Dường như cảm thấy rất thú vị, cô đưa tay lên gõ vào yết hầu của anh, vẫn còn chưa đã cái nư thì Giang Dẫn Xuyên đã tắt máy sấy tóc, nắm lấy tay cô, "Em đứng yên được không?"
Dữ thế, giống hệt giáo quan khoá quân sự hồi năm nhất của cô.
Hạ Noan bĩu môi, Giang Dẫn Xuyên gỡ tay cô ra rồi thuận thế chống vào mặt đá cẩm thạch của bồn nước, "Tối nay vì sao em khóc?"
Giọng anh trầm khàn, nhưng rất dễ nghe.
Tim Hạ Noãn nhũn ra, tháo lớp phòng bị xuống, "Em cãi nhau với bố".
Nói rồi cô dựa vào ngực anh, ấm ức nói, "Em muốn về nhà để đón sinh nhật nhưng bố không hề nhớ".
Không ai nói thêm lời nào, chỉ có nhịp đập mạnh mẽ của trái tim ai đó, Giang Dẫn Xuyên dịu dàng xoa đầu cô, sấy tóc thêm một lát rồi rời đi.
Cứ thế mà đi ư?
Hạ Noãn rúc mình vào trong chăn, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cô, rất thơm, là mùi hương trên người Giang Dẫn Xuyên, vậy là hai người đã chung chăn cùng gối một cách gián tiếp rồi ư?
Đột nhiên cánh cửa mở ra, Giang Dẫn Xuyên không biết lấy từ đâu ra một chiếc bánh sinh nhật, à không, là một chiếc bánh mỳ.
Hạ Noãn chậm rãi ngồi dậy, "Giang Dẫn Xuyên..."
"Vẫn chưa qua giờ, còn kịp", anh nhìn cô, vành tai đỏ chót, khẽ nói, "Chúc mừng sinh nhật".
Mắt Hạ Noãn đỏ hoe, từ trước tới nay chưa có ai thắp nến cho cô bằng ánh mắt trân thành như vậy bao giờ, "Cảm ơn anh".
"Em có một nguyện vọng, anh có thể giúp em biến nó thành hiện thực không?"
Giang Dẫn Xuyên hơi khựng lại, tỏ ý bảo cô nói tiếp.
"Em muốn anh gọi em một tiếng bảo bối."
"..."
Hạ Noãn có dự cảm anh sẽ từ chối, bèn nắm lấy tay anh mè nheo, "Hôm nay sinh nhật em mà".
Giang Dẫn Xuyên bật cười, "Ngủ đi, bảo bối".
Giọng nói trầm ấm đủ để khiến trái tim Hạ Noãn nổ tung.
Cô ngoan ngoãn chui vào chăn thêm lần nữa, "Anh nói thêm mấy câu dễ nghe nữa, em nhất định sẽ ngủ".
"Được đằng chân, lân đằng đầu."
"Hôm nay sinh nhật emmm..."
Giang Dẫn Xuyên im lặng một hồi rồi nói, "Thực ra tôi rất thích những lời nói vô thưởng vô phạt của em".
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, mơ hồ hỏi tiếp, "Vậy anh có phải anh đang ngày một thích em hơn đúng không?"
Tiếng hít thở đều đặn truyền đến, Giang Dẫn Xuyên nhìn cô, rất lâu.
"Hạ Noãn, thích không phải là một quá trình, là một khoảnh khắc."
Một đêm yên bình, cô ngủ đến khi đã giấc mới tỉnh dậy, cả căn phòng yên ắng, nhìn thời gian cô mới giật mình, sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Ở bên ngoài, Giang Dẫn Xuyên đang chơi lego với em gái, "Sao anh không gọi em?"
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi bối rối, "Trang phục của em".
Hạ Noãn nhìn theo ánh mắt của anh, thấy dây áo lót tuột khỏi vai, nhô ra ngoài tay áo, "Tại anh không gọi em dậy."
"Gọi không nổi."
Đây là đang hàm ý cô là heo ư?
May mà tiếng chào ngọt ngào của bé gái ở bên cạnh đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
"Chào em, một lát nữa chị ra chơi với em nhé", nói rồi tấm tức quay vào trong.
"Anh ơi, anh cười gì thế ạ?"
Giang Dẫn Xuyên sững sờ, như trở về với thực tại, "Anh đâu có cười".
Hạ Noãn thay đồ xong thì không quên gấp lại chăn gối, sợ sẽ để lại ấn tượng không hay.
"Mẹ anh đến chưa?"
"Đi lấy thuốc rồi."
Mẹ chồng đã tới? Vậy thì chẳng phải là cô đã âm điểm rồi ư?