Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ----------------------------------------------
Ánh mắt Diệp Mặc nhìn ngoài cửa sổ lập tức rơi xuống trên mặt cậu, khóe môi có chút ý cười hỏi cậu: "Anh muốn biết sao?"
Tống Đàn Vũ dời tầm mắt, có chút lúng túng gãi đầu một cái nói: "Chỉ là nhất thời hiếu kỳ, cậu không muốn nói thì thôi."
"Hiếu kỳ về tôi, xem ra anh vẫn có hứng thú với tôi nhỉ." Diệp Mặc nhàn nhạt nở nụ cười.
"Cậu không nên nghĩ quá nhiều." Tống Đàn Vũ vô lực nguỵ biện, "Chẳng qua đối với ai tôi cũng đều hiếu kỳ."
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nói: "Thói quen này không được, sau này chỉ được hiếu kỳ với một mình tôi thôi."
Tống Đàn Vũ không nói gì, đáng lẽ cậu không nên tích cực về chuyện như vậy được không? Không phải nên nói cho cậu biết sự tình liên quan tới việc hắn yêu thích vòng đu quay à...
"Ánh mắt anh tràn ngập chờ mong." Diệp Mặc đối diện tầm mắt trần trụi của cậu.
"Vậy cậu còn không mau nói!" Tống Đàn Vũ hơi không kiên nhẫn nói.
"Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi yêu thích chỗ cao." Diệp Mặc nhìn ngoài cửa sổ nói, "Hơn nữa mẹ của tôi cũng rất thích vòng đu quay."
"Mẹ cậu?" Tống Đàn Vũ rất tò mò về mẹ Diệp Mặc.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Tống Đàn Vũ biết cha Diệp Mặc, là Diệp Tín Qúy, thực ra y một người đào hoa nổi tiếng trong giới, y cũng không cần biết người mình kết hôn là ai, do đó mẹ Diệp Mặc là ai, cậu thật sự không biết.
"Mẹ tôi là người danh môn vọng tộc, hiện tại cũng vậy." Diệp Mặc nhìn ngoài cửa sổ nói, "Đáng tiếc bà bị bức ép gả cho Diệp gia, sau này âm thầm ly hôn."
Tống Đàn Vũ khiếp sợ, ly hôn! Diệp Mặc nói như gió thoảng mây bay như vậy là bởi vì đối với hắn, chuyện này căn bản không đáng kể sao?
"Trước đây tôi rất hận mẹ tôi, sau khi bà đi rồi tôi mới rõ ràng kỳ thực bà ấy không sai." Diệp Mặc cười nói, "Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, bà cũng chỉ là một người trong số đó thôi."
Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút đau lòng thay đứa nhóc này, nói ra được những lời này nhất định là người đã phải trải qua rất nhiều chuyện.
Đưa tay ra, sờ đầu hắn nói: "Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều qua."
"Tôi vốn là không có chuyện gì." Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn cậu, Tống Đàn Vũ có chút lúng túng muốn thu tay lại, nhưng bị Diệp Mặc nắm lấy.
Diệp Mặc nhìn cậu nói, sau đó nhẹ nhàng hôn một chút.
Mặt Tống Đàn Vũ xoẹt cái liền đỏ, từ trong túi tiền Diệp Mặc lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc.
Tống Đàn Vũ chính thức bị đứng hình rồi, ngay lúc đó Diệp Mặc cũng đã giúp cậu đeo vào.
Diệp Mặc nhìn nhẫn, bá đạo nói: "Mặt trên chiếc nhẫn khắc tên của tôi, từ hôm nay trở đi anh chính thức là người của tôi."
Tim Tống Đàn Vũ nhảy "Rầm rầm" cả lên, càng nhảy càng nhanh, mặt càng thêm đỏ, cộng thêm việc Diệp Mặc quá đẹp trai.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Chờ một chút, phương thức này mở ra không đúng, cậu mới là công, tại sao mặt cậu luôn đỏ như thế chứ!
"Đến rồi." Vòng đu quay di chuyển chậm chạp đến nơi cao nhất của nó, Diệp Mặc hỏi: "Anh nguyện ý tin tưởng tôi không?"
Tống Đàn Vũ trầm mặc, cậu đồng ý tin tưởng hắn không? Cậu không phải không muốn, mà là không dám. Đối diện với Diệp Mặc, cậu thật sự không có dũng khí, thân phận chênh lệch, tuổi tác chênh lệch, đến cả tính cách cũng khác biệt.
Với lại hai người bọn họ đều là nam, cùng giới tính, cho nên con đường này ắt sẽ rất khó đi, cũng giống tám năm trước vậy. Cứ coi như không quên đi nữa thì cũng sẽ có vài người không để yên cho bọn họ ở với nhau.
"Mặc kệ anh tin tưởng tôi hay là chưa, chỉ cần anh còn độc thân tôi vẫn sẽ quấn lấy anh. Mặc kệ bao lâu, mãi đến tận anh đồng ý tin tưởng tất cảcủa tôi."
Diệp Mặc nói nghiêm túc như vậy, nhưng Tống Đàn Vũ lại không biết phải làm sao bây giờ mới được, phải đáp lại ra sao một đoạn cảm tình như vậy, cậu cùng Diệp Mặc trong lúc đó...
"Ừm." Tống Đàn Vũ cũng không biết tại sao mình lại chỉ nói ra một chữ này.
Diệp Mặc có chút sững sờ, Tống Đàn Vũ đã đáp ứng rồi. Rất vui, thật sự cảm thấy rất vui, so với lúc còn nhỏ được mẹ cho kẹo còn hài lòng hơn.
"Ừm." Diệp Mặc đứng dậy nói