Tôi đưa bàn tay run rẩy của mình lên để chống đỡ lại những cú giáng xuống điên cuồng từ kẻ địch. Mắt đã mờ, tai đã ù và hơi thở của tôi đã bắt đầu cảm thấy khó khăn hơn… Tôi thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng luôn có một thứ âm thanh liên tục thúc giục tôi phải chiến đấu đến cùng. Âm thanh ấy rất nhỏ và yếu đuối… nhưng đó là tất cả những gì tôi cần để soi đường tìm lại được chính mình trong lúc này. Và đó không phải điều gì khác ngoài tiếng khóc… Tiếng khóc đến từ sự tuyệt vọng của một cô gái…
Tôi nghiến răng, đưa tay tóm chặt lấy chân tên béo rồi dùng hết sức có thể để kéo ngã hắn. tiếp sau đó tôi đưa con mắt duy nhất còn mở được của mình lên, mặc dù đã mờ đi vì mệt nhưng cũng đủ để giúp tôi tìm thấy gương mặt của thằng cột tóc – Kẻ đã làm đau bạn bè mình. Tôi chống tay xuống đất rồi lấy lực đạp hậu một chân thẳng lên trên nhắm vào mặt hắn. Nhưng cả tốc độ lẫn sức mạnh đều không đủ nên hắn dễ dàng lùi người lại né được ngay. Tôi ngay lập tức đứng dậy rồi lao người tới chỗ hắn, đúng lúc tôi thu tay về sau hông chuẩn bị ra đòn thì chân của tôi tự dưng không còn nghe lời nữa. Chúng gục xuống mà không hề theo sự điều khiển của tôi… Tôi ngã nhào đập cả mặt xuống đất mà kêu lên “Ặc ặc…”.
Tên cột tóc nhếch mép cười khẩy một cái rồi hắn dùng chân giẫm vào mặt tôi mà đè nghiến xuống. Hắn đè càng ngày càng mạnh ép chặt đầu tôi xuống đất… Tôi nghiến răng đau đớn nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng kêu la dù chỉ một tiếng. Đang dùng toàn bộ sức nặng của mình để chì chiết tôi thì bỗng dưng có điều gì đó đã khiến hắn né người sang chỗ khác. “Là… tiếng xe máy… nghe quen lắm…” – Tôi nằm bẹp dí dưới đất mà nghĩ thầm. Sau đó tiếng xe máy tắt hẳn, tôi nghe có tiếng giầy lộp bộp bước xuống xe, và một tiếng nói vang lên: “Đệt!… ở đây cứ như vùng chiến sự vậy! thằng nhãi này thì lại nát bươm như vầy… haizz… nhưng dù gì thì Anh cũng… đã tính cả rồi..!”
Giọng nói quen thuộc của thằng bựa ấy vang lên. Dù không muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận là trong lòng mình lúc ấy đã xuất hiện một tia hi vọng hiếm hoi. Tôi từ từ ngước mặt lên cười “chào” nó:
- ĐMM! Tao tưởng mày trốn rồi!…
- Haha… tao mà trốn á… tao tới đây để… xin lỗi tụi nó giùm mày… hêhê… – Nó nhe hàm răng có cái răng khểnh ra mà cười như khỉ, nhìn chỉ muốn… Ỉa vào mặt.
- Mệt lắm rồi àh con giai?
- Nhìn tao mà không thấy àh? – Khuôn mặt tôi xanh xao, hơi thở gấp gáp không đều, con mắt nhắm hờ yếu đuối…
- Uống thuốc tao đưa rồi chứ?
- Rồi…
- Tốt… nghe cho kĩ đây… Tao cũng không biết tao ày chơi “cái đó” là đúng hay không nữa… Nhưng mày có tin tưởng tao được không?
- Sủa cái loz mẹ gì z? – Tôi phì cười, như vậy cũng đủ để tôi cho nó biết, tôi hoàn toàn tin tưởng vào nó…
- … – Nó nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng – Tao có quà ày đây…
Nó rút trong túi ra một lon coca và đưa qua cho tôi trong con mắt ngơ ngác của tên đàn anh kia. Thằng này điên thật rồi… Trong lúc này mà còn mang ba cái nước ngọt này tới làm cái lề gì vậy? Tôi nhìn nó khó hiểu, cứ tưởng nó lại đang đùa nhưng không phải. Nhìn vẻ mặt của nó hoàn toàn nghiêm túc, không còn thấy vẻ bựa bựa, hài hài ngày thường nữa.
- Khui ra uống liền bây giờ đi…
- … ơ…ờ… – tôi chống tay ngồi dậy và khui lon nước rồi tu ừng ực giải tỏa cơn khát.
Khi đã no căng bụng, tôi quăng lon nước sang một bên rồi đưa tay chùi mép. Đúng lúc đó, thằng Duy quay lại chỗ chiếc xe của nó. Phía yên sau xe nó có để một cái vali… àh không, một cái loa cực lớn và có hình dáng giống cái vali. Nó rút điện thoại ra rồi cắm rắc vào loa. Lướt lướt một hồi trên màn hình cảm ứng rồi nó lên tiếng: “Oánh nhau phải có tí nhạc vào nó mới bốc!”. Sau đó nó giắt điện thoại vào loa và vặn volume to hết cỡ… “Ớ! Thằng này điên thật rồi!” – Đó có lẽ không phải là ý nghĩ của duy nhất một mình tôi mà còn cả của tất cả mọi người có mặt ở đó. Ai cũng không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn thằng Duy như một thằng… trốn trại.
Tiếng accor ghitar rất bắt tai vang lên đều đều và nhịp nhàng … tiếp sau đó là tiếng hát:
“No nothing helps
We won’t stop right now
We did it on our own Nobody else
It’s because of you
I’m standing here with you…”
Là bài Notthing helps của ONE OK ROCK. Tôi đã nghe rất nhiều lần bài này đến nỗi thuộc lòng từng nhịp accor một. Nhưng bỗng dưng hôm nay sao hôm nay nghe lại… Phê đến lạ thường… Toàn cơ bắp tôi như muốn rung lên theo điệu nhạc. Cho đến khi tiếng ghitar bass vang lên hòa tấu với accor làm vang động cả mặt đất. Âm thanh từ cái loa của nó to khủng khiếp. Âm thanh đó không hiểu vì sao mà từng nhịp bass vang lên như một cái bơm vô hình thổi phồng lại cả tinh thần lẫn thể lực của tôi. Sức mạnh của tôi đang dần trở lại theo từng nhịp trống mạnh mẽ… toàn thân bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, bồn chồn.
Bài hát ấy vốn là một bản nhạc rock tuy không được mạnh mẽ lắm nhưng trong lúc này, Notthing helps lại được pha thành Dupstep Rock cực xung, cực phê và cực dễ gây nghiện. Tôi mỉm cười lờ mờ đoán ra được nàng DJ nào đã mix lại bài hát này… Đúng là một tài năng có một không hai…
Được một lúc thì tôi cảm thấy mình còn mạnh mẽ hơn cả bình thường rất nhiều. Nhiều đến nỗi sức mạnh như đang muốn nổ tung trong từng bắp thịt, và tôi cần phải được giải tỏa nó ngay tại đây, ngay lúc này…
Thằng Duy hét lớn lên trong tiếng nhạc để cho tôi có thể nghe thấy:
- Thấy sao con giai?
- Cứ để nhạc đi…
- Chiến cùng tao… OK?
- OK… – Tôi đứng dậy hét lớn đầy vẻ tự tin.
tên hồi nãy đến giờ vẫn còn trố mắt ếch lên ngơ ngác vì chả hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cả đều đưa tay bịt tai lại vì tiếng nhạc quá lớn. Tôi và thằng Duy cùng nắm chặt nắm đấm lại, hướng mắt về phía chúng và cụng tay nhau, sẵn sàng đồng loạt tiến lên và chiến đấu…
Một tiếng hét long trời vang lên, tất cả cùng nhất loạt xông lên tấn công trong nền nhạc dồn dập… Tôi chạy nhanh hơn bao giờ hết, bật cao hơn bao giờ hết. Và kẻ mà tôi nhắm đến tấn công đầu tiên không ai khác chính là thằng cột tóc – Anh của thằng Gin. Tôi chỉ kịp thấy hắn mỉm cười rồi ngay lập tức tên béo nhảy ra giữa. Đang ở trên không, tôi tung cả chân lên song cước thẳng vào ngực thằng béo nhưng không hề si nhê mà còn bật ngược lại. Thằng béo sau khi gồng mình lên đỡ đòn của tôi thì ngay lập tức chạy tới, với tay hòng tóm được cổ tôi. Nhanh chóng hạ thấp người xuống, tôi tạo thế xoạc chân kiểu hổ hình cước sát mặt đất làm hắn mất trụ cộng với đà đang lao tới mà ngã nhào. Khi tôi còn chưa kịp đứng dậy thì thằng cột tóc đã lao tới mà xoay giò đá móc hàm tôi. Santo ngửa một vòng tránh cú móc hiểm ác. Từ tư thế ngồi xổm, tôi nối lực đồng đều từ chân lên lưng và cuối cùng là tay để bay người lên đấm trực diện nhưng hắn nhanh chóng né được. Tôi tiếp tục lao theo hắn và giậm đất thật mạnh để bắt đầu đi một bài hổ hình quyền pha lẫn chút võ thuật đường phố để mang lại hiệu quả cho những đòn đánh. Hắn cũng ra sức mà chống đỡ cật lực, trên gương mặt không giấu nổi vẻ bất ngờ trước những gì tôi thể hiện.
Phía bên thằng Duy, nó đang solo tay đôi với gã tóc quắn. Qua cách đánh của gã tôi nhận ra gã đang sử dụng boxing. Đôi tay gã nhanh như cắt tung ra lia lịa những đòn đấm như sám sét. Cùng với thân thủ nhanh và nhẹ nhàng như gió, hắn đã bắt đầu làm tôi cảm thấy ớn lạnh và bất an. Thằng Duy thì khi nhìn thấy đôi găng tay hở ngón và cách thủ thế của nó, tôi đã tưởng rằng nó cũng dùng boxing. Nhưng lúc đó tôi đã lầm. Khi thấy cách chiến đấu nhập nội vô cùng táo bạo của nó, tôi đã cảm thấy có nét gì rất giống judo. Cách phối hợp tay với chân lại rất giống karate. Và từng bước di chuyển lại cực kì giống Ngũ thú hình quyền (Hay còn gọi là tượng hình quyền). “Là Võ thuật đường phố àh?” tôi đoán thầm. Quả đúng là như vậy, thằng Duy đang sử dụng võ thuật đường phố chính hiệu – môn võ không chính quy và được đúc kết từ thực chiến còn nhiều hơn cả luyện tập. Hơi khổ sở nhưng có vẻ việc xoay sở trước những đòn đánh của gã tóc quắn đối với nó vẫn ở trong tầm tay.
Trở lại cuộc giao đấu của tôi. Tôi liên tục đi quyền cực dẻo và dồn dập hòng tìm thời điểm thích hợp để ra đòn kết thúc. Và đúng như mong đợi, cơ hội của tôi đã xuất hiện khi hắn bắt đầu để lộ sơ hở trong khi đỡ đòn của tôi. Chớp lấy ngay khoảnh khắc đó, tôi lại thu tay của mình về ngang hông định tung đòn kết thúc dang dở lúc nãy. Nhưng khi vừa kết thúc tam thốn hổ hình và chuẩn bị bung tay ra thì thằng béo đã đứng dậy và chạy lại chặn đứng tôi. Hắn từ đằng sau bế thốc tôi lên và cong người ngả ra phía sau dùng chiêu German suplex trong đô vật. Tôi vốn quá quen thuộc với chiêu này nên đã biết cách đối phó. Lợi dụng lúc hắn chưa kịp dập đầu mình xuống đất, tôi co chân lại đạp không nhằm bất ngờ gia tăng sức nặng xuống phía dưới. Thế là thay vì đầu tôi chạm đất thì hắn đổ ập lưng xuống, tôi nằm ngửa đè lên ở phía trên. Thằng cột tóc lợi dụng lúc đó lao vào giơ cao chân và bổ xuống tôi. Nhanh chóng chỏ tay ra đằng sau vào mặt thằng béo để nới lỏng tay hắn, tôi lăn người sang một bên né đòn. Và thế là cú đá của cột tóc giáng thẳng xuống bụng thằng béo nghe cái “Uỳnh” một cái cùng với tiếng thét đau đớn của gã béo.
Bật tôm đứng dậy và né sang một bên né cú đá quay người tiếp theo của hắn. vừa đứng dậy chuẩn bị lao vào trả đòn thì bỗng tôi cảm thấy một cảm giác rất khó chịu bắt đầu từ bụng lên đến cổ. “Ợ Ợ Ợ…” Gas từ lon coca xộc thẳng lên mũi làm tôi đỏ bừng cả con mắt, và tự dưng cảm thấy trời đất quay cuồng lạ kì. Những lần khác uống coca mà ợ lên thì chỉ có cảm giác cay mũi và chảy nước mắt thôi. Nhưng đặc biệt lần này thì kèm theo đó là những sự bồn chồn, ngứa ngáy tay chân hồi nãy lại tăng lên gấp bội và tôi bắt đầu có cảm giác… Mình đang bị tiếng nhạc kia điều khiển…
Tiếng ghitar accor của một bài khác vang lên, cũng nhịp nhàng, cũng bắt tai nhưng lần này lại còn mạnh mẽ hơn nothing helps rất nhiều. Tôi ngay lập tức nhận ra bài nhạc ấy từ những giai điệu đầu tiên bởi vì… “AAAAAAAAA! SCANDAL! IDOL SỐ MỘT CỦA TAAAOOO!” Tôi cực kì hưng phấn và hét lên thật lớn…
“Atashi motto asonde motto ai saretai wa
Amai HAATO ga sawagi dasu
Mahou wa tokenai mou tomannai wa…”
Ca khúc Doll của Scandal phát lên tiếp theo làm tôi càng như điên cuồng hơn. “Muah hahahaha… Bài này thì cần éo giề phải remix ất công!” Tôi cười thầm rồi tiếp tục lao vào và tấn công.
Tôi càng chiến đấu càng không biết mệt mỏi, càng đánh càng hăng tiết… Những đòn đánh của tôi không hiểu sao bỗng dần dần trở nên tàn ác một cách khó hiểu. Tôi không hề nhận ra điều đó. Trong đầu thì liên tục nghe thấy những lời kêu gọi: “Đánh… đánh nữa… đánh nó nhiều hơn nữa… xé xác nó ra… GIẾT NÓ ĐI!”… Tôi vô thức gào lên trong điên cuồng: “TAO PHẢI GIẾT SẠCH CHÚNG MÀY!”
Chứng kiến toàn bộ sự việc nãy giờ, Nhi đã không còn khóc nấc lên nữa. Trong em nãy giờ có lẽ đã le lói xuất hiện tia sáng hi vọng. Nhưng sau câu nói trong vô thức của tôi, gương mặt em bất ngờ biến sắc đi. Trợn tròn mắt, tái xanh mặt đi có vẻ như đang rất sợ hãi. Em đã vui mừng vì tưởng như Ryu đã trở lại, nhưng không… “Đây không phải là Ryu!” – em thốt lên run rẩy.
Tôi đang dần mất đi ý thức của chính mình mà không hề nhận ra…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương