Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-----------------------------------------------------
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Diệp Mặc nhìn cậu, rồi mở cửa xe ôm Tống Đàn Vũ lên.
Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, nói: "Thả tôi xuống, người khác sẽ nhìn thấy."
"Không quan tâm." Diệp Mặc ôm Tống Đàn Vũ lên lầu, "Lão sư, sau này tôi sẽ không bỏ anh mà đi nữa."
Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không biết nên trả lời hắn như thế nào, Diệp Mặc tiếp tục nói: "Vì thế tôi muốn anh yêu tôi lần nữa, được không?"
Không hề trả lời, Tống Đàn Vũ không dám đáp lại người này. Người khiến cậu có cảm giác hết sức không an toàn, không chỉ bởi vì hắn đột nhiên lại biến mất, phần nhiều bởi vì người này quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến Tống Đàn Vũ cảm giác câu hắn nói yêu mình cũng chỉ là chuyện nhất thời mà không phải chuyện cả đời.
"Hiện tại anh vẫn chưa tin tưởng tôi đúng không?" Diệp Mặc thả cậu xuống hỏi.
Tống Đàn Vũ không hề trả lời, chỉ lấy chìa khoá ra mở cửa.
Tống Đàn Vũ đi vào, Diệp Mặc cũng vào theo. Tiếp đón cậu là âm thanh Ha Ha, Tống Đàn Vũ sờ đầu Ha Ha nói: "Ha Ha, tao đã về rồi đây."
Đột nhiên Diệp Mặc từ phía sau ôm lưng Tống Đàn Vũ nói: "Lão sư, sau này khi nào tôi đi sẽ điện thoại cho anh, tôi sẽ không rời khỏi anh như vậy nữa."
"Diệp Mặc, chúng ta không thích hợp để ở cạnh nhau đâu." Tống Đàn Vũ nỗ lực để Diệp Mặc buông tay, "Đừng dây dưa nữa, chuyện tôi thích cậu đã là quá khứ rồi."
() chỗ buông tay theo Khả nghĩ là hai nghĩa, cả bóng lẫn đen.
"Vậy chúng ta chỉ cần bắt đầu lại từ đầu là được rồi." Diệp Mặc ôn nhu nở nụ cười với cậu, "Sau này tôi gọi tên anh được không?"
"Tùy cậu." Tống Đàn Vũ không sao cả nói, "Ngược lại mặc kệ cậu gọi tôi là gì, tôi vẫn không thích cậu."
"Tiểu Vũ ~" Diệp Mặc có chút ám muội.
"Tôi lớn hơn cậu chín tuổi đấy!" Tống Đàn Vũ không chịu được từ xưng hô này.
"Vậy gọi là gì?" Diệp Mặc hỏi hắn, "Gọi Đàn Vũ quá bình thường rồi."
"Gọi Đàn Vũ không phải rất ổn sao?" Tống Đàn Vũ nói tiếp, "Mọi người đều gọi như thế cả!"
"Cũng bởi vì mọi người đều gọi như vậy cho nên tôi mới không muốn gọi." Diệp Mặc nói bổ sung, "Vũ nhi?"
"Ừ." Tống Đàn Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Vậy thì Vũ nhi đi!" Diệp Mặc cười, nói, "Nghe cũng không quá ám muội đúng không!"
"Cũng được, Vũ nhi..." Tống Đàn Vũ nhẹ giọng lặp lại, "Sao nghe cứ giống như con gái thế?"
"Con gái sao?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu, "Nhưng tôi thì lại rất thích như vậy."
Tống Đàn Vũ không còn gì để nói, nếu hắn thích thế thì theo hắn vậy! Với lại chỉ là xưng hô mà thôi.
"Đồ trong phòng đâu?" Diệp Mặc nhìn gian phòng trống rỗng, không nhịn được nhíu mày hỏi.
"A phải rồi!" Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, "Tôi dọn sạch rồi. Tôi tưởng cậu sẽ không về nữa nên mới đem đồ của cậu dọn đi."
"Sau này không nên như vậy." Diệp Mặc tựa ở cạnh cửa nhìn Tống Đàn Vũ có chút xấu hổ, "Chỉ cần tôi không nói hai từ "rời đi" thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại Vũ nhi."
"Vũ nhi" hai chữ này đột nhiên trở nên ám muội, Tống Đàn Vũ không nhịn được đỏ mặt.
Diệp Mặc nở nụ cười ôn hòa, rồi tiến lại hôn trán cậu một cái, ngữ khí có chút khiêu khích nói: "Tối hôm nay tôi không muốn đi mua đồ nữa nên tôi sẽ ngủ phòng anh."
"Không được." Tống Đàn Vũ lập tức từ chối. Vì cảm giác ở cùng hắn thật nguy hiểm, muốn đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không xong, chỉ cần người này nói một hai lời sẽ khiến cậu mặt đỏ tới tận mang tai. Cho nên cậu hoàn toàn không phải là đối thủ.
"Tại sao?" Hắn tỏ vẻ như thiên chân vô tà() trả lời, "Không phải đã từng ngủ chung sao?"
()Thiên chân vô tà: Ngây thơ, trong sáng vô tội vạ.:v
"Lúc đó với lúc này không giống nhau." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng biện giải.
"Có gì không giống nhau? Khi đó tôi vẫn yêu Vũ nhi mà."
"Nhưng mà khi đó tôi cho rằng tôi mới là công." Tống Đàn Vũ vô cùng xấu hổ nói ra câu này.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, không nhịn cười hỏi: "Như thế có vấn đề gì không?"
"Tôi vẫn cho là quyền chủ động ở trong tay tôi." Tống Đàn Vũ nói.
"Rốt cục mới ý thức được quyền chủ động không ở trong tay mình à!" Diệp Mặc cười sờ tóc của cậu nói, "Thật đáng yêu."
"Dĩ nhiên anh biết quyền chủ động không ở trong tay anh, vậy rõ ràng là dù anh không đồng ý cũng vô dụng." Diệp Mặc cười như vô hại, "Tôi đi tắm đây, anh giúp tôi lấy quần áo được không?"
Tống Đàn Vũ bị tước vũ khí đầu hàng, đối với nụ cười tỏa băng sơn của Diệp Mặc thì cậu hoàn toàn không có sức đề kháng, cứ yên lặng mà đi lấy quần áo cho Diệp Mặc.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Diệp Mặc tắm xong trùm khăn đi ra, Tống Đàn Vũ hoang mang không biết làm sao, hoảng loạn nói: "Sao cậu không mặc quần áo rồi mới đi ra."
"Bởi vì muốn cho Vũ nhi nhìn, cũng muốn mê hoặc Vũ nhi nữa." Diệp Mặc vô cùng thành thực trả lời, "Vũ nhi thích vóc người của tôi đúng không?"
"Không thích." Có đánh chết thì Tống Đàn Vũ cũng sẽ không thừa nhận mình ước ao muốn có được vóc người như Diệp Mặc đây.
Tống Đàn Vũ theo bản năng liếc mắt nhìn phần lưng Diệp Mặc, cuối cùng không thể rời tầm mắt.
"Những này vết sẹo là lúc cậu huấn luyện để lại sao?" Tống Đàn Vũ âm thanh có chút run rẩy, "Sao lại nhiều như vậy?"
"Huấn luyện tương đối nhiều." Diệp Mặc không đáng kể nở nụ cười.
"Diệp Mặc, cậu nên cố gắng yêu quý thân thể của mình chút." Tống Đàn Vũ đau lòng nói.
"Không ai quan tâm đến nó cả." Tự dưng Diệp Mặc bật thốt lên câu nói này.
Hai người đều trầm mặc, Diệp Mặc nhìn vẻ mặt áy náy Tống Đàn Vũ đang ngồi ở bên cạnh hắn, nói: "Không có chuyện gì đâu, hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh."
"Sau này sẽ có người quan tâm tới cậu." Tống Đàn Vũ nhẹ nhàng xoa xoa vết thương của hắn.
"Người kia tốt nhất nên là anh." Diệp Mặc dựa theo câu nói của cậu mà bày tỏ hàm ý, rõ ràng Tống Đàn Vũ cũng không có ý này, vậy mà lại để câu nói tiếp theo của hắn chính là một câu nói như thế này.
"Không làm phiền anh nữa, đi tắm rửa đi!" Diệp Mặc đứng dậy cầm lấy quần áo, nói, "Tôi về phòng chờ anh."
Tống Đàn Vũ gật đầu, lời này nghe sao cũng thấy sai sai, chắc chỉ là đối thoại bình thường mà thôi.
Chờ Tống Đàn Vũ tắm xong đi ra, trở về phòng thì thấy Diệp Mặc đang ngồi lấy khăn tay chùi màn hình di động.
"Cồn cất ở đâu vậy?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"À! Trong ngăn kéo thứ hai."
Diệp Mặc lấy cồn ra, vô cùng tỉ mỉ chùi màn hình di động, cái dáng vẻ kia trông có chút bệnh trạng, lúc này Tống Đàn Vũ mới nhớ ra Diệp Mặc mắc bệnh thích sạch sẽ.
"Cậu không sao chứ?" Tống Đàn Vũ nhìn con người đang nghiêm túc chùi màn hình.
"Không có chuyện gì." Diệp Mặc nhìn cậu hỏi, "Có phải anh bị dọa sợ rồi?"
"Cũng còn ổn." Tống Đàn Vũ ngồi ở bên cạnh hắn muốn hỏi.
"Giúp cậu sấy tóc." Tống Đàn Vũ cầm lấy máy sấy hỏi, "Có thể không?"
"Tại sao không thể?" Diệp Mặc nhướn mày nói, "Tôi còn ước gì Vũ nhi giúp tôi nữa mà."
"Không cần nói kỳ quái như vậy." Tống Đàn Vũ có chút đỏ mặt trả lời, sau đó ngồi sau lưng Diệp Mặc, giúp Diệp Mặc sấy tóc.
Diệp Mặc thích những chỗ Tống Đàn Vũ chạm đến, vì đôi tay này đã từng cứu lấy hắn, hắn hi vọng có thể vĩnh viễn nắm tay của người này không bao giờ rời xa nhau.
"Vũ nhi, tay anh thật ôn nhu." Diệp Mặc cười nói.
"Ừm." Tống Đàn Vũ đáp, "Trước đây tôi cũng thường giúp em gái sấy tóc, chính là bạn học trước đây của cậu - Tống Hi Đông."
"Ừm, tôi biết." Diệp Mặc xoay người một cái dùng sức nắm lấy tay Tống Đàn Vũ, đem Tống Đàn Vũ đặt ở dưới thân, tắt máy sấy.
"Diệp Mặc, cậu muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ là tóc khô rồi, có chút nóng, nên mới tắt." Diệp Mặc vô cùng ám muội nói.
Chân hắn chống đỡ ở giữa hai chân Tống Đàn Vũ, nhẹ nhàng đụng vào vị trí đó giữa bắp đùi Tống Đàn Vũ.
"Ưm..." Tống Đàn Vũ phát ra âm thanh ám muội.
"Diệp Mặc, cậu làm gì..." Tống Đàn Vũ có chút xù lông đẩy Diệp Mặc ra.
Kết quả Diệp Mặc trực tiếp nắm lấy tay Tống Đàn Vũ, cười nói: "Âm thanh vừa rồi rất êm tai."
"Diệp Mặc!"
"Đừng tức giận, chỉ là tôi muốn kiếm chút phúc lợi thôi." Diệp Mặc cười bấm gò má cậu một cái, "Còn không thì chúng ta làm đi!"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
~~~end chương rồi nè ~~
Vũ: Đoán xem chương sau có H không:>>>