Tim Hạ Noãn đập mỗi lúc mỗi nhanh hơn, trong đầu hiện về cảnh tượng lần đầu gặp anh, anh đứng trên bục cao, dưới ánh mặt trời rực rỡ, tựa như sẽ mãi mãi khắc ghi vào thanh xuân của cô.
Cô cảm nhận được sứ mệnh của bọn họ, ý nghĩa của sự cố gắng, ý nghĩa ban đầu khi đăng kí vào khoa y.
Cơn mưa to thất thường chiều nay khiến cô chợt nhớ lời anh nói trong bệnh viện ngày hôm đó không phải chuyện gì cưỡng cầu cũng được.
Hình như bấy lâu nay cô toàn làm những chuyện viển vông thì phải...
“Ngẩn người gì thế?”
Hạ Noãn trở về với thực tại, phát hiện chàng trai quần áo ướt sũng, đứng bên cạnh mình đang cầm khăn lau tóc, chớp mắt hỏi, “Nghỉ hè anh tính làm gì?“
“Có cuộc phẫu thuật của Ý Nhu, thực tập ở đội cảnh sát hình sự.”
Động tác của Giang Dẫn Xuyên hơi dừng lại, nghiêng mắt, “Còn em?”
Cô suy nghĩ chút, “Em sẽ đọc sách chuyên ngành, năm nhất cũng không có quá nhiều việc.”
Giang Dẫn Xuyên gật đầu, “Vất vả rồi.”
Nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng tôi, Giang Dẫn Xuyên không biết kiếm đâu ra cái ô đưa cho cô, “Chút nữa tôi đưa em về.”
“Không cần đâu.”
Hạ Noãn nói xong bản thân cũng thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô từ chối Giang Dẫn Xuyên, ngượng ngùng cười nói, “Em đi về cùng Tần Tình cũng được, anh bận thì đi trước đi.”
Giang Dẫn Xuyên nhìn cô một hồi, cuối cùng chỉ ừm một tiếng.
.
Hạ Niên Khải nhập viện được tuần thì có một người đàn ông trung niên đến thăm, đi cùng còn có cậu con trai của chú này nữa, nhìn bọn họ trò chuyện vẻ, hn đã phần nào đoán ra được tâm tư của bố.
Ngượng ngùng tiễn khách đi, cô nhấn mạnh lại một lần nữa với bố sự thật rằng mình đã có bạn trai.
Hạ Niên Khải không hề để tâm, còn luôn miệng lấy thân phận người từng trải khuyên bảo cô, sớm muộn cũng phải chia tay.
Sớm hay muộn gì cũng được, chỉ là hiện tại cô không hề muốn, lúc có người ngoài ở đây, cô không sờ vào điện thoại di động, màn hình lúc này hiện lên tin nhắn chưa đọc.
Giang Dẫn Xuyên:
[:] Xếp hàng điểm danh
[:] Huấn luyện
[:] Đi học
Ngày gặp nhau đó, việc cô yêu cầu anh, anh đều đã làm rồi.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ....Hạ Noãn càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn.
“Anh Giang, ăn cơm tối mà sao nhìn di động suốt thế, nhớ bạn gái à.”
Bạn bè trêu chọc, đầu ngón tay Giang Dẫn Xuyên hơi dừng lại, vừa mới nhấn nhầm vào một cái biểu cảm.
Mặt anh đăm đăm, không có việc gì bỏ di động xuống, không lên tiếng, cơm nước xong xuôi, về kí túc xá lại mở di động lên.
Cẩn thận nhớ lại xem mình có chọc tới vị tổ tông này chỗ nào không, trong lòng rối tung.
phút sau.
Anh hỏi, “Em giận à?”
Cô vừa lau tóc, vừa giải thích, “Không có, người ta vừa mới tắm xong.”
Giây tiếp theo, anh trả lời, “Mai là cuối tuần...”
Động tác của Hạ Noãn ngừng lại, màn hình lại sáng lên, “Đi siêu thị không?”
Hình như lần đầu tiên tới nhà anh, cô đã một mực nỉ non hỏi anh có thể cùng nhau đi siêu thị không, không ngờ anh vẫn còn nhớ.
“Được.”
Cuối tuần siêu thị nhiều người, anh đẩy xe mua sắm, bỗng nhiên có cảm giác hết sức “gia đình".
“Giang Dẫn Xuyên, lần trước anh còn chưa trả lời em có phải mối tình đầu của anh hay không đâu đấy.”
Chàng trai đang đứng ở quầy hải sản, “Ăn cá không?”
Cô gật đầu, ghé lại gần, “Nói đi, có phải hay không?”
Giang Dẫn Xuyên không trả lời, đẩy cô gái lui ra, “Chỗ này lạnh.”
Hạ Noãn bị đẩy xa ra khỏi tủ đông, lẩm bẩm trong miệng, “Người đẹp thế này chắc là tốn gái lắm.”
Động tác của anh dừng lại, “Không có.”
“Ý là em là người đầu tiên ấy hả?”
Giọng nói thật lớn, Giang Dẫn Xuyên kéo tay cô, ừ một tiếng.
“Trời, em là mối tình đầu của anh ấy hả?” Hạ Noãn tăng âm lượng lên, cô quả nhiên đã tàn phá đoá hoa của tổ quốc.
Xung quanh nam nữ già trẻ đều có đều nhìn qua, Hạ Noãn chột dạ che miệng lại.
Bàn tay Giang Dẫn Xuyên nắm chặt, vành tai hơi hồng, hạ giọng, “Đừng nghịch ngợm nữa?”
“...”