Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
----------------------------
>
Tống Đàn Vũ không rõ ràng, Diệp Mặc buông cậu ra. Có chút bất ngờ, tình huống phát triển như thế là tốt hay xấu đây? Tống Đàn Vũ không biết đáp án.
"Anh nói là tình yêu quan trọng hay những thứ anh có bây giờ mới quan trọng?" Diệp Mặc ngồi ở trên giường cậu hỏi.
"Vậy phải xem thứ cậu nắm giữ là gì đã." Tống Đàn Vũ quay đầu lại nhìn hắn, đương nhiên trả lời.
"Phần lớn người khác đều ước ao thân phận, đại khái như tôi bây giờ." Diệp Mặc suy nghĩ một chút nói rằng, "Anh cảm thấy tôi sẽ vì anh từ bỏ tất cả những thứ mà tôi nắm giữ không?"
"Vậy cậu thẳng thắn đem thứ cậu nắm giữ cho tôi đi." Tống Đàn Vũ trả lời, "Cậu không có thứ gì, ai sẽ coi trọng cậu đây."
"Xem ra ví dụ này không thỏa đáng." Diệp Mặc vẻ đau lòng nói.
"Thực ra chuyện như vậy nói không chừng còn phải xem người ra sao." Tống Đàn Vũ nói, "Tôi có thể sẽ không, nhưng không có nghĩa người khác cũng sẽ không."
"Anh biết tôi nói tới ai sao?"
"Không biết." Tống Đàn Vũ lắc đầu, "Bạn cậu à? Cảm giác cậu không có bạn."
"Tôi có mấy người bạn không tệ, chỉ tương đối ít liên hệ với nhau." Diệp Mặc giải thích một chút.
"Lừa người, điện thoại di động cậu còn không có số người khác thì đào đâu ra có bạn." Tống Đàn Vũ không tin.
"Số điện thoại thôi mà." Diệp Mặc nở nụ cười, "Tôi có trí nhớ tốt, toàn bộ số danh bạ."
Tống Đàn Vũ trợn mắt lên, nói như vậy, hắn không ghi nhớ số điện thoại di động của chính hắn sao? Sao cảm giác có chút khổ sở thế này.
"Số điện thoại di động của anh tôi cũng nhớ." Diệp Mặc bổ sung, "Nhớ từng số một."
"Ồ." Có chút ít hài lòng, nhưng tận lực không biểu hiện ra.
"Chúng ta tiếp tục quay lại đề tài kia." Diệp Mặc nói thật, "Anh nói người như Vu Cảnh Bạch có vì người mình thích mà từ bỏ tất cả những thứ bây giờ mình có được không?"
Tống Đàn Vũ trầm mặc, lại là Vu Cảnh Bạch, ông chủ lớn của bọn họ. Nói như vậy, quan hệ hai người họ cũng không tệ lắm, chẳng trách tại sao hắn không trực tiếp trở thành Chủ tịch.
"Cậu ta có làm vậy không?"
Tống Đàn Vũ lắc đầu nói: "Tôi không biết, Vu Cảnh Bạch này tôi chưa quen. Những người có địa vị cao nhất định sẽ rất lưu ý những chuyện này."
"Một khi mất đi tất cả sẽ bị từng người có dã tâm trước kia tàn nhẫn cười nhạo, bắt nạt chèn ép, nên chắc chắn không người nào nguyện ý bị như vậy."
Diệp Mặc gật đầu, hình như Vu Cảnh Bạch sợ nhất chính là như vậy, sợ hãi trở lại cuộc sống trước kia, vì thế nếu có cơ hội quay đầu lại, Vu Cảnh Bạch vẫn sẽ chọn bản thân mình.
"Diệp Mặc,thực ra không phải không có cách giải quyết." Tống Đàn Vũ đột nhiên nói, "Cậu chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ lại, có lẽ sẽ có con đường vẹn toàn đôi bên."
"Vẹn toàn đôi bên?" Diệp Mặc tự lầm bầm.
" Có thể, cậu nên suy nghĩ thêm, ngược lại cậu thông minh như vậy, nếu như thực sự cậu nghĩ không được thì cậu có thể đi tìm Vu Cảnh Bạch thương lượng, dù sao cũng liên quan đến chuyện của cậu ta."Tống Đàn Vũ nói như chuyện đương nhiên.
Hắn không muốn quản quá nhiều chuyện, suy cho cùng đây là việc riêng của cậu, hắn cũng không hiểu nhiều, cũng chỉ có thể nhờ giúp đỡ một chút cho cậu ta.
"Anh đúng thật là một người thật tốt." Diệp Mặc nghĩ thông suốt rồi, sau đó nhẹ nhàng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái.
Mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng, xù lông nói: "Không được hở một tí là hôn người ta, thói xấu này của cậu lúc nào có thể sửa đây."
"Sửa không được." Diệp Mặc cười nói, "Nhìn thấy anh đã muốn hôn."
"Cậu đi ra ngoài." Tống Đàn Vũ biết mình nói không lại cái tên mặt đơ này, bình thường là người không nhiều lời, một khi mở miệng nói chuyện, cậu hoàn toàn nói không lại, giả thiết này khiến cậu cảm thấy không khoa học.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, trước lúc rời đi, âm thanh vô cùng ôn nhu tặng cậu một câu: "Ngủ ngon."
Tống Đàn Vũ cảm giác toàn thân giống như vô lực, giống như bị trói buộc lại, âm thanh kia ôn nhu cực kỳ.
Tống Đàn Vũ quay đầu lại nhìn cái cửa đã đóng, đột nhiên cảm giác Diệp Mặc như vậy quá thành thật, bảo hắn rời đi liền rời đi, thật không giống trước đây.
Bắt đầu từ bạn bè sao? Có thể đã trở thành bạn bè, vậy cũng không tệ, ngược lại làm bạn tốt hơn là làm người yêu.
Vài ngày trôi qua, hai người không có nháo qua lại như trước nữa, ở chung còn vui vẻ hơn trước đây, cảm giác đây chính là bạn tốt thường thấy.
(Nháo: có những hành động vội vã và thiếu tự chủ, biểu lộ sự hốt hoảng, lo sợ, ở đây nghĩa là gây sự.)
Vào cuối tuần, Tống Đàn Vũ bị Diệp Mặc đánh thức.
"Cậu làm gì thế!" Tống Đàn Vũ chưa rời giường đã khí nộ xung phong, "Cuối tuần không phải đi làm, cậu không thể để tôi ngủ nướng một chút à!"
Diệp Mặc nhìn cậu, sau đó nở nụ cười, âm thanh rất trầm thấp có từ tính nói: "Anh đã hứa đi câu lạc bộ thể dục với tôi."
Lời này nghe có vẻ đặc biệt oan ức, Tống Đàn Vũ chỉ có thể mở mắt ra nhìn Diệp Mặc.
Áo màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu xám, đặc biệt trẻ trung, giống như một sinh viên đại học vậy.
>
Diệp Mặc vốn không phải người đặc biệt già dặn, y như học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi. Tống Đàn Vũ đầy ước ao, cậu đúng là già rồi.
Diệp Mặc không biết người này còn ở đó làm gì, liền nói: "Còn không đứng lên, tôi sẽ không khách khí."
"Hừ, cậu không khách khí có thể làm gì?" Tống Đàn Vũ khiêu khích hỏi.
"Xem ra gần đây anh không chú ý nhiều tới tôi." Diệp Mặc cười gian xảo, "Tôi yêu thầy, nhưng cô nam quả nam ở trên giường sáng sớm dễ làm người ta kích động..."
"Tránh ra." Tống Đàn Vũ đẩy Diệp Mặc ra, đi vào WC rửa mặt.
Mặt cậu lại đỏ, tựa hồ đã lâu rồi không nghe Diệp Mặc nói mấy câu như thế này, bây giờ nghe thì có chút không thích ứng, mặt không nhịn được bạo hồng, có lúc cho dù không nói bên tai cũng biết nó cũng hồng lên, giống như một cặp đang yêu nhau nồng nhiệt vậy.
Diệp Mặc nhìn bóng lưng cậu, nở nụ cười. Nghĩ thầm, cứ từ từ đi, không cần nóng vội, sự ngờ vực giữa bọn họ phải dần dần được đánh vỡ.
Tống Đàn Vũ mãnh liệt yêu cầu mình lái xe, tuyệt đối không cần Diệp Mặc lái xe.
"Được thôi." Diệp Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, không phải người nào cũng có dũng khí ngồi xe người này lái.
Cuối tuần câu lạc bộ thể dục khá đông, Diệp Mặc chậm rãi xuống xe, từ xưa tới nay Diệp Mặc rất xem thường bộ môn bóng bàn nhưng nhìn Tống Đàn Vũ tràn đầy phấn khởi, hắn nhịn, cứ coi như đang chơi trò cho trẻ con đi!
Nếu để bọn Đỗ Vũ biết, nhất định phải hung hăng cười nhạo hắn, nói hắn điên rồi.
Tống Đàn Vũ phát bóng, sau đó...
Vẫn là Tống Đàn Vũ phát bóng, sau đó, vẫn lại là Tống Đàn Vũ phát bóng.
Tống Đàn Vũ muốn đập bàn, không phải nói chưa từng chơi sao? Tại sao mỗi lần đều là cậu phát bóng, quá bắt nạt người!
"Không phải cậu nói chưa chơi bao giờ sao?" Tống Đàn Vũ tức giận hỏi hắn.
"Xác thực chưa chơi lần nào." Diệp Mặc dừng lại một chút, sau đó dứt điểm một cái, Tống Đàn Vũ lại chỉ có thể đi lượm bóng, rồi yên lặng mà phát bóng.
"Nhưng chơi thứ này rất dễ, vừa học biết ngay." Diệp Mặc ôn hòa nở nụ cười, "Tôi tiếp thu khá là nhanh."
"Chúng ta thật sự không phải là cùng một loại người." Tống Đàn Vũ không nghĩ nhiều liền thốt ra câu này.
Người nói vô tình người nghe cố ý, Diệp Mặc vì câu này, dẫn đến một quả cầu tới này không tiếp được, nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó xoay người đi nhặt bóng.
Diệp Mặc bắt đầu nhường, Tống Đàn Vũ cũng không để ý nhiều, đánh vui là được rồi, cái khác không liên quan gì đến cậu.
Tống Đàn Vũ đi nhặt bóng, lúc quay lại phát hiện có một cô gái đứng bên người Diệp Mặc, nói gì đó với Diệp Mặc.
Tuy mặt Diệp Mặc không hề cảm xúc, nhưng thấy Diệp Mặc không ghét cô gái này.
"Anh chính là Tống Đàn Vũ sao?" Lý Phỉ Thái cười với người cầm bóng bàn, "Xem ra là cực kỳ ôn nhu."
"Cô biết tôi?" Tống Đàn Vũ không rõ nhìn cô nàng.
"Hừ hừ." Lý Phỉ Thái gật đầu, nàng là nữ nhân mang theo kế hoạch tác chiến, đối tượng công kích liên tiếp là người nào mà còn không rõ ràng, thì nàng đã sớm trở thành con rơi rồi ấy chứ.
>
"Tôi ở đây để theo đuổi Diệp Mặc." Cô gái này nói lời kinh người, mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng.
"Tôi rất yêu Diệp Mặc, vì thế coi như biết người hắn thích là anh, tôi cũng sẽ không bỏ qua." Lý Phỉ Thái diễn vô cùng nghiêm túc, Tống Đàn Vũ tin tưởng không nghi ngờ.
"Đừng nghe cô ta nói bậy." Diệp Mặc nói, "Căn bản không phải như vậy."
"Tôi thật sự yêu Diệp Mặc." Lý Phỉ Thái nói đàng hoàng trịnh trọng, "Lần đầu tiên là ở trường học, lúc anh vì tôi giải vây tôi đã thích anh rồi."
~~end chương ~~