Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- -------------------------------------
Diệp Mặc theo cậu xuống xe, hai người đi vào thang máy.
"Cậu sẽ không thật sự tính cùng tôi ở cùng một chỗ đi!?" Tống Đàn Vũ vẫn là nhịn không được hỏi.
"Vật đã đưa đến cửa nhà anh." Diệp Mặc thản nhiên nói: " Anh không có khả năng đem tôi đuổi ra ngoài!"
"Chỗ của tôi, tôi dám a!" Tiểu Đàn Vũ ủy khuất nói.
Tống Đàn Vũ xuống thang máy, Diệp Mặc đi theo sau cậu. Ở cửa có một rương hành lý, Tống Đàn Vũ nhìn rương hành lý lại nhìn Diệp Mặc một hồi.
Được rồi, Diệp Mặc cũng là nhất thời đối với cậu có hứng thú, cứ coi như gần đây cậu có thêm một người em họ đi...
Mở cửa, Diệp Mặc mang hành lý vào, sau đó đi đến phòng.
"Cần tôi giúp không?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Không cần." Diệp Mặc không quen chuyện việc của mình để những người khác người làm giúp, thói quen độc lập, một mình có thể hoàn thành rất nhiều chuyện, không cần bất luận người nào.
Tống Đàn Vũ cũng không nghĩ nhiều, chính mình yên lặng đi tắm rửa.
Lúc đi ra phát hiện Diệp Mặc đang gọi điện thoại, Diệp Mặc nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu, tiếp đó nói: " Cứ như vậy đi!"
Sau đó cúp điện thoại, thanh âm có chút khiêu khích hỏi Tống Đàn Vũ: "Lão sư mặc thành cái dáng này là có ý định mê hoặc tôi sao?"
"Cậu không thể nói chuyện bình thường như những người khác sao?" Tống Đàn Vũ tức giận trả lời hắn.
"Ừ." Diệp Mặc gật đầu cười, sau đó đi qua bên cạnh, hắn sờ sờ đầu Tống Đàn Vũ nói, "Anh thật sự rất thấp."
Tống Đàn Vũ trong nháy mắt xù lông, cậu vậy mà thấp, rõ ràng là hắn quá cao, bình thường nữ sinh đều ưa thích loại chân dài này như hắn có được không? Ngươi chân dài nhất định độc thân cả đời.
Tuy rằng nội tâm nghĩ rất nhiều, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra, chỉ sợ Diệp Mặc không vui, sau đó liền đem cậu ném lên giường làm gì đó.
Rõ ràng cậu không phải thụ, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có thể ngầm thừa nhận chính mình thật sự công không nổi. Vậy đại khái chính là định luật hai công tất có một thụ trong truyền thuyết đi!
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Cậu bắt đầu tin tưởng định luật đám hủ nữ nói lung ta lung tung kia rồi...
Diệp Mặc tắm xong đi ra, Tống Đàn Vũ đang ngồi trên ghế salon xem phim.
"Thích xem phim sao?" Diệp Mặc ưu nhã ngồi ở bên cạnh anh hỏi.
"Tàm tạm." Tống Đàn Vũ chăm chú coi phim nói, "Gần đây rảnh rỗi, tôi lại là loại lão nhân gia không thích phóng túng, cho nên vẫn là ở nhà xem chút điện ảnh thì tốt hơn."
"Thích xem loại phim nào?" Diệp Mặc nhìn phim hỏi.
"Nhân sinh triết lý, tích cực có chí tiến thủ." Tống Đàn Vũ cười nói, "Có chút chủ nghĩa lãng mạn."
"Rất tốt." Diệp Mặc sờ sờ nằm ở một bên ha ha, " Lãng mạn không phải chuyện xấu gì."
"Vậy còn cậu? Chủ nghĩa lãng mạn hay là chủ nghĩa hiện thực?" Tống Đàn Vũ hiếu kỳ hỏi hắn.
"Chủ nghĩa hiện thực." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời, "Hai người cùng một chỗ đồng thời bổ sung, anh là chủ nghĩa lãng mạn tôi là chủ nghĩa hiện thực, không tệ."
"Tôi không muốn chuyện gì cũng đều nghĩ tới phương diện này!" Tống Đàn Vũ một mặt ghét bỏ nói.
"Ừ." Vẫn là đơn giản trả lời.
Tống Đàn Vũ đột nhiên phát hiện, bình thường Diệp Mặc thường dùng nhất một chữ chính là chữ "Ừ", mà chữ "Ừ" này bình thường chỉ ý không rõ, phần lớn như là qua loa, thế nhưng giống mà lại không phải.
"Cậu rất thích dùng chữ "Ừ"." Tống Đàn Vũ nói.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Ừ, cá nhân tôi không thích phí lời, hết thảy phí lời đều dùng cho một mình trên người anh." Diệp Mặc nhìn cậu ý vị thâm trường nói, "Anh biết tại sao không?"
" Tại sao?" Tống Đàn Vũ theo bản năng hỏi.
"Bởi vì thích anh, vì vậy có một số chuyện muốn cùng anh giải thích rõ ràng, không hy vọng anh hiểu lầm. Coi như đó là phí lời đi nữa, tôi vẫn sẽ nói với anh."
Mặt Tống Đàn Vũ bất giác đỏ lên, lời như thế này nghe thật sự có chút lãng mạn, nếu như Diệp Mặc thích người nào đó, đối phương nhất định sẽ thường xuyên đỏ mặt như cậu.