Khóe miệng Đường Tiên cong lên.
Ai biết, tôi không chỉ là một thanh khống, còn là một nhan khống.
Anh ấy cười với tôi một cái đã làm tôi say hơn rượu của đêm nay.
Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Hạ Tiểu Quất, lúc đó em còn nhỏ, anh không để em đến gần, vì sợ không khống chế được bản thân, sẽ dọa đến em."
Nói hươu nói vượn, tuổi rưỡi và tuổi thì có bao nhiêu chênh lệch?
Tôi uống quá nhiều, không kiềm chế được, "Còn dọa đến tôi? Tôi ngược lại rất tò mò, anh có thể làm gì để tôi sợ!"
Con ngươi của anh ấy nhuốm đầy dc vọng, cánh tay dài duỗi ra, lần nữa ôm tôi vào trong ngực.
Nụ hôn lần này vừa nhanh vừa mãnh liệt, tôi tựa hồ không thở nổi, mặc cho anh ấy chiếm tiện nghi.
Ai có thể nghĩ tới học thần thanh tâm quả dục trong mắt mọi người, cũng sẽ có một mặt thế này?
Tôi thừa nhận, tôi thật sự đã bị dọa sợ.
Đợi đến lúc Đường Tiên buông tôi ra, tôi cụp mắt xuống, còn không dám nhìn anh ấy.
Anh ấy cười khẽ bên tai tôi, "Không khoa trương vậy chứ?"
Tốt thôi, cơ bản chính là muốn chọc tức tôi!
Tay tôi nắm thành quyền nện xuống anh ấy, anh ấy nhanh mắt nắm lấy tay tôi, đặt vào ngực.
"Xin lỗi." Anh đột nhiên xin lỗi tôi, tôi sững sờ vài giây, hoàn toàn không rõ tình huống như thế nào.
Anh ấy khẽ thở dài, "Gần đây anh cũng băn khoăn, có phải do lúc đầu anh không giỏi biểu đạt, nên đã làm cho em hiểu lầm là anh không thích em nhiều như vậy."
"Không dám cùng em gần gũi, là anh sợ mình không khống chế nổi dc vọng đối với em."
"Ép em học tập, là muốn cùng em thi đậu đại học ở Bắc Kinh, yêu xa...anh sợ anh sẽ nhớ em rất nhiều."
"Lúc chia tay, em nói ở bên anh áp lực quá lớn, khiến em thở không nổi."
"Lúc đó anh rất tức giận, cảm thấy em không nhận ra lòng tốt của anh, nên mới doạ rằng em đừng hối hận."
"Nhưng thật ra, người hối hận trước là anh."
"Đợt nghỉ hè này, nếu em không liên lạc với anh, anh cũng định sẽ tới tìm em."
"Hạ Tiểu Quất, chúng ta quay lại đi!"
Nghe thấy những lời nói này, khoé mắt của tôi chợt thấy nóng.
Đường Tiên lạnh lùng như thế, từ bao giờ lại kiên nhẫn giải thích với người khác như vậy.
Tôi thực sự cho rằng anh ấy không thích tôi nhiều cho lắm, việc hẹn hò với tôi có thể chỉ là trò tiêu khiển sau giờ học.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi và anh ấy chia tay.
Nhưng nguyên nhân trực tiếp lại là – tôi gửi cho anh ấy một vài tin nhắn và hình ảnh đòi ôm, đòi hôn đã bị mẹ anh ấy phát hiện.
Đường gia nghiệp lớn, ba mẹ anh ấy quanh năm bay tới bay lui quanh thế giới, cả năm gặp nhau cũng không đến mấy lần.
Đường Tiên thường không sống ở nhà, anh ấy có một căn chung cư gần trường học.
Tình cờ hôm đó dì Đường về nước, cuối tuần nên Đường Tiên về nhà ở một đêm, tin nhắn không biết sao mà để dì Đường nhìn thấy.
Dì Đường không nói cho Đường Tiên biết, mà âm thầm đến tìm tôi.
Dì Đường đưa cho tôi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn, tôi xấu hổ vô cùng.
Những đoạn trò chuyện trong đó, phần lớn đều là tôi tự hát tự nghe.
Câu trả lời của Đường Tiên rất ngắn gọn, súc tích, "tỉnh táo lại", "đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa", "ngủ sớm một chút", "mau thức dậy học thuộc tiếng Anh"... đại loại vậy.
Thế này càng lộ ra tôi đặc biệt giống một người phát điên vì tình yêu.
Dì Đường nói: "Tiểu Quất, thành tích của con bình thường, thiếu động lực học tập, dì cũng có thể hiểu."
"Nhưng A Tiên muốn thi Thanh Hoa, dì hi vọng con đừng dùng những lời nói mập mờ như vậy làm phiền đến nó."
Bà ấy cố tình cắn chặt hai từ "mập mờ", tôi xấu hổ đến mức không thể ngóc đầu lên.
Dì Đường lại nói: "Còn nữa, từ nhỏ Đường Tiên đã được xem như người nối nghiệp của Đường gia mà bồi dưỡng, Đường phu nhân tương lai ắt phải là thế gia danh môn môn đăng hộ đối với Đường gia."
"Tiểu Quất, dì không có ý xem thường con, nhưng dù sao ba mẹ của con đều bán cá ngoài chợ, thật sự không xứng với nhà chúng ta."
Dù tôi có ngu ngốc đến đâu cũng nghe ra sự ghét bỏ và khinh thường trong lời nói của bà ấy.
Vốn dĩ tôi và Đường Tiên ở bên nhau đã rất khó khăn.
Những cặp đôi khác hẹn hò thì đều đi dạo phố, ăn cơm, xem phim... còn chúng tôi chỉ ở căn hộ của anh làm đề mô phỏng của kì thi đại học.
Vì hoàn thành mục tiêu nhỏ mà anh ấy đặt ra, tôi liều mạng làm đề.
Ngay cả khi đi ngủ, tôi cũng mơ thấy mình làm đề bị sai, Đường Tiên lạnh mặt đẩy tôi ra rồi nói: "Không được hôn."
Tôi nghĩ có thể anh ấy chê tôi không đủ thông minh, không xứng với anh ấy.
Lại thêm lời mẹ anh ấy nói, tim tôi tan nát, chia tay thì chia tay.
Dì ấy hi vọng tôi có thể giữ bí mật chuyện này, tránh ảnh hưởng đến quan hệ của mẹ con bọn họ.
Cho nên lúc chia tay tôi chỉ nói với Đường Tiên tôi không muốn ở bên anh ấy nữa, bởi vì đã chán ngấy sự kiểm soát cao độ và khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng của anh ấy.
Đường Tiên cũng rất tức giận, "Hạ Tiểu Quất, lúc em tỏ tình, anh đã nói với em tính tình anh lạnh lùng, em còn nói em không ngại, cho dù là tảng băng, em cũng sẽ khiến nó tan chảy."
Tôi sụt sịt, nói: "Là em đánh giá bản thân quá cao, em mệt rồi, chúng ta cứ như vậy đi."
Rõ ràng sân trường không lớn, vậy mà sau khi chia tay chúng tôi cũng không gặp nhau được mấy lần.
Tên của Đường Tiên, đều là được nhìn thấy trên bảng vàng hoặc từ miệng bạn học nghe thấy, giống hệt như trước đây.
Nửa năm cứ thế trôi qua.
Sau khi thi đại học, Đường Tiên vào được Thanh Hoa như ý nguyện, còn tôi thì vào A Đại ở địa phương với số điểm sát với điểm chuẩn.