Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tết Âm lịch năm nay tới muộn, qua lễ Tình nhân rồi mới đến Tết, mùa xuân dường như cũng chậm mất vài nhịp so với mọi năm. Đến khi Kinh Đại mở cửa trở lại, mặt cỏ vẫn đang héo úa. Hoa mộc lan năm ngoái tầm này đã nở rộ rồi, năm nay vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu. Ngay cả rặng liễu cũng phải đến gần nhìn thật kỹ thì mới có thể phát hiện cành đã nhú mầm một chút.
Mưa chỉ vội tới vội đi nhưng cảm giác vẫn rất lạnh, là loại lạnh ẩm, khí lạnh mang theo hơi ẩm len lỏi vào trong da thịt, còn khó chịu hơn so với tuyết rơi rất nhiều.
Minh Tịnh lần này không ngồi báy bay mà đi tàu cao tốc tới Bắc Kinh. Còn tầm khoảng mười phút nữa là tàu sẽ đến trạm. Nghiêm Hạo rũ đi những hạt mưa trên chiếc ô anh cầm trong tay, chăm chú nhìn cửa ra không chớp mắt.
Cô cũng không để anh phải đợi lâu. Ánh mắt đầu tiên của anh không phải hướng về phía cô, mà là dừng trên chiếc vali quen thuộc kia. Anh cũng biết là cô sẽ có thay đổi ít nhiều, nhưng khi di chuyển tầm mắt, hơi thở của anh vẫn không khỏi ngưng lại trong thoáng chốc. Anh đã từng nghe một nhà thiết kế thời trang bảo rằng, hiện tại màu sắc đã được phân loại càng ngày càng tinh tế hơn, tên gọi cũng càng mỹ miều hơn trước.
Màu của chiếc áo lông vũ dài đến đầu gối mà Minh Tịnh đang khoác được gọi là lam phong tín(), sắc lam này giống màu trời bao la, giống suối nước chảy vô ngần, càng giống đại dương sóng sánh cuộn vào đáy mắt… huyền ảo khôn cùng. Chiếc áo màu lam phong tín này ôm chặt lấy vòng eo của cô, trông rất hài hòa với chiếc khăn kẻ caro đen trắng cùng đôi giày nhỏ màu cà phê kia. Mái tóc của cô tùy tiện buộc lại đằng sau, chắc vì trên tàu chợp mắt một chốc nên có vẻ hơi rối bời. Cặp mắt kính đen to oành nay đã chẳng thấy đâu nữa, làn da cô cũng không còn rám nắng như xưa. Anh nhìn cô, bất chợt lại nghĩ tới một cây mai trắng đầu xuân ở vùng sơn dã cô quạnh, từng nhánh từng nhánh nở rộ, ý xuân dạt dào, hương đưa nồng nàn.
“Học trưởng nói đi, có phải em đã trở nên xinh đẹp rồi không?” Minh Tịnh đứng tại chỗ dang hai tay, bộ dạng nghịch ngợm như một đứa trẻ mong chờ người lớn cất lời khen ngợi.
“Ừ, đúng là cực kỳ xinh đẹp!” Trong lòng Nghiêm Hạo bỗng nhiên trào dâng cảm giác tự hào cùng thỏa mãn rất khó diễn tả bằng lời.
Cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của anh, tỏ vẻ có qua có lại: “Học trưởng vẫn không khác gì hồi trước cả.” Lần đầu tiên hai người gặp nhau, mái tóc của anh không hề rối lấy một sợi, quần áo sạch sẽ gọn gàng, dáng người thẳng tắp, cứ như sợ người khác không biết anh thanh cao đến mức nào vậy.
Nghiêm Hạo đón lấy vali của cô, nhướng mày hỏi: “Thất vọng rồi à?”
Cô gật đầu, sau đó lập tức cười vang.
Bọn họ vẫn đi xe của anh Cổ về trường. Anh Cổ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cười nói: “Đúng là thiếu nữ mười tám biến đổi khôn lường.”
Minh Tịnh tự giễu: “Qua Tết là em mười chín tuổi rồi, sau này có muốn biến cũng chẳng biến được nữa đâu.”
Anh Cổ liếc nhìn Nghiêm Hạo, cười nói: “Mười chín à, thành niên rồi đó, pháp luật quy định có thể yêu đương.”
Minh Tịnh quay đầu hỏi Nghiêm Hạo: “Trong Hiến pháp thực sự có điều lệ đó sao?”
Nghiêm Hạo không trực tiếp trả lời cô: “Hiến pháp là pháp luật cơ bản của đất nước, là bộ luật nền tảng quy định tất thảy những luật pháp khác.”
Minh Tịnh chớp chớp mắt. Nói cách khác, Hiến pháp không liệt kê kỹ càng tỉ mỉ, mà những điều khoản như thế sẽ nằm trong Luật Hôn nhân? “Hình như em là người mù luật, chả hiểu gì cả,” Minh Tịnh xấu hổ nói.
Nghiêm Hạo nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao, về sau bên khoa Pháp luật có hoạt động tuyên truyền gì thì anh sẽ gọi em sang.”
Anh Cổ nhìn kính chiếu hậu, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Chắc là vì trước đó Nghiêm Hạo đã có lời với anh Cổ nên xe chạy thẳng đến nhà Trích Quế. Nghiêm Hạo cầm ô xuống trước, kéo vali đến bậc thang rồi mới quay lại xe đón Minh Tịnh. Minh Tịnh nói lời cảm ơn anh Cổ, sau đấy đứng dưới ô ngẩng đầu nhìn lên. Quế vàng là loại cây quanh năm xanh, tuy rằng màu xanh kia trông không quá có sức sống nhưng giữa tiết trời rét mướt thế này, cái sắc xanh ấy vẫn khiến cho lòng người phơi phới.
“Học trưởng, ngày đầu tiên của học kỳ một anh đã đưa em tới nhà Trích Quế, học kỳ này vẫn vậy,” Minh Tịnh cảm thán.
Nếu em bằng lòng, về sau mỗi học kỳ đều như thế.
“Mưa to rồi đó, em vào trong đi! Buổi tối cùng đi ăn nhé.” Anh đưa cô đến bậc thang.
Vốn dĩ tối nay Minh Tịnh muốn đi gặp giáo sư Trần, nhưng mà trời nay mưa quá, thôi thì để hôm khác đi. Vậy là cô đáp: “Vâng ạ, hẹn anh tối gặp!”
Minh Tịnh kéo vali lên một bậc thang, còn chưa tới cổng ký túc thì đã nhìn thấy Nhan Hạo hai mắt đỏ bừng đang u ám đứng sau cánh cổng, ngoắc ngón tay về phía cô. Minh Tịnh ngoảnh đầu lại theo bản năng, trông thấy Nghiêm Hạo đã quay lại xe, đang khom lưng chuyện trò cùng anh Cổ. Nếu như giờ cô lên tiếng cầu cứu, chắc anh vẫn nghe thấy nhỉ?
“Sao thế, sợ anh ra tay hành hung em hả?” Diễn đi, tiếp tục diễn đi, sang năm tranh thủ lấy luôn cái tượng Oscar, mang thêm vinh quang về cho Tổ quốc.
Nhan Hạo tiến lên một bước, Minh Tịnh liền lui về phía sau hai bước, thế rồi dừng lại. Sợ cái quái gì chứ? Anh ta cùng lắm chỉ là thẹn quá hóa giận, chó cùng rứt giậu mà thôi.
“Tôi không rõ học trưởng Nhan đang nói chuyện gì. Hiện tại tôi rất mệt, anh đừng đứng cản đường tôi, tôi phải về phòng nghỉ ngơi.”
“Minh Doanh Doanh, cái hôn ước rách nát kia, em không muốn thì cứ bảo một tiếng, anh thành toàn cho em là được rồi. Hi sinh nhiều tế bào não như vậy, biến chính mình thành cái bộ dáng quỷ quái kia, có đáng không?”
“Vì tự do, đương nhiên đáng,” Minh Tịnh siết chặt nắm tay mà đáp.
Nhan Hạo gật đầu: “Được rồi, coi như em lợi hại. Anh mắt mù, anh nhận.” Nhan Hạo nhìn thoáng qua phía ngoài cổng. “Xem như nể mặt chú Minh và cô Chu, anh không so đo với em.”
Minh Tịnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nhan Hạo trông thấy thì lại càng giận sôi máu. Nhóc Đen này cũng coi trọng bản thân quá đi, cô nàng cho rằng anh đứng ở đây là muốn mặt dày nối lại duyên xưa với mình thật sao? Buồn cười chết mất. Bây giờ cô đã khôi phục lại gương mặt thật, trông chẳng khác gì một con nhóc non choẹt như cọng giá đỗ, thậm chí còn chưa thể coi là phụ nữ nữa.
“Hôm nay anh tới, là muốn thu hồi những lời hôm trước nói ở sân bóng với em,” Nhan Hạo vừa nói vừa nhìn ra ngoài. “Nghiêm Hạo, tốt nhất em đừng dây vào.”
“Học trưởng Nghiêm rất tốt. Hai người chẳng phải là bạn bè à, sao lại nói xấu người ta sau lưng như thế?” Minh Tịnh tức thì chỉ trích lại anh.
Nhan Hạo nghiêm mặt nói: “Tiêu chuẩn kết bạn và yêu đương chẳng nhẽ lại giống nhau sao? Đừng cho là anh thích lo việc bao đồng. Dù sao anh cũng đã nhắc nhở em rồi, sau này mà có chuyện gì thì anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Minh Tịnh hạ giọng lẩm bẩm: “Nói cứ như là có người cần anh chịu trách nhiệm ấy.”
Gân xanh trên trán Nhan Hạo rung lên bần bật, hai hàm răng ken két nghiến chặt vào nhau. Anh nhịn, rồi lại cố gắng nhịn, không vung nắm đấm lên uýnh cho cô một trận.
Nhan Hạo nhắm mắt một thoáng rồi mở mắt ra, chỉ về hướng cầu thang: “Đi lên đi, mẹ anh đang ở trên phòng em chờ em đấy.”
Minh Tịnh nghe vậy thì hoảng hồn đến xanh cả mặt. Cô Lâm nhất định là tới vì chuyện hôn ước, làm thế nào bây giờ, cô nên nói cái gì đây?
“Anh không lên à?” Cô bất lực nhìn Nhan Hạo.
Nhan Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Đây là ký túc xá nữ, em nói xem anh có thể lên trên hay không?”
Minh Tịnh hoang mang rối loạn đi lên, nghe thấy tiếng Nhan Hạo lạnh lùng cảnh cáo đằng sau lưng mình: “Minh Doanh Doanh, em đừng đắc ý quá sớm. Lần này em thắng, nhưng chuyện giữa hai chúng ta không kết thúc như vậy đâu.”
Hôn ước cũng phá bỏ rồi, còn cái gì mà tiếp tục cơ chứ? Cùng lắm là khi hội phụ huynh gặp nhau, kéo con cái đi ăn uống thì sẽ phải chạm mặt đôi lần thôi, lúc ấy anh định đen mặt nhìn tôi hay coi tôi như không khí thì tùy! Minh Tịnh quay đầu làm mặt quỷ với anh ta, sau đó bước nhanh lên gác.
Chính ra cô cũng quay trở lại trường khá sớm, toàn bộ tầng ba vẫn còn chưa có ai về, hành lang hoàn toàn trống trải. Cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã trông thấy Lâm Tú Văn đang trò chuyện cùng với cô quản lý ký túc. Hai người tâm sự có vẻ rất vui, nghe thấy tiếng bánh vali thì cùng ngoảnh đầu nhìn lại.
Minh Tịnh lễ phép chào cô Lâm trước rồi mới quay qua chào hỏi cô quản lý, xong rồi mở cửa mời hai người vào. Cô quản lý xua xua tay, bảo rằng mình đang bận việc rồi nhanh chóng rảo bước xuống dưới.
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ nên máy sưởi ở ký túc tạm ngắt, trong phòng vẫn còn khá lạnh. Minh Tịnh vừa mở máy sưởi vừa mở cửa sổ ra cho thông gió. Lâm Tú Văn tham quan quanh phòng một chút, vừa ngợi khen vừa gật đầu, bảo Minh Tịnh không cần đi đun nước, chỉ cần ngồi xuống nói chuyện cùng với bà một lát thôi.
Minh Tịnh câu nệ mà ngồi đối diện Lâm Tú Văn. Hiện giờ bà đã vào tuổi trung niên nhưng mà dáng vóc và da dẻ vẫn được chăm sóc khá tốt, có thể nhìn ra được thời trẻ từng là một đại mỹ nhân. Người đẹp tựa ngọc trước mặt, thật không hiểu tại sao bố của cô lại có thể chọn một tảng đá ương ngạnh như Chu Tiểu Lượng cơ chứ?
“Cô Lâm, cô quen quản lý ký túc xá của chúng cháu ạ?” Minh Tịnh ngoan ngoãn hỏi.
“Cô đâu có quen, à, chỉ là cô muốn nhờ vả cô ấy một tí ấy mà, bảo là nhà có đứa nhỏ đang sống ở đây, hi vọng người ta quan tâm đôi chút.”
Một lát sau, Minh Tịnh mới hiểu được “đứa nhỏ” mà cô Lâm nói chính là mình, xuýt chút nữa đã cảm động phát khóc. Nhất định cô là con ruột của cô Lâm sinh ra, sau đó bị Chu Tiểu Lượng tráo đi mất!
“Cô à, cháu…” Cô không biết nên đề cập tới chuyện của mình và Nhan Hạo thế nào. Cô Lâm hiền từ là vậy, nếu cô cất lời chỉ trích Nhan Hạo, cô ấy hẳn sẽ đau lòng.
“Hôm nay đi đường có gặp vấn đề gì không?” Cô Lâm cầm lấy tay Minh Tịnh, yêu thương vỗ về.
“Tàu đến bến rất đúng giờ, sau đó cháu lại ngồi xe học trưởng Nghiêm về trường, không gặp vấn đề gì ạ.”
Lâm Tú Văn thở dài: “Học trưởng Nghiêm là Nghiêm Hạo đúng không! Ây da, anh Minh Minh của cháu đúng là đứa không biết điều, cháu cũng đừng có chấp nhặt với nó. Hôm nay cô đến đây chính là để xin lỗi cháu, cháu có thể tha lỗi cho anh Minh Minh được không? Nó bảo sau này nó nhất định sẽ sửa sai.”
Minh Tịnh choáng váng, chẳng nhẽ ý của cô Lâm chính là… Làm ơn đừng mà! Đầu óc Minh Tịnh quay cuồng. Toàn bộ gian phòng chìm trong tĩnh lặng. Mãi một lúc sau, Minh Tịnh mới rũ mắt, nói: “Cháu xin lỗi, cô Lâm, cháu đã nhận lời quen học trưởng Nghiêm rồi ạ.” Mặt của Minh Tịnh nóng lên, nói dối sẽ bị trời phạt, nhưng mà hiện tại cô chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
“Minh Minh chết tiệt,” cô Lâm vài lần buông tiếng thở dài. “Nhưng mà cô nghe nói, cậu bé đó cũng rất khá. Chuyện này không trách cháu được.”
“Trước kia mẹ cháu từng làm cô giận, giờ lại đến cháu… Cháu xin lỗi cô!” Minh Tịnh đứng dậy, gập người đúng chín mươi độ.
“Đứa bé ngốc này, xin lỗi cái gì chứ, chỉ có thể nói duyên phận hai nhà chúng ta quá mỏng mà thôi. Mà cháu vừa bảo gì cơ, mẹ cháu làm cho cô giận?” Lâm Tú Văn hoài nghi lỗ tai của mình, có phải bà đã nghe lầm rồi chăng?
Minh Tịnh lắp bắp nói: “Bà, bà ấy không phải đã cướp bố cháu từ tay cô sao?”
Lâm Tú Văn cười đến chảy cả nước mắt: “Ai kể với cháu như vậy, làm gì có chuyện ấy.”
Chẳng nhẽ Chu Tiểu Lượng không phải kẻ thứ ba à? Minh Tịnh vội vàng ngồi thẳng người lại: “Thế là năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Nhắc tới chuyện cũ, thái độ của Lâm Tú Văn cũng khác: “Cô và bố cháu là bạn đại học, học song ngữ cả tiếng Đức lẫn tiếng Pháp, chương trình kéo dài năm năm. Có những người trời sinh ra đã có một loại hào quang, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt kẻ khác, chẳng hạn như bố cháu vậy. Anh ấy tuy chỉ xuất thân từ gia đình bình thường nhưng mà ôn tồn phóng khoáng, phong cách thu hút, ngoại hình cũng ưa nhìn cho nên được rất nhiều nữ sinh thầm thích, mà cô cũng là một trong số họ, thậm chí còn thích đến mức gần như điên cuồng. Khi ấy quan hệ giữa cô và bố cháu rất thân thiết, nhưng mà cô cũng không dám phá vỡ vách ngăn mỏng manh kia. Đến năm thứ hai thì bọn cô quen mẹ cháu. Hồi đấy mẹ cháu học khoa Báo chí, phòng ngủ ngay cạnh phòng cô, thỉnh thoảng bọn cô gặp mặt cũng dẫn cô ấy theo cùng. Cô ấy vốn tính hoạt bát, vậy mà lần đầu gặp bố của cháu lại im lặng như thục nữ, cô còn trêu chọc cô ấy nữa cơ! Mẹ cháu theo chân bọn cô vài lần, thế rồi không đi cùng nữa.
“Bọn cô và mẹ cháu tốt nghiệp cùng một năm. Cô ấy thực tập ở Hoàn Vũ Thời Báo, sau đó thuận lợi thi đỗ làm phóng viên thường trú Anh Quốc. Cô không biết lần thi đó bố cháu cũng tham gia, nhưng mà anh ấy đi Mỹ. Hai năm sau thì anh ấy cũng bị điều sang nước Anh. Khi ấy cô đã kết hôn rồi, giữa ba người bọn cô không có chuyện lừa gạt hay phản bội nhau gì cả. Cô từng yêu bố cháu, nhưng mà người anh ấy yêu là mẹ cháu. Mẹ cháu cũng phải lòng bố cháu từ ánh mắt đầu tiên, ngặt nỗi cô ấy nhận ra tâm tư của cô, vì cô nên mới rời đi. Cháu nói xem, làm gì có đàn em nào lại ngốc nghếch đến thế chứ? Đương nhiên trong lòng cô cũng chẳng mấy dễ chịu, thế nhưng nếu có trách cũng chỉ có thể trách vận mệnh mà thôi. Mà thực ra, vận mệnh đối xử với cô cũng không tệ chút nào, hiện giờ cô rất hạnh phúc. Với lại, cô vẫn luôn rất ngưỡng mộ nhân phẩm của bố mẹ cháu.
“Lúc cháu chào đời, cô đã một mình bay đến Cáp Nhĩ Tân gặp cháu. Kỳ thực mấy đứa bé sơ sinh thoạt nhìn cũng chẳng khác biệt là bao, nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra ngay khuôn mặt nhỏ kia, giống bố cháu như đúc từ cùng một khuôn vậy. Hồi vẫn còn thầm mến bố cháu, cô đã từng mơ mộng một ngày nào đó có thể sinh cho anh ấy một đứa con gái trông thật là giống bố. Trông thấy cháu, cô không kìm được mà rớt nước mắt, tất nhiên đều là nước mắt vui mừng cả thôi. Mẹ cháu còn đùa cô là: “Nếu đã thích thế thì tặng cho chị luôn đó.” Cô lập tức nhận lời: “Được rồi, vậy cho nhà chị làm thông gia nhé.” Nên là về sau mỗi khi hai nhà gặp mặt, bọn cô đều nói đùa về chuyện của cháu và Minh Minh. Năm cháu mười tuổi, mẹ cháu gửi ảnh cháu học dương cầm cho cô xem, xem xong cô liền bảo, chuyện kia cứ quyết định như thế nha!”
Cô Lâm chỉ ngồi ở ký túc xá của Minh Tịnh một lát rồi rời đi. Nhà bọn họ quen biết không ít người ở Bắc Kinh, Lâm Tú Văn hiếm khi đến đây, muốn đi thăm hỏi một vòng.
Minh Tịnh thừ người tại chỗ thật lâu, mãi cho tới khi nghe tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt thì cô mới nhớ ra là cửa sổ mình chưa đóng. Cửa khép lại rồi, căn phòng nhanh chóng trở nên ấm áp. Bởi hôm nay mưa giăng mắc nên bầu trời cũng xám xịt, mới có bốn giờ chiều mà đã phải bật đèn rồi.
Cô gọi điện thoại cho Chu Tiểu Lượng. Chu Tiểu Lượng đang tắm, Minh Đại Bằng nhận cuộc gọi. Hôm nay Nam Phi hai bảy độ C, mặt trời vẫn còn nóng bỏng. Minh Đại Bằng vừa mới đi chạy ngoài sân bóng về, áo quần còn đang ướt đẫm. Cuộc sống của hai người bọn họ vẫn luôn phong phú như vậy. Minh Tịnh vốn muốn phát biểu cảm nghĩ về mối oan ức của Chu Tiểu Lượng, nhưng rồi lại không nói nữa.
Không phải Minh Tịnh hối hận, nhưng mà khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của cô Lâm, cô thực sự đã xúc động đến nỗi muốn chấp nhận hôn ước với Nhan Hạo ngay lập tức. Chỉ có điều, cô không có được tấm lòng bao la như Bồ Tát, cũng chẳng thể nào tiếp thu được cách nhìn về tình yêu và hôn nhân của anh ta.
Không cùng chí hướng khó lòng chung lối. Ai cũng có quan điểm riêng của người ấy, không thể gượng ép nhau được. Trang giấy này vẫn nên lật qua đi thôi, từ nay bọn họ đều sẽ đi con đường riêng của mình, con đường lớn thênh thang rộng mở.
…
Nhan Hạo về ký túc xá ngay sau Nghiêm Hạo, bác canh cổng đưa cho anh mấy bao thư, lại là đồ handmade cỏ cây hoa lá các thứ. Nhan Hạo thấp giọng than trời. Đại khái có sáu bảy bức, tất cả đều không ký tên. Hồi trước là thơ tình, rồi đến văn xuôi trữ tình, bây giờ lại bắt đầu mở lòng bày tỏ tình cảm.
Vì em không giỏi ăn nói nên đành phải viết, phải vẽ rồi gửi cho anh. Mỗi một ngày nghỉ đông, em đều suy nghĩ về anh. Anh tựa như là hơi thở, là ánh mặt trời của em. Em có thể nói không chút khoa trương rằng, anh chính là tất thảy lý do em tồn tại trên cõi đời này…
Nhan Hạo nhìn qua đoạn mở đầu, thật sự không chịu nổi cảm giác buồn nôn dâng lên tận họng, vội vàng nhét thư trở lại phong bì rồi tiện tay ném vào thùng rác bên ngoài. Cửa phòng Nghiêm Hạo đang mở, anh chần chờ một chút rồi cuối cùng vẫn vào trong: “Hi, đến rồi đấy à!”
Nghiêm Hạo đang sắp xếp lại sách, gật đầu một cái.
Nhan Hạo sờ sờ cằm: “Tôi vừa mới nhìn thấy cậu và Minh Tịnh.”
Nghiêm Hạo không ngừng tay, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
“Tôi cũng không biết nên nói chuyện này với cậu thế nào. Thực ra Minh Tịnh chính là vị hôn thê trước kia tôi từng kể ấy.” Nhan Hạo lẳng lặng đánh giá Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo dừng lại một chút, ánh mắt lạnh nhạt chầm chậm di chuyển về phía Nhan Hạo.
“Cậu không có gì muốn nói à?” Nhan Hạo mất kiên nhẫn, hỏi. Anh và Nghiêm Hạo thật sự hợp nhau, trước nay chưa từng có gì bất hòa. Thật không ngờ có một ngày tình bạn của bọn họ lại bị thử thách bởi sự xuất hiện của một người con gái.
“Không có.” Vẻ mặt Nghiêm Hạo không hề biến đổi.
“Vậy cậu vẫn quyết định quen Minh Tịnh đấy à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Không cảm thấy có gì bất ổn ư?”
“Tôi cũng đâu có ý định chịu trách nhiệm với bạn nữ hồi mẫu giáo từng chơi trò gia đình với mình.”
Nhan Hạo bật cười. Nghiêm Hạo mà lại chịu chơi trò gia đình hay sao? Có đánh chết anh cũng không tin đâu.
“Đó là hai chuyện khác nhau, tính chất không giống nhau. Vợ của bạn, không thể đụng vào.”
Nghiêm Hạo gật đầu: “Cảm ơn cậu đã hiểu nhé.”
Nhan Hạo chỉ vào mũi mình: “Tôi á?”
“Minh Tịnh giờ lại bạn gái của tôi.” Nghiêm Hạo mặc nhiên công khai quyền lợi của mình.
Nhan Hạo thực sự bị anh chọc tức: “Nghiêm Hạo, cậu đừng đánh trống lảng. Có phải cậu đã sớm biết cô ấy là Minh Doanh Doanh rồi phải không?”
“Đấy là chuyện của cậu, tôi không có nghĩa vụ báo cáo gì với cậu.”
Nhan Hạo chỉ tay về phía anh: “Cậu thừa nhận rồi đó hả, vậy sao cậu lại có thể biết luật mà vẫn phạm luật được chứ?”
“Luật gì? Luật Hôn nhân ư? Luật Hôn nhân quy định vợ chồng ở riêng hai năm trở lên thì cuộc hôn nhân đó coi như không có hiệu lực, huống chi là loại hôn ước nói miệng như vậy. Hơn nữa người đứng ở trước mặt cậu cậu lại còn không nhận ra, cậu cho rằng luật gì có thể ràng buộc hai người được đây?”
Nhan Hạo hoàn toàn thán phục. Nghiêm Hạo quả thực là có cái bản lĩnh này. Cho dù có biện luận phức tạp đến đâu, cậu ta vẫn có thể bắt lấy trọng điểm một cách tàn nhẫn chuẩn xác, sau đó nháy mắt hạ gục đối thủ.
Thế nhưng Nhan Hạo cũng là kẻ am hiểu cách tiến công: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng. Loại hôn ước cũ kỹ này sớm đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng cậu có từng nghĩ chưa, Minh Tịnh mới mười chín tuổi. Cô ấy đi cùng bạn bè của cậu, có chuyện gì để nói không? Cái bầu không khí kia của nhà cậu, có hợp với cô ấy không? Minh Tịnh là do một tay bà ngoại – một cụ bà ở quê chẳng đọc bao nhiêu sách vở nuôi lớn, tuy rằng cô ấy chưa đến mức được hoàn toàn tự ý bay nhảy nhưng mà cũng gần như vậy. Tôi vẫn cho rằng cậu là người lý trí, người lý trí tuyệt đối không xử sự theo cảm tính mới phải chứ.”
“Hiện giờ cậu đang đứng trên lập trường gì để hỏi tôi? Vị hôn phu cũ, hay là một anh trai thân thiết?” Nghiêm Hạo khí thế mà hỏi vặn lại.
Nhan Hạo bị anh hỏi ngược, đầu óc lập tức trống rỗng. Phải rồi, lập trường gì đây? Anh còn có lập trường gì hay sao?
“Nếu là vị hôn phu cũ, tôi từ chối trả lời bất cứ vấn đề gì của cậu. Nếu như là anh trai thì tôi mong câu trả lời của tôi có thể khiến cậu vừa lòng. Bạn bè của tôi cũng không phải qua một đêm là đã thành như hiện tại, bọn họ cũng từng trẻ dại rồi sau đó mới lớn khôn. Dựa vào trình độ của họ, tuyệt đối có thể bao dung và che chở một cô gái nhỏ, không cần cô ấy phải ngang tầm hiểu biết với mình. Tỉ như bây giờ Minh Tịnh muốn chơi nhảy dây, chẳng nhẽ tôi cũng nhất định phải chơi cùng cô ấy? Tôi có thể nhìn cô ấy chơi, sau đó đi mua nước và đồ ăn, nhắc nhở cô ấy đổ mồ hôi nhiều thì nghỉ một lát không lại cảm lạnh. Còn gia đình tôi ấy à, thật ra cũng chỉ toàn là người thường cả thôi, bà nội tôi thậm chí còn chẳng thông thạo chữ nghĩa nữa cơ.”
Bà nội cậu mù chữ, nhưng mà vẫn dạy ra được một vị viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, một vị giảng viên đại học, còn cả… Nhan Hạo bỗng nhiên hiểu ra, những việc này Nghiêm Hạo đã sớm nghĩ đến, sớm suy tư, thậm chí còn chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Thứ mà cậu ta muốn, không chỉ đơn thuần là một phần tình cảm thôi đâu.
() Liên kiều: Một loại thực vật được dùng phổ biến trong nền y học cổ truyền Trung Quốc. Quả liên kiều phơi khô có tác dụng chống nấm, kháng viêm, hạ sốt…
() Lam phong tín: Chỉ sắc lam giống với màu của hoa phong tín tử xanh (hay còn gọi là hoa tiên ông ở Việt Nam). Ngoài màu xanh phong tín tử còn có màu vàng, hồng, trắng, tím, đỏ…