đầu tiên mà mơ cmn hồ. Đau đầu lắm mới lờ mờ hiểu được dạng này thì cả đống dạng khác xuất hiện làm tôi lao đao. Ngồi căng thẳng suốt cả tiết, cuối cùng tôi cũng được ra về với cái lưng nhức mỏi như muốn gẫy.
Khi tôi đang thu gom sách vở chuẩn bị ra về thì bỗng có một học sinh hớt hải chạy đến trước cửa lớp tôi. Hắn vẻ mặt mồ hôi mồ kê nhìn về phía cuối lớp, nơi đó chính là chỗ ngồi của Nhi. Hắn lên tiếng:
-Nhi ! Nhi… có chuyện rồi! mau ra đây!
Nhi lập tức tót lên bàn chạy vù vù hết bàn này qua bàn khác rồi đáp xuống trước mặt tên học sinh kia. Tôi để ý thấy sau khi nghe tên kia nói chuyện. vẻ mặt Nhi tỏ ra vô cùng hốt hoảng. Sau đó, ẻm quay lại nhìn tôi vẻ lo lắng…
Mọi chuyện đến thật bất ngờ cà chẳng ai có thể lường trước được. Mọi chuyện tưởng như đã yên bình thì đột nhiên mọi tình huống thay đổi. Tôi cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, liền bước ra cửa lớp chỗ của Nhi đang đứng. Khi tôi vừa đến nơi, Nhi hất mặt chỉ về phía cổng trường. Mọi sự chú ý của cả trường đổ dồn về phía có khoảng mười mấy người với đồng phục học sinh và áo khoác xanh dương đang đứng chặn đứng ở cổng. Và ở giữa đám người ấy, Có một người đang nhếch mép cười nhìn về phía tôi, đó chính là tên Gin.
Tôi nhếch môi nghĩ thầm: “Thú vị…!”