Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
==============================
Diệp Uẩn là người cuồng công tác là chuyện mà những người trong giới thương trường đều biết, vì thế thân là phụ tá riêng kiêm thư ký riêng, Tống Hi Đông hầu như không có kỳ nghỉ.
Tống Hi Đông nói, nếu không phải Diệp Uẩn đã từng giúp cô giải quyết sự việc của Diệp Sâm, cô đã sớm từ chức rồi. Làm mệt như vậy, dù cho tiền nhiều hơn nữa cô cũng không muốn làm, là do cô nợ Diệp Uẩn một ân tình, nên chỉ có thể chờ đợi Diệp Uẩn sa thải cô thôi.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
"Hắn đang muốn theo đuổi với Vu Cảnh Bạch, chính là lão tổng công ty mới lên của các anh." Tống Hi Đông tùy ý ngồi một vị trí trên ghế salông nói, "Vì thế mới thả cho em thời gian nghỉ tuần."
"Vậy em đến tìm người anh này làm gì? Không đi nghỉ ngơi bên ngoài sao?"
"Chung quy cũng phải cùng anh trai mình đi chơi một ngày chứ!" Tống Hi Đông đứng dậy đi tới bên cạnh cậu nói, "Cùng ra ngoài đi dạo đi! Hiện tại anh cũng không phải Tổng tài đại nhân, em cũng thong thả, cho nên ngày hôm nay hai chúng ta đi hẹn hò."
"Được rồi, lần này thôi đấy." Tống Đàn Vũ hết cách Tống Hi Đông rồi, hơn nữa cậu cũng muốn cùng em gái mình đi ra ngoài cho khuây khoả một chút.
Tống Đàn Vũ dọn dẹp xong, Tống Hi Đông ở dưới lầu chờ cậu.
Tống Hi Đông nhớ lần trước cô chờ Tống Đàn Vũ cũng như vậy, hình như là thời điểm cô tốt nghiệp đại học, tính đến hiện tại đã bốn năm trôi qua rồi.
Thời gian bốn năm đó cô lại bị Diệp Uẩn nghiền ép, không được, khi trở lại nhất định phải cùng Diệp Uẩn nói chuyện về kỳ nghỉ của cô mới được.
"Đi thôi!" Tống Đàn Vũ đi xuống, sờ đầu cô dịu dàng hỏi, "Muốn đi chỗ nào?"
"Không biết nữa, vừa đi vừa xem đi!" Tống Hi Đông mặt ngây thơ nói, "Trước tiên đi uống trà sữa."
Tống Đàn Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười, Tống Hi Đông cười khúc khích, sau đó kéo cánh tay Tống Đàn Vũ.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
Tình cảm anh em chính là như vậy, có thể Tống Đàn Vũ không phải là một người bạn tốt, quan hệ bạn thân giữa cậu với Đỗ Du sẽ có phát sinh cãi vã, hơn nữa cũng sẽ không xin lỗi.
Thế nhưng Tống Đàn Vũ tuyệt đối là một người anh trai tốt, bởi vì xưa nay cậu sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà cãi nhau với Tống Hi Đông, hơn nữa cậu còn cực kì sủng Tống Hi Đông, mặc kệ Tống Hi Đông cố tình gây sự ra sao, cái gì cậu cũng tiếp thu được.
Tống Hi Đông nghĩ đây đại khái chính là quan hệ máu mủ, một loại quan hệ không thể thay đổi, luôn tồn tại vĩnh hằng, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì vẫn còn tồn tại sự liên kết chặt chẽ giữa hai người.
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, nghĩ thầm, nếu như anh ấy vì Diệp Mặc mà đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, thì giữa bọn họ vẫn sẽ không thay đổi.
"Một ly trà đá Trưởng Đảo. ()" Tống Hi Đông nói với cô nữ sinh bán trà sữa, "Thêm một ly trà hoa lài."
()Trà đá Trưởng Đảo (长岛冰茶的):
"Em vẫn nhớ anh thích gì à?" Vẻ mặt Tống Đàn Vũ lộ ra kinh ngạc, "Đúng là mấy năm qua không uổng công nuôi không em."
"Em còn biết anh thích nhất là màu trắng, động vật yêu nhất là chó, thích ăn Bạch tuộc Tiểu Hoàn Tử nhất, diễn viên thích nhất là Diệp Nghệ Trì, thích luôn ca khúc "đã từng" và có mối tình đầu là Tống Hi Đông."
Tống Hi Đông nói đàng hoàng trịnh trọng, lần đầu tiên Tống Đàn Vũ cảm giác em gái của mình lại hiểu rõ mình như thế, thế nhưng lúc nghe được câu cuối cậu không nhịn được nở nụ cười, nói: "Ai là mối tình đầu của em chứ!"
"Anh dám nói người đầu tiên anh thích không phải em sao?" Tống Hi Đông bộ mặt kiêu căng hỏi.
"Được được được." Phần kiêu căng của cô em gái nhỏ này khiến Tống Đàn Vũ thật là hết cách.
Tuy rằng ở trước mặt người khác em gái cậu đều là ngự tỷ, nhưng khi ở trước mặt cậu thì chỉ như một cô công chúa nhỏ đầy kiêu căng, luôn cố tình gây sự. Nhưng mà Tống Đàn Vũ cũng chẳng thấy chán ghét dù chỉ một chút, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới cảm giác được đây chính là Tống Hi Đông, là em gái của chính mình.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
"Ầy, trà đá Trưởng Đảo của anh đây." Tống Hi Đông uống ly trà hoa lài của mình, còn đưa trà đá Trưởng Đảo cho Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ cười đón lấy, đâm ống hút, uống một ngụm.
Tống Hi Đông hỏi cậu: "Uống ngon không?"
"Rất ngon." Tống Đàn Vũ theo bản năng trả lời, trả lời xong mới ý thức được hình như chuyện này từng xuất hiện đâu đó trước đây.
Cậu lắc lắc đầu, những chuyện này nên quên đi thì hơn.
Tống Hi Đông nhìn hành động vừa rồi của Tống Đàn Vũ, không nói gì. Có thể đối người khác hành động đó là vô nghĩa, nhưng Tống Hi Đông là em gái của cậu, tự nhiên biết hành động này ẩn ý cho cái gì.
Trong lòng Tống Đàn Vũ đang phiền muộn, anh ấy lắc đầu một cái, đại khái là muốn quên đi chuyện gì đó. Tống Hi Đông cho là như vậy, nhưng cô không dám xác định người kia có phải là Diệp Mặc hay không.
Tống Hi Đông không hỏi, cô chỉ hi vọng anh trai được vui vẻ, dĩ nhiên anh ấy muốn quên, cô cần gì phải đào lên lại.
Hai người vừa nói vừa cười mà đi, nói chuyện một chút chuyện thú vị trước đây, ai không biết còn tưởng đây là đôi tình nhân ân ái nào đó.
"Xem phim không?" Tống Hi Đông hỏi, "Là phim "Gió" do Diệp Nghệ Trì đóng đó."
"A!" Tống Đàn Vũ nhất thời không phản ứng, sau một hồi mới nói, "Xem đi."
Tống Hi Đông nhìn vẻ mặt của cậu, nhíu nhíu mày, nhất định là có quan hệ với Diệp Mặc, mấy ngày nay Diệp Mặc muốn hỏi tư liệu cô đều là những thứ này, quả nhiên anh ấy như vậy là bởi vì Diệp Mặc.
Cô nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó hỏi cậu: "Mấy bộ phim kia thì sao?"
"Em chọn đi." Tống Đàn Vũ có chút mất tập trung nói.
"Ồ." Tống Hi Đông không dám nói nhiều, yên lặng mà nhìn suất chiếu gần nhất một chút.
"Không muốn xem nữa." Tống Hi Đông cảm thấy anh trai mình không có hứng thú với phim điện ảnh, nếu cậu không thích, thì dù cô có thích cũng không có ý nghĩa gì! Vốn là Diệp Mặc muốn anh trai cô vui lòng, hiện tại chỉ vì sai lầm này của cô lại làm anh trai mình không vui, đúng là siêu thất bại mà.
"A, không phải em muốn xem sao?" Tống Đàn Vũ thấy mình cứ vì Diệp Mặc mà đã ảnh hưởng đến tâm tình em gái mình.
"Vốn là muốn xem Diệp Nghệ Trì đóng như thế nào, chẳng qua anh còn không nhìn lấy một cái."
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. ( •̀ω•́) /
"Vậy thì xem phim "Gió" đi." Tống Đàn Vũ cười nói, "Với lại ngày đó cũng không nghiêm túc xem, xem lại một lần nữa cũng tốt."
" Khẳng định ở rạp chiếu phim toàn các cặp đôi không thôi.” Tống Hi Đông tự động não bổ đủ loại hành vi của hai người ở rạp chiếu phim, có lẽ anh trai mình vì người kia nên mới không chuyên tâm xem phim đi.
Cả nghĩ quá rồi, suýt chút nữa thì cô chảy máu mũi.
Hai người tiến vào rạp chiếu phim, cũng không biết có phải Tống Hi Đông cố ý không mà cô lựa chọn vị trí vừa vặn với vị trí Diệp Mặc như trước kia.
Tống Đàn Vũ lại ngồi cùng một vị trí nhìn cùng một bộ phim, chỉ khác, người bên cạnh không phải là một người, nói ra lại có chút thương cảm.
Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút nhớ Diệp Mặc, theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn một chút. Không chịu nghe điện thoại, cũng không có lấy một tin nhắn.
Có phải cậu quên lưu lại số điện thoại hắn không? Tống Đàn Vũ nghĩ thầm, nhưng lập tức gạt ngay ý nghĩ đó! Trong điện thoại di động cậu chỉ có một mình số hắn, cậu không thể nhìn lầm. Hay là hắn chơi đến nhàm chán rồi đâm ra không muốn có ý định quan hệ cùng cậu nữa sao?
Tống Đàn Vũ càng nghĩ càng loạn, tại sao lại lựa chọn có nhiều thứ liên quan đến hắn như vậy chứ?!
"Anh." Tống Hi Đông nhẹ giọng trách cậu một câu, tay cô nhẹ nhàng khoát lên trên tay cậu nói, "Yên lặng một chút, xem phim."
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, nhìn Tống Hi Đông. cô khẽ mỉm cười với cậu, sau đó nói: "Bắt đầu rồi." Rồi không quay đầu lại nhìn nữa.
Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác mình đúng là vô dụng. Tống Hi Đông vất vả lắm mới có ngày nghỉ, hẹn cậu đi chơi, còn cậu chỉ bởi vì một mình hắn mà cả ngày phân tâm.
Nghĩ như thế, Tống Đàn Vũ cũng bình tĩnh lại xem phim.
Nhưng Tống Hi Đông thì vẫn đang suy nghĩ những chuyện khác, để anh hai cô tĩnh tâm nhưng còn cô thì lại mang nỗi buồn bực không tên.
Cô ý thức được, mình đã không còn là người đứng đầu trong lòng Tống Đàn Vũ nữa rồi, Diệp Mặc xuất hiện để Tống Đàn Vũ dao động, địa vị của cô trong lòng Tống Đàn Vũ đang cực kỳ lung lay.
Đố kị mãnh liệt, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên anh trai có người quan trọng hơn so với cô. Quả nhiên Diệp Mặc với những nữ nhân trước đây không giống nhau. Sau này đổi thành bạn trai, cô cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Lẽ nào đây mới là chân ái!? Thân là một hủ nữ cô nên hài lòng hay thất vọng đây?
---- end chương -----
Vote đi nào