Đồng Vân phái, Niệm Vân các, sáng.
Niệm Hoa mới tỉnh lại từ đêm qua, nghe Hồng Yêu nói hắn đã hôn mê được khoảng chừng năm hôm. Cho nên sau khi hắn không buồn ngủ, nhàn rỗi gọi hệ thống ra trò chuyện cả đêm hôm ấy.
Giấc mơ hôm trước chính là một tình tiết có thật xuất hiện trong truyện, là sau khi cuộc thi đại hội kết thúc, Liên Không bị người trong phái vu khống là ăn trộm đồ ăn. ‘Niệm Hoa’ lúc ấy nghĩ y vốn ăn uống quanh năm chẳng no đủ nên có thể thật sự là đói quá mà làm trộm, không nghi ngờ liền hành y đến sống dở chết dở. Đến giờ Niệm Hoa vẫn nhớ được lúc ấy mình tàn nhẫn viết hoàn toàn khác xa với giấc mơ mình đã mơ.
Đứa nhỏ liên tục luẩn quẩn trong đường tròn hết ngày này sang tháng vẫn không thể thoát ra. Cuối cùng nơi tối tăm lạnh lẽo đã bòn rút sự kiên nhẫn của nó. Một ngày, nó bỗng như con thú hoang, điên cuồng lao vào vách đá đập thật mạnh, cứ như thế vô tình phá được ‘tấm bình phong’ nọ. Sau đó nó bắt đầu đi dọc theo bờ sông, bắt cá, ăn, ngủ, nghỉ, hoàn toàn tự mình cô độc sinh hoạt, không còn gì khác. Nội dung về chuyện này chỉ gói gọn trong một chương thuộc về kí ức, còn những chương sau lại tiếp tục viết về bị tra tấn thuộc về y.
Hầu như lúc ấy việc làm để có được niềm vui thì Niệm Hoa ‘tự kỷ’ chọn chính là hành hạ Liên Không lên bờ xuống ruộng. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày mình vì hành vi điên cuồng múa loạn trên bàn phím mà phải hối hận rồi xuyên thư. Nếu mà biết, hắn nhất định sẽ nhân từ hơn rất rất nhiều, đáng tiếc trên đời này không có từ ‘nếu’.
Cũng không ngờ được Niệm Hoa lại mơ về chuyện cũ ấy, cùng Liên Không bên cạnh bầu bạn trong không gian tối tăm, tốt bụng trợ giúp, yên lặng chiếu cố, làm y không còn cô đơn nữa. Đợi khi trở về rồi, Niệm Hoa vẫn không thể phân biệt được, tự hỏi chuyện này không biết có phải là thật hay không.
Trong giấc mơ nọ, thời gian trôi qua ít nhất cũng đến vài năm, bởi vì Niệm Hoa biết hắn đã ở trong đó rất lâu, lâu đến nỗi hắn nhiều chuyện còn không nhớ rõ.
Hệ thống ở một bên lắng nghe, sau đó nói:
[Chắc chắn là ký chủ tự vượt thời không rồi. phát hiện có một đoạn thời gian hồn phách ký chủ biến mất, thế nhưng thân xác lại vẫn như đang sống, hít thở bình thường nên không có ai nghi ngờ. Chuyện này xảy ra, chỉ sợ thật sự chính là diễn biến của truyện, ngươi đã vô tình gia nhập vào ký ức của nam chính rồi.]
Niệm Hoa lập tức hỏi: “Như vậy là từ nay về sau trong kí ức hồi nhỏ của Liên Không sẽ có ta sao?”
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới sửa lại:
[Hiện tại không thể nói là từ nay trở đi, mà là từ trước đã vậy.]
Nghe hệ thống nói thế, cả người Niệm Hoa đột nhiên trở nên uể oải vô cùng, nhớ đến bản thân viết sự việc ngày đó nam chính rời núi, cố tình không nghe lời cha y chạy về phía tây mà mang theo linh cảm tự thôi thúc y đi về phía đông, lại may mắn cứu một mạng.
Khi tự mình phát hiện được bản thân có thể tự mình tu tiên, Liên Không đi nghe ngóng vài môn phái có nổi danh trên giang hồ, đến khi nghe về truyền thuyết của các tiên giả hàng năm, liền tự đặt ra mục tiêu làm đồ đệ của Niệm Hoa, sau đó tự y nghĩ... không làm đồ đệ không được!bg-ssp-{height:px}
Sau đó muốn hối hận lại không kịp, nhưng khi tìm được cơ hội có thể chạy trốn, y kì quái không muốn rời đi. Lúc ấy Niệm Hoa viết nguyên nhân là vì muốn ở lại để tìm cách trả thù, thế nhưng nếu thay đổi một chút, hắn cảm thấy có một số chuyện lại khớp nhau đến kì lạ.
Người tu tiên thường tìm những nơi thiên địa nhân hòa, linh khí dồi dào, cây cỏ sinh sôi để làm nơi tu tiên. Còn những người tu ma ngược lại lại tìm nơi khuất bóng mặt trời, những chỗ khô cằn không có tinh hoa của trời đất, thường tới lui nơi âm khí nhân gian tụ tập mà tu luyện. Tiên ma từ xưa đã đối lập, một bên đông một bên tây vĩnh viễn không va chạm. Cha Liên Không nghĩ lãnh thổ của mình ở phía Tây liền muốn y đến đó, không đoán được y lại không nghe lời đi ngược lại về phía đông. Cho là y không biết gì thì không nói, nhưng nếu y biết được quy luật muôn thuở của hai bên tiên ma mà vẫn cố tình chạy về phía đông, chỉ sợ là thật tâm muốn tìm đến Niệm Hoa...
Thế nhưng chuyện này nói ra cũng vô nghĩa, Niệm Hoa không tin phỏng đoán này lắm, lại nghĩ năm đó Đồng Vân phái cũng là một môn phái có danh tiếng, điều này làm Niệm Hoa cảm thấy cũng không quá sai biệt. Phàm là con người ai lại thích đi thu cái xấu về bên người. Giống như trẻ cong chẳng đứa nào lại thích uống thuốc đắng hơn ăn kẹo đường.
Hệ thống thấy Niệm Hoa phiền não, liền nói hắn làm gì phải nghĩ nhiều, tiện thể còn thông báo luôn với hắn sắp được về rồi. Dặn Niệm Hoa trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt, sau đó muốn ăn chơi gì thì ăn chơi cho đã đi, chờ đến khi trở về rồi có nhớ cũng không thể quay lại.
Niệm Hoa cảm thấy hệ thống khuyên cũng không sai, thành thành thật thật nghiêm túc nằm trên giường dưỡng thương ba ngày, trong mấy ngày này hắn đều sai người cấm cửa, ai cũng cự tuyệt gặp mặt trừ khi có việc gấp.
Đỗ Yến có đến thăm hắn vài lần, nhưng thời gian không nhiều, mỗi lần tới đều rất nhanh chóng rời đi. Hơn nữa Niệm Hoa còn nghe Hồng Yêu nói ngày trước Yến Thanh Bạch mỗi ngày thường bớt chút thời gian ghé qua xem thể trạng hắn, sau này hắn tỉnh lại rồi thì không đến xem nữa, tự mình bế quan tu luyện.
Trong phái không còn sư phụ, cũng không có Yến Thanh Bạch quản lí ngân sách, chỉ còn Niệm Hoa tối ngày đóng cửa ru rú trong phòng, Đỗ Yến ngoại trừ thêu thùa ra còn mở lớp dạy múa thuật, bận cả tối ngày. Trong phái không ai quản ai, ba các không chủ như rắn mất đầu thoải mái lộn nhào ưỡn ẹo. Chúng đệ tử được xả láng, thỉnh thoảng còn phá luật đi mua rượu gọi gà về rủ rê nhau ăn uống no nê vài bận. Có người gia gần phái, đêm hôm khuya khoắt liền trộm chạy về nhà ăn ngủ mấy hôm mới thấy quay lại.
Trong quãng thời gian này, Liên Không nửa muốn nửa không muốn gặp Niệm Hoa, lúc thì đứng ngoài cửa chờ hắn, lúc lại ở trong phòng, có khi còn tự kiềm nén nỗi thấp thỏm mà ở trong phòng tu luyện.
Mãi cho đến ngày thứ ba Niệm Hoa mới chịu mở cửa gặp người, mà người đầu tiên hắn thấy lại là Liên Không đang ngồi trên bậc thềm dựa vào cột lớn mà ngủ.
Sương sớm đọng trên y phục của y ướt đẫm một mảng, làn da trắng có phần hơi tái nhợt.
Niệm Hoa không làm phiền y, nghĩ đến trong mộng ngày trước quan hệ hai người thực không tồi, miễn cưỡng coi như là bằng hữu. Hắn ôm gối ngồi nhìn Liên Không ngủ, nhìn gương mặt y so với lần đầu gặp đã có da có thịt, cuộc sống cũng tốt hơn trước rất nhiều. Hắn vén lọn tóc mai che mặt của Liên Không ra sau tai, thầm nói: “Ngươi trước kia chắc chắn sống không được vui vẻ, sau này ta đi rồi ngươi phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt”
Nghĩ đến bản thân sau này không được gặp lại y, thoáng có chút tiếc nuối không nói nổi thành lời.
Cơn gió heo may đầu tiên của mùa thu thổi qua, đem theo hơi lạnh và độ ẩm từ đêm hôm trước, thổi sương mai trên lá phong rơi xuống. Trên bậc thềm nọ chỉ còn một người đang ngồi ngủ say. Lâu sau người ấy tỉnh dậy, sờ đến bên tai của mình, nở nụ cười nhạt nhòa.