Bỗng từ phía sau đám học sinh DT, tên Gin chạy tới nhảy lên cao, chân phải giơ lên trời rồi nhắm thẳng đầu thằng Long mà bổ xuống. trong gang tấc, t Long lách người sé đòn và tiến nhanh tới định dùng khuỷu tay chỏ lại thằng Gin. Tên Trùm DT nhẹ nhàng gạt ra và nhảy lùi lại đối mạt với Long. con người với môn võ hoa mĩ đứng nhìn nhau đằng đằng sát khí rồi lao vào tỉ thí nhiệt tình. Long một lần nữa lại làm tôi bất ngờ khi nó có thể một chọi một ngang sức với thằng Gin. Hết đánh rồi đỡ, tên đánh nhau như những võ sĩ chuyên nghiệp. Một màn đấu vô cùng đẹp mắt.
Ngay lúc đó, tiếp tục có một bóng người nữa lao tới chỗ chúng tôi. Trên tay cầm chiếc kiếm tre Nhật Bản vung lên những đường chém cực kì uyển chuyển tấn công đám DT. Đó chính là Nhi, phía sau ẻm còn có rất đông học sinh trường CB đang tiến đến tham chiến.
Tôi từ từ đứng dậy, chứng kiến trận chiến không cân sức giữa DT với số lượng áp đảo của CB. Tên nguy hiểm nhất DT thì đang bị Long cầm chân, đám DT nhanh chóng tan tác và bị đè bẹp hoàn toàn dưới số lượng lớn học sinh trường CB. Tôi cười thầm: “Ngu chưa? Mười mấy thằng mà tính tới trường tao quẩy àh?”
Thằng Gin như cảm thấy không thể cầm cự được nữa thì tức tối gọi đàn em rút lui. Chỉ vài phút sau, đám DT đã rút hết, Khắp sân trường vang lên những tiếng hò reo mừng chiến thắng của học sinh trường CB.
“Nè… lau mặt đi”, tiếng nói lạnh lùng cất lên đồng thời một xấp khăn giấy đưa ra trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn qua thì hóa ra đó là Thúy. Tôi cầm lấy xấp khăn và mỉm cười cảm ơn.
Bỗng có giọng nói nức nở của LA phía bên cạnh: “Hức! Ryu…! Có sao không?”
Quay mặt nhìn qua thì tôi bỗng thây khuôn mặt mếu mó, thấm đẫm nước mắt của LA. Tôi hốt hoảng:
-Ầy! sao tự nhiên khóc nhè z ?
-Đừng có điên nữa ông ơi! Tính tự tử hay sao mà liều z ? tưởng ngầu lắm á… tơi tả hết hồi nè! – LA hét lên.
-Hơ…
Tôi ngơ ngác đứng hình vì ko ngờ LA lại lo lắng ình như vậy. trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp khó tả, mọi mệt mỏi và đau đớn này giờ đều tự nhiên tan biến hết. Mỉm cười với LA, tôi đưa tay lên gạt nước mắt của ẻm rồi nói:
-Nín đi… còn sống mà..
-Đồ điên… - ẻm vừa nức nở, vừa cười lại.
Thằng mập tiến lại gần tôi và lên tiếng:
-Mày ngu! Cái tội đi không rủ tao…
-Hê hê… Rủ mày thì mày có khi còn nát hơn tao…
-Tao rủ thêm thằng Long tới cứu mày á. Nó trâu lắm, bạn vè bị bắt nạt là giúp đỡ ngay…
-Ờ… cám ơn tụi bay.
Trưa hôm đó, phòng trọ của tôi vang lên những tiếng rên đau đớn:
-Á Á…lau nhẹ thôi chị Oanh! – tôi đau đớn van xin.
-Học sinh gì mà như côn đồ z ? giỏi quá ha… cho chừa đi. – chị oanh gằn giọng làm vẻ mặt nghiêm túc trong lúc đang lau chùi mấy vết xước trên mặt tôi.
-Em tự vệ thôi mà.
-Thôi đê! Anh Tùng kể hết cho chị rồi.
-ổng nói sao chị ?
-Ảnh nói em biết trước sẽ bị đập rồi mà còn ngông cuồng nói để tự giải quyết.
- (=_=)
Bỗng LA đang ngồi cạnh đó cũng lên tiếng:
-Đúng rồi á chị! ngu kinh. Đánh thì không lại ai mà còn làm màu…
-Tại tụi nó đông hơn không thấy hả? sức voi cũng không đánh lại. – Tôi cãi
-Vậy sao lúc đó còn bày đặt “để Ryu lo”… xí – LA lè lưỡi trêu ngươi tôi.
Cứng họng trước người đẹp, tôi đành ngồi im cam chịu. Bỗng lão Tùng đứng ngoài cửa thò mõm vào:
-chú mày kém quá... hôm qua có con bé kia vào khuyên rồi mà không chịu
-Ông thì biết cái gì ? coi chừng đó…
Vừa dứt câu là tôi liền bị chị Oanh nhéo ột cái vì cái tội hỗn hào với người lớn. khắp phòng ai cũng bật cười, duy chỉ có mình tôi… mếu.