Hạ Noãn thừa nhận cô có một trái tim mềm yếu, dễ bị xiêu lòng bởi cái đẹp.
Gx đúng là đã uống hơi nhiều, lúc cô đặt anh nằm lên sofa nghỉ ngơi, biểu cảm không được thoải mái cho lắm.
Chuẩn bị xong trà giải rượu, cô lạnh lùng nói: “Uống xong một lúc là có thể đi rồi.”
Không nhận được câu trả lời, cô dứt khoát đi tắm.
Tắm xong thì phát hiện anh đã ngủ rồi.
Lúc này cô mới bình tâm nhớ lại câu nói của anh, cô nào có không cần anh, chỉ là cô không muốn ép anh làm những điều anh không muốn làm mà thôi.
Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, thử gọi: “Giang Dẫn Xuyên? Anh ngủ rồi sao?”
Đúng là không có câu trả lời, Hạ Noãn to gan nói: “Đường đường là một nam nhi trai tráng mà uống say lại ngủ ở nhà con gái. Cũng may em là chính nhân quân tử, không thì em đã anh.”
Sau đó cô nhìn thấy lông mi của anh rung rung, hai người cứ thế ngượng ngùng nhìn nhau. Hạ Noãn muốn chạy, nhưng lại bị anh ôm trở lại, ngồi trên đùi anh.
Bầu không khí ám muội, đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm: “Muốn anh như thế nào đây?”
Cô hắng giọng, né tránh anh mắt anh: “Dưa hái sớm thì không ngọt…”
强扭的瓜不甜: chỉ làm điều gì đó một cách miễn cưỡng thì sẽ không được kết quả như ý.
Anh cười, đưa tay gỡ những sợi tóc trước trán cô: “Trùng hợp thật, anh không thích đồ ngọt.”
Hạ Noãn không phản ứng kịp: “Là sao?”
Anh trầm mặc vài giây, nếu đã không nhìn thấy cô cùng người con trai khác, vậy thì anh cũng không cần phải giấu giếm: “Hạ Noãn, em phải biết rằng chỉ dựa vào những mánh khoé của em, anh hoàn toàn có thể không cần để ý đến.”
“Em không thể ép anh làm bất cứ việc gì anh không thích, hết lần này đến lần khác dung túng cho em, là vì anh cam tâm tình nguyện.”
Điều này đột ngột đến nỗi Hạ Noãn ngơ ngác, lẩm bẩm hỏi lại: “Cam tâm tình nguyện?”, nói xong ôm chầm lấy anh.
Giang Dẫn Xuyên buông cô ra: “Anh thích em, có thể làm bạn gái anh được không?”
Hạ Noãn nhìn vào mắt anh, xác định là anh không hề say, đỏ mặt nói: “Cho em thời gian suy nghĩ một chút.”
Tưởng rằng Giang Dẫn Xuyên sẽ đồng ý cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng anh lại dụi đầu vào cổ cô, nghẹn ngào nói: “Không được, bây giờ trả lời anh, xin em đấy.”
Đây chắc chắn là uống say rồi.
Trái tim Hạ Noãn bị tên học viên cảnh sát này làm nũng đến mềm nhũn: “Nhưng em rất khó chiều.”
“Em có thế nào thì anh đều thích.”
“Thế nên anh không dỗ em?”, Hạ Noãn hỏi ngược lại, bắt đầu gây sự vô lý.
Giang Dẫn Xuyên nhìn cô rồi cười: “So với dỗ dành, thì hành động sẽ hiệu quả hơn.”
Hạ Noãn muốn phản bác gì đó, nhưng đã bị môi anh chặn lại.
“...”
.
Học kỳ mới bắt đầu, đàn anh năm Giang Dẫn Xuyên vinh dự được mời quay clip tuyên truyền cho trường.
Hạ Noãn lúc đầu còn nghi ngờ, sau đó mới biết, năm đó anh là người đạt điểm cao nhất của trường cảnh sát.
Trên clip, người con trai chỉnh tề trong bộ quân phục được là phẳng phiu, khuôn mặt dưới chiếc mũ rắn rỏi.
Cô nhìn tới xuất thần, chỉ khi nghe đến anh nói câu cuối: “Nguyện sông núi bình yên, thế gian vô sự. Nguyện tình trong trắng, đời trường tồn.”
Ngữ khí thành kính tựa như tiếng chuông trong chùa, chạm vào trái tim cô.
“Hạ Noãn, đừng ngây ra đó nữa. Giang Dẫn Xuyên vậy mà lại đến trường y chúng ta kìa.” Tần Tình chạm vào tay cô, thấp giọng nói.
Bọn họ đang học tiết thể chất. Hạ Noãn dường như tỉnh lại, khoé miệng không giấu được nụ cười, hạnh phúc chạy về phía anh.
Quanh mũi là mùi hương đặc trưng của anh: “Sau này làm phiền Giang sĩ quan quan tâm nhiều hơn.”
Anh cười dịu dàng, sau lưng là quốc kì bay trong gió, thấp giọng nói: “Đây là vinh hạnh của anh.”