Năm mới được nghỉ ba ngày, ngày cuối cùng vẫn có tiết tự học buổi tối như thường lệ, thực ra chính là để điểm danh xem tất cả mọi người đã quay lại trường đúng hạn hay chưa.
Minh Tịnh và Sơn Béo ra khỏi phòng học, đang hỏi nhau xem có nên lên hội trường lớn đọc sách một lát hay không thì đã trông thấy Nghiêm Hạo đứng cuối hành lang, trong tay còn cầm theo một chiếc hộp màu trắng, bên trên có logo quả táo đang bị cắn dở.
Minh Tịnh vui mừng chạy tới: “Học trưởng, có iPhone rồi sao? Nhanh vậy à?”
“Bạn anh làm việc cũng coi như là thuận lợi, vừa mới trở về trưa nay.” Nghiêm Hạo đưa hóa đơn cho cô xem, giá cả ghi ở bên trên so với quầy hàng cô nhìn hôm trước thì rẻ hơn gần một ngàn tệ, hơn nữa còn có cả tai nghe và củ sạc đi kèm.
Minh Tịnh phấn khởi vô cùng, lập tức xoay hai vòng tại chỗ rồi lớn tiếng reo: “Học trưởng ơi, em yêu anh quá đi!”
Nghiêm Hạo biết cái “yêu” này không phải là kiểu yêu kia, nhưng khuôn mặt không biểu cảm của anh vẫn cứ lặng lẽ phiếm hồng.
Minh Tịnh chẳng để ý gì, chỉ vội mở hộp ra xem. Bên trong là một chiếc iPhone màu trắng, kích cỡ giống với chiếc Chu Tiểu Lượng mua cho cô như đúc, các phần mềm cần thiết cũng đã cài đặt sẵn rồi. Việc đầu tiên cô làm là mở ngân hàng online, chuyển khoản tiền cho Nghiêm Hạo, sau đó nói: “Học trưởng, thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không có anh em phá sản cái chắc rồi.”
Nghiêm Hạo vẫn nhìn cô không nhúc nhích. Cô nhíu mày, sau đó bật cười giòn giã rồi thêm số di động của anh vào danh bạ, xong rồi còn thêm luôn cả QQ, WeChat cùng với email.
Buổi đêm, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Nghiêm Hạo lướt qua vòng bè bạn, trông thấy Minh Tịnh vừa mới cập nhật trạng thái: Chuyện vui vẻ nhất hôm nay là, bỗng nhiên nhận ra học trưởng Nghiêm Hạo rất đẹp trai, thật đó!
Bọn họ không có bạn chung nên anh cũng không thể thấy những người khác trả lời thế nào, giống như dòng tin này là đăng riêng cho anh xem vậy.
Nghiêm Hạo nhìn thêm hai lần, rồi cũng đăng mấy chữ lên vòng bè bạn của mình: Tuyết lại rơi rồi.
Minh Tịnh tức khắc trả lời: Em thích tuyết lắm. Mỗi khi tuyết rơi, thế giới này lại trông giống hệt một quả cầu thủy tinh khổng lồ vậy.
…
Sắp tới đợt thi cuối kỳ, bầu không khí trong trường cũng vì thế mà thay đổi theo. Tất cả các sinh viên đều hối hả đi đi lại lại, gặp ai cũng chỉ gật đầu chào một cái, cười như không cười. Muốn ngồi thư viện hoặc học ở hội trường lớn thì phải đến sớm chiếm chỗ. Sơn Béo tính tình vô tư, mặc dù bài cần ôn còn rất nhiều nhưng vẫn nhàn nhã thoải mái tám chuyện: “Cậu nói xem, có phải học trưởng Nghiêm thích cậu không?”
Minh Tịnh tức thì tạo dáng như đang selfie, bộ dạng tự luyến không hề giấu giếm: “Đương nhiên rồi, mình đáng yêu vậy cơ mà.”
“Mình nói thật đó, anh ấy đối xử với cậu có vẻ khá tốt.”
“Ừ, học trưởng Nghiêm quả thực là người có lòng bác ái.”
Sơn Béo cạn lời, trừng mắt lườm cô một cái. Minh Tịnh bò lăn ra bàn cười hềnh hệch. Nghiêm Hạo thích cô, đấy là chuyện nực cười cỡ nào cơ chứ? Đúng là khôi hài, khôi hài chết đi được ấy.
Đôi mắt kính của cô chỉ đơn thuần là đạo cụ, mỗi lần đọc sách Minh Tịnh đều gỡ nó ra. Sơn Béo cũng chẳng phải là người không có mắt nhìn. Cậu chàng cảm thấy nếu mà Minh Tịnh đổi cách ăn mặc, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn Hồ Nhã Lan rất nhiều. Nếu như một ngày nào đó cô ý thức được chuyện này, liệu có còn bằng lòng làm bạn với cậu nữa không?
Sơn Béo chống cằm, sầu muộn như một nhà thơ.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Hồ Nhã Lan và Cao Tiểu Thanh một trước một sau đi xuống bậc thang hội trường.
Cao Tiểu Thanh và Hồ Nhã Lan gần đây đột nhiên lại dính nhau như hình với bóng, y hệt hồi trước họ quấn lấy Minh Tịnh vậy. Rất nhiều lần Minh Tịnh cảm giác như bị kim chích sau lưng, vừa quay đầu theo bản năng thì liền thấy họ hốt hoảng rời tầm mắt sang chỗ khác. Có hôm trong nhà vệ sinh, cô còn vô tình nghe được từ miệng họ một biệt hiệu mới của mình: Kẻ Đeo Mặt Nạ – tiếng Trung nguyên bản hẳn hoi. Cô kể lại chuyện này cho Lý Di Nhiên, Lý Di Nhiên nói: “Hai người bọn họ không thể coi là bạn bè được, nhiều nhất chỉ là đồng minh mà thôi. Họ đều có chung một kẻ thù mà – chính là em đó!” Không ngờ chuyện lúc trước còn có thể dấy lên một trận phong ba, khiến Lý Di Nhiên cười đến đau cả bụng.
Sơn Béo cúp cua quá nhiều, cần phải học bù lại hết. Minh Tịnh không học cùng cậu nên chỉ tầm chín giờ hơn là thu dọn về phòng ngủ. Trời đêm xanh thẳm thưa sao, gió thổi cũng không quá lớn, nhưng những hạt băng li ti thì lại không ngừng quật rát buốt lên da thịt.
Dưới một cột đèn gần đấy có hai bóng người đang đứng, một người chính là Nhan Hạo, còn người còn lại là một nữ sinh mà Minh Tịnh không quen biết. Không biết Nhan Hạo nói gì mà chọc cười cô gái kia, khiến cho cô nàng che miệng cười khanh khách, còn hờn dỗi nói: “Đáng ghét”. Nếu như Hồ Nhã Trúc trông thấy cái cảnh tượng này, không biết sẽ có cảm giác ra sao. Anh Minh Minh của cô, thực sự là chẳng khiến người ta bớt lo một chút nào cả.
Minh Tịnh lắc đầu, cố tình rẽ sang hướng khác, nỗ lực giấu mình vào trong bóng đêm. Không ngờ Nhan Hạo vẫn phát hiện cô đi qua, tạm biệt nữ sinh kia xong liền lập tức chạy sang phía ấy.
Minh Tịnh rùng mình một cái, ngừng bước chân, cảnh giác hỏi: “Học trưởng có chuyện gì à?” Đêm nay trời quá lạnh, ở ngoài lâu không tiện lắm, Minh Tịnh muốn tạm thời sử dụng quân bài đình chiến. Mà thực ra hai người bọn họ đã đánh giáp lá cà bao giờ đâu, toàn là tự cô bí mật đấu tranh đấy chứ.
“Em về ký túc xá đúng không?” Nhan Hạo đưa tay đỡ lấy mấy quyển sách Minh Tịnh ôm, hình như sợ cô trốn mất.
Minh Tịnh mím môi.
Cô vẫn ăn mặc màu mè sặc sỡ như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hơi đỏ ửng lên vì hứng gió rét ngày đông. Hình như cô đã lột xác rồi thì phải? Tựa như một viên trân châu bị phủ bụi vậy, sau khi nhẹ nhàng lau qua thì liền lung linh ánh sáng. Nếu không phải thế thì Nghiêm Hạo cũng đâu có thể dễ dàng động tâm. Nhan Hạo nhìn cô, lẳng lặng đánh giá.
“Học trưởng Nhan, tối nay lạnh vậy, chúng ta cứ chơi đọ mắt suốt thế này thì hay ho lắm à?” Đợi mãi mà anh ta chẳng chịu mở miệng, Minh Tịnh sốt ruột lên tiếng.
“Bọn mình đi dạo tí đi!” Ánh mắt Nhan Hạo có hơi dao động.
Minh Tịnh trừng mắt, hai con ngươi xuýt chút nữa nhảy thẳng ra ngoài: “Bây giờ á?”
Nhan Hạo khẽ cười: “Không dám à?”
“Đúng vậy, xin thứ cho tôi không thể phụng bồi. Sáng sớm mai tôi còn phải thi Tiếng Anh nữa.” Minh Tịnh nói chuyện, luôn luôn thẳng thắn như vậy.
“Một lát thôi mà!” Nhan Hạo tức khắc níu lấy tay cô. “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Minh Tịnh bực bội hất tay anh ta ra, khuôn mặt nhỏ hơi nhếch lên: “Bộ thiên thạch sắp đâm vào Trái Đất hay sao?”
Nhan Hạo phá lên cười: “Nhóc Đen, anh phát hiện ra em thực sự rất thú vị.”
Anh mới là cái đồ nhạt nhẽo ấy. “Cho anh mười phút,” cô nói. Nhìn cái dáng vẻ không đạt được mục đích nhất quyết không chịu từ bỏ của Nhan Hạo, cô đành bất đắc dĩ đi theo anh ta ra sân bóng. Ngoài sân tuyết đã phủ một lớp dày, chỉ mới đứng đây một chốc, cô đã cảm thấy gần như không thể thở nổi.
“Em có nhớ Nghiêm Hạo không?” Nhan Hạo hít vào một luồng hơi lạnh như băng.
“Tôi chưa già, cũng không ngớ ngẩn.” Vừa mới một tiếng trước, Sơn Béo còn nhắc tới con người này trước mặt cô.
“Em cảm thấy cậu ấy là người như thế nào?”
Minh Tịnh khựng lại, khó hiểu hỏi: “Anh ấy như thế nào thì liên quan gì đến anh?”
“Đúng là không liên quan gì đến anh, nhưng mà mức độ liên quan đến cậu ấy thì rất “đại” đấy.”
“Đại cỡ nào cơ? Alexander Đại đế?” Minh Tịnh nhíu mày.
“Nếu như anh đoán không lầm, cậu ấy đối xử với em không giống như với người khác,” Nhan Hạo uyển chuyển nói.
Nếu không phải Nhan Hạo và Sơn Béo chưa từng nói chuyện với nhau thì Minh Tịnh thực sự nghi ngờ hai con người này đã sớm thông đồng từ trước rồi. Trước mặt Sơn Béo thì cô vẫn còn có thể giả vờ câm điếc, nhưng mà trước mặt Nhan Hạo… Khoan đã, cô bỗng chốc nhận ra mình vừa phát hiện một chuyện không thể ngờ được: “Là học trưởng Nghiêm nhờ anh tới hỏi tôi sao?”
“Không phải, cậu ấy không biết anh đến tìm em. Bọn anh là bạn thân, anh tự nhìn ra được tâm ý của cậu ấy thôi. Nhưng cái tên này ấy à, phương diện nào cũng vô cùng xuất sắc, chỉ riêng tình cảm là cứ như con gà mờ vậy đó. Nếu như em không có gì đặc biệt với Nghiêm Hạo, anh sẽ khuyên cậu ấy hồi tâm chuyển ý.” Nhan Hạo bỗng nhiên trở nên đứng đắn, chính nghĩa lẫm liệt đến lạ.
Minh Tịnh khiếp sợ há hốc cả mồm, há to đến mức có thể nương theo ánh tuyết mà nhìn thấy cả amidan bên trong luôn.
Tình bạn của Nhan Hạo đối với Nghiêm Hạo quả thật quá mức chấn động đất trời, ngay cả loại chuyện thế này mà cũng xung phong đi làm. Minh Tịnh thầm nghĩ, dựa vào tâm lý thông thường của con trai mà nói, cho dù anh ta cực kỳ không muốn tuân theo cái hôn ước đã sớm trở thành hữu danh vô thực kia, nhưng cái loại chuyện như hai tay dâng vị hôn thê của mình cho người khác – lại còn là bạn thân của chính mình – cũng phải khiến cho anh ta cảm thấy buồn nôn mới đúng!
Trời ạ, phải chăng đây chính là thứ gọi là trời vung nét bút, liễu rủ hoa cười, sông rời núi chuyển? Minh Tịnh nuốt nước miếng ừng ực mấy cái. Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm thấy rất đồng cảm với Cố Thành, chỉ mong có ngọn gió cuồng loạn nhất cùng đại dương tĩnh lặng nhất().
Cô bất chợt tưởng tượng đến một ngày nọ, khi Nhan Hạo biết được toàn bộ kế hoạch của cô, khuôn mặt tuấn tú này không biết sẽ méo mó thành cái hình dạng gì. Nghĩ tới đó, cô lại kiềm chế không nổi, chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Nhịn, nhịn ngay, cô tự ra lệnh cho mình, sau đó nói: “Chuyện này đột ngột quá, tôi chưa từng nghĩ tới việc học trưởng Nghiêm đối với mình… Không thể nào, khoảng cách giữa tôi và anh ấy quá lớn, anh có nghĩ rằng chúng tôi xứng đôi không?” Cô giả vờ bất lực ỉ ôi, sau đó lại chuyển sang kích động bừng bừng.
“Em suy nghĩ nhiều quá. Đã nói chuyện cưới xin đâu, xứng đôi với không xứng đôi cái gì. Yêu đương, chính là dựa vào cảm giác.”
Đúng, đây chính là triết học ái tình của Nhan Hạo, không hề liên quan gì đến thiên trường địa cửu. Anh ta giống hệt chú gấu con đi bẻ ngô, vừa bẻ vừa quăng lung lung, mãi mãi không biết chán. Thế nên cứ chuyện gì Nhan Hạo thấy hợp lý là liền lập tức ra tay, chưa bao giờ màng đến hứa hẹn hay chịu trách nhiệm gì cả. Mịnh Tịnh lạnh lùng cười thầm trong bụng.
“Nhưng mà…” Minh Tịnh khấp khởi mừng thầm, nhưng vì thời tiết quá lạnh nên môi không khỏi run run.
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, cứ nói thẳng ra đi, cảm giác của em với Nghiêm Hạo là như thế nào? Nói thật nhé, cậu ấy đúng là đã khiến anh mở rộng tầm mắt rồi đó, nhưng dẫu sao chuyện tình cảm xưa nay vẫn luôn lạ lùng như thế mà. Anh quen biết Nghiêm Hạo năm năm, chưa từng thấy cậu ấy đón năm mới ở Kinh Đại bao giờ. Cậu ta không thích phim văn nghệ tình cảm, trong nước hay ngoài nước cũng thế, thứ Nghiêm Hạo thích thực ra là mấy cái phóng sự với phim lịch sử các kiểu cơ.” Nhan Hạo cũng cảm thấy lạnh, vừa xoa xoa tay vừa giục giã cô.
Minh Tịnh thật cẩn thận liếm liếm môi: “Học trưởng Nghiêm đúng là rất tốt, chuyện này mọi người đều công nhận cả. Tôi cũng muốn nói là mình cảm thấy vô cùng hãnh diện, nhưng tiếc là tôi không thể.”
Nhóc Đen còn biết chơi trò lạt mềm buộc chặt cơ đấy. Nhan Hạo chịu đựng, quyết định chơi cùng với cô: “Tại sao không thể?”
Minh Tịnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Khi tôi còn bé, nhà tôi đã định cho tôi một mối hôn nhân.” Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó, cặp mắt kính mờ hơi sương, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Nhan Hạo sững sờ, thì ra trên thế giới này kẻ chịu khổ chịu nạn không phải chỉ có mỗi anh. Anh dùng giọng điệu căm hờn của một người đồng cảm mà hỏi: “Đó là loại con trai như thế nào? Em có thích hắn ta không?”
“Vẻ ngoài cũng tạm, chỉ có điều nhân phẩm thì… không chỉ hơi tệ một chút thôi đâu. Đa tình, tự luyến, ngạo mạn. Tôi rất căm ghét anh ta, nhưng mà lại chẳng có cách nào được, nhà tôi nợ nhà người ta một món ân tình rất lớn. Tôi vẫn thường nghĩ, có lẽ cả cuộc đời này tôi chỉ có thể sống đơn độc mãi thôi.” Minh Tịnh khẽ thở dài một tiếng, không ngừng quanh quanh co co.
“Có nợ ân tình cũng không thể bán con gái đi để đổi lấy bình yên trong lòng được, quá vớ vẩn, người ở quê chính là luôn ngu muội như thế. Hiện tại em đã là sinh viên Kinh Đại rồi, không thể ngồi đấy chờ chết, phải phấn đấu vì hạnh phúc của mình,” Nhan Hạo căm giận nói.
“Tôi đã cố gắng rồi, nhưng mà hôn ước vẫn còn ở đó,” Minh Tịnh tỏ vẻ đáng thương mà nói.
“Hôn ước cũng đâu phải là hôn nhân, không có giá trị pháp lý. Bây giờ đã là xã hội mới rồi, chuyện tình cảm của em em phải tự mình làm chủ. Nói đến tình cảm, em có biết cái gì gọi là tình cảm hay không? Là cảm tình cộng với trách nhiệm, nhưng mà còn gì nữa? Nếu như lúc nào cũng nhắc đến chuyện trả lại thì đấy không phải tình cảm nữa, mà là nợ nần. Mà nếu đã là nợ thì cũng dễ giải quyết thôi, ước lượng giá trị của nó, trả một lần hoặc trả góp, ngồi xuống bàn bạc là được. Việc ấy cứ để anh giúp em giải quyết.” Nhan Hạo lập tức bừng bừng tinh thần nghĩa hiệp. Nếu như một nghiên cứu sinh học Luật như anh còn không xử lý được chuyện thế này thì về nhà bán khoai lang cho rồi, dù sao người nhà quê cũng nhát gan dễ dọa.
Minh Tịnh xuýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Anh làm được thật không thế? Nhà anh ta cũng không phải dạng dễ đối phó đâu.”
Nhan Hạo lườm cô một cái: “Em coi thường anh quá. Cho dù anh có đẹp trai đến mấy thì cũng chẳng phải là gối thêu hoa, vài năm trước anh đã thi qua Luật Tư pháp rồi, đảm bảo có thực lực nhé. Nhà anh còn mở văn phòng luật sư, sau khi tốt nghiệp anh sẽ phải đi làm trâu làm ngựa cho bố. Không có song kiếm trong tay, há có thể lang bạt giang hồ? Chuyện của em là chuyện nhỏ, cứ yên tâm đi! Còn về Nghiêm Hạo…”
“Dù gì cũng phải giải trừ hôn ước trước đã, nếu không thì thật không công bằng với học trưởng Nghiêm, có phải không?” Minh Tịnh thẹn thùng nói.
“Cũng phải, yêu đương vốn là chuyện nghiêm túc mà.” Đặc biệt đối với Nghiêm Hạo mà nói thì lại càng là như thế.
“Nếu hôn ước kia có thể thuận lợi hủy bỏ, sau kỳ nghỉ đông này mà học trưởng Nghiêm vẫn còn để ý tới em thì em sẽ thử hẹn hò với anh ấy xem sao.” Minh Tịnh cảm thấy vô cùng có lỗi với Nghiêm Hạo, anh vẫn còn chưa tăm tia cô thật mà một đám người đã nhốn nháo hết cả lên rồi. Cô lại còn sửa sai cho sai thêm, phải nói là cực đê tiện. Nhưng bỏ lỡ thời cơ này, mai sau sẽ không còn cơ hội nào thích hợp hơn thế nữa.
Hơn nữa, cho dù cô mới chỉ gặp gỡ Nghiêm Hạo vài lần, Minh Tịnh cũng biết anh tuyệt đối không phải kiểu người có thể để cho kẻ khác khoa tay múa chân trong chính cuộc sống của mình, huống chi còn là chuyện riêng tư như tình ái. Nếu anh thực lòng thích cô, anh sẽ trực tiếp bộc bạch cùng cô, làm gì cần người thứ ba tới nói hộ chứ. Bộ anh là người nhút nhát đến thế sao?
“Nghỉ đông xong xuôi, nhất định sẽ trời trong nắng ấm. Em cứ đợi mà ngọt ngào yêu đương đi!” Nhan Hạo kiên định nói.
“Vâng ạ, tạm biệt!” Cô thực sự muốn tìm một chỗ không người để cười cho thật sảng khoái. Nhan Hạo như vậy chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình sao? Đau chưa! Ha ha ha!
“Để anh đưa em về.”
Minh Tịnh cuống quít xua tay, chỉ cần thế này thôi là cô đã đủ vui lắm rồi.
Trở về phòng ngủ, Minh Tịnh lập tức đăng bài trên vòng bè bạn: Ngày mai thi Tiếng Anh chắc sẽ chắn sẽ qua, bởi vì ông trời quá yêu thương mình, yeah!
Sau đó một ngày, Nhan Hạo đưa cho Minh Tịnh bức “Thư kiến nghị giải trừ hôn ước” mười nghìn chữ do chính mình chắp bút. Minh Tịnh lật qua vài tờ, âm thầm khen ngợi trong lòng, anh ta quả thực không hề khoác lác. Có thể bởi vì hai người đồng bệnh tương liên, “Thư kiến nghị giải trừ hôn ước” của Nhan Hạo dùng cả tình cảm để tác động lẫn lý lẽ để thuyết phục, nói có sách mách có chứng, trích dẫn từ Luật Hình sự đến Luật Dân sự, đề cập từ đạo đức đến lương tri, chỉ ra hôn ước này vô nhân đạo chỗ nào, ảnh hưởng mạnh mẽ đến cả hai bên ra sao. Hơn nữa lại còn nhấn mạnh hạnh phúc cả đời của đôi trẻ không thể chỉ vì vài câu nói đùa mà bị hủy hoại được, mong hai bên gia đình cho bọn họ một tương lai tươi sáng. Thậm chí, anh ta còn lấy chính bản thân mình ra làm ví dụ, kể lể toàn bộ những nỗi ấm ức cùng áp lực mà mình từng phải gánh chịu trong suốt quá trình trưởng thành.
“Cảm ơn học trưởng Nhan, chúng ta cùng nhau đợi tin tốt thôi!” Lời cảm ơn của cô hoàn toàn chân thành, xuất phát từ tận tim can.
Buổi đêm, Minh Tịnh ở trong phòng ngủ của mình múa bút thành văn.
Cháu chào cô Lâm ạ. Học kỳ này, cháu và anh Minh Minh đã đi đến một ý kiến nhất trí dựa trên sự hiểu biết lẫn nhau sâu sắc của đôi bên – hôn ước này của chúng cháu, vẫn là nên giải trừ thì hơn ạ. Bọn cháu thực sự không hợp nhau đâu, xin cô và chú Nhan đừng cố gắng kiên trì giữ một lời hứa từ mười mấy năm trước nữa. Anh Minh Minh đã có người mà mình hết lòng thương yêu, hơn nữa còn giới thiệu cho cháu một người bạn học rất ưu tú của mình. Cháu muốn thử ở bên cạnh anh ấy. Cô à, mong cô tôn trọng nguyện vọng của chúng cháu! Cảm ơn cô chú đã luôn yêu thương cháu suốt mười mấy năm qua!
Yêu hai người nhiều,
Doanh Doanh
Xong xuôi, cô bỏ thêm cả “Thư kiến nghị giải trừ hôn ước” của Nhan Hạo vào phong bì, gửi đến chỗ nữ sĩ Lâm Tú Văn. Sau đó, Minh Tịnh lại gọi điện cho nữ sĩ Chu Tiểu Lượng, báo cáo tình hình thi cử rồi kể chuyện thời tiết Bắc Kinh các thứ.
“Sao con có vẻ vui thế?” Chu Tiểu Lượng hoài nghi hỏi.
“Sắp được nghỉ rồi mà!” Minh Tịnh hân hoan vô cùng, cảm giác cảnh đêm hôm nay cũng đẹp hơn bình thường rất nhiều.
() Mong có ngọn gió cuồng loạn nhất cùng đại dương tĩnh lặng nhất: Ý thơ trong bài thơ “Thế giới và tôi – Bình minh thứ tám” của nhà thơ Cố Thành.