Cô vặn nắp chai, đầu ngón tay có chút đỏ. Giang Dẫn Xuyên có vẻ đã quá quen với điệu bộ giả nai của cô, trực tiếp với lấy chai mở nắp: “Nói tôi một câu là được rồi.”
Hạ Noãn mím môi, bởi vì những hành động nhỏ ấy mà mừng thầm trong lòng: “Thế nên lâu như vậy anh mới trở lại là vì đi xin giấy phép ra ngoài sao?”
Người đàn ông trầm tĩnh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Không phải em cũng nói chuyện rất vui sao?”
Cô nhíu mày, nhớ lại khi nào mình nói chuyện trong vui vẻ. Sau đó đáy mắt hiện lên ý cười: “Giang Dẫn Xuyên, anh ghen sao?”
“Không.”
“Em đã từng từ chối anh ấy, nhưng giờ anh ta hình như đẹp trai hơn rồi, em…”
Giang Dẫn Xuyên nhìn cô thao thao bất tuyệt, phối hợp diễn tập rồi lại ở đây tận tiếng đồng hồ, không uống ngụm nước nào, thế mà giờ vẫn có thể nói nhiều như vậy.
Anh ngắt lời: “Nói ít lại, uống nước đi.”
Ngữ khí lạnh lùng khiến Hạ Noãn bỗng nhiên có chút ấm ức, muốn hỏi anh rốt cuộc thích kiểu con gái như thế nào, lại sợ anh trực tiếp mỉa mai rằng dù sao cũng không thích kiểu con gái như cô.
“Đi thôi.”
Trên đường đi, không ai mở lời. Hạ Noãn đột nhiên an tĩnh, an tĩnh đến nỗi anh cảm thấy lo lắng.
Dưới toà chung cư, cô cúi đầu, tỉnh bơ nói: “Anh về đi, đừng để vượt quá thời gian quy định.”
Giang Dẫn Xuyên trầm mặc nhìn cô, do dự hồi lâu rồi hắng giọng một cái, mạnh dạn thử nắm lấy tay cô.
Không ngoài dự kiến, bị hất tay ra.
Cô nghiêng đầu, giận dỗi không lên tiếng.
Giang Dẫn Xuyên có chút bất lực, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Làm sao thế?”
Cô giãy giụa, má áp vào ngực anh, ấm ức nói: “Làm gì có người bạn trai nào không để tâm người yêu mình như anh chứ.”
Giang Dẫn Xuyên dường như đoán ra, xoa xoa tóc cô: “Em đã từ chối người ta rồi, anh còn để ý gì nữa.”
Thanh âm ấm áp, vừa trầm vừa thấp, khiến người khác chìm đắm.
Lời giải thích của anh đã cuốn đi sự phiền muộn của Hạ Noãn. Cô giơ tay ôm lấy anh: “Giang Dẫn Xuyên, em không phải là tình đầu của anh đấy chứ.”
Ánh mắt anh dừng lại một chút, không tự nhiên mà chuyển chủ đề: “Đói không?”
Nói xong mới thấy hối hận.
“Em muốn anh nấu cơm cho em.”
“...”
.
Cô rất ít mời bạn bè tới nhà, chứ đừng nói đến là bạn khác giới. Đèn phòng khách rất sáng, Hạ Noãn nhìn khung cảnh trong phòng bếp hiện giờ, lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra “cuộc sống” là một động từ.
Một phần mì tôm trứng đơn giản cũng làm cô hạnh phúc: “Đây là lần đầu tiên có người nấu cơm cho em đấy.”
Giang Dẫn Xuyên tự giác thu dọn bát đũa, làm xong mới nhẹ nhàng hỏi: “Bố mẹ em đâu?”
Hạ Noãn ngẫm nghĩ: “Em chưa bao giờ gặp mẹ, bố thì quá bận.”
Trầm mặc một lát, Giang Dẫn Xuyên gật đầu, rồi khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo khoác vào, nói: “Trong tủ lạnh có đồ ăn hết hạn rồi, nhớ vứt đi.”
Thế này là muốn đi rồi sao?
Hạ Noãn cau mày, nhấc chân: “Ui ya, chân em lại đau rồi.”
Giang Dẫn Xuyên cúi đầu: “Là chân trái, nhấc sai chân rồi.”
“...”
Mặc kệ!!!
Hạ Noãn chặn trước cửa, cầm tay anh, cọ cọ vào lòng bàn tay anh: “Hay là xem TV một lúc rồi đi.”
Đầu ngón tay mềm mại, Giang Dẫn Xuyên cầm chặt bàn tay đang làm loạn của cô: “Đừng quậy.”
Cô làm như không nghe thấy, vòng tay qua eo ôm anh, ấm ức nói: “Chúng ta có thể cùng đi siêu thị mua đồ ăn không?”
“Em buông ra đã.”
“Không! Được nghỉ chúng ta đi hẹn hò được không?”
Hô hấp của Giang Dẫn Xuyên có chút chậm lại, mùi hương dễ chịu xộc vào mũi, yết hầu chuyển động: “Được.”
Giọng anh hơi lạ, trong lòng khó chịu. Anh biết rõ căn nguyên của sự bực bội này là gì, chính là không ngừng nuông chiều cô.
Anh không thích cảm giác này.
Hạ Noãn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện vành tai có chút đỏ. Cô không nhịn được cười, giơ tay kéo cổ anh xuống, hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở đan xen. Ý thức được mình vừa làm gì, cô đỏ mặt lùi về sau: “Về cẩn thận.”
Nói xong liền chạy lên tầng.
Giang Dẫn Xuyên đứng nguyên tại chỗ, sờ sờ khóe miệng. Cảm giác ấm áp, mềm mại lan đến tận con tim đang đập loạn không ngừng.
Có tiếng sấm, cô lại chạy xuống đưa ô cho anh, nói một cách chắc nịch: “Vừa nãy em hơi kích động, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.”
Giang Dẫn Xuyên không tiếp lời, lạnh lùng nói: “Đi đây.”