Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Ánh mắt Giang Tầm Dục đột nhiên sáng lên, còn sáng hơn cả đôi mắt của con mèo đen bên cạnh: "Quý tiên sinh, ngài thật sự là người tốt!"
Quý Dư Chu bật cười, miễn cưỡng nhận lấy phiếu người tốt: "Được rồi, em đi tắm đi, đừng để cảm lạnh."
Khi Quý Dư Chu đề cập đến chuyện này, Giang Tầm Dục mới cảm thấy trên da của mình hơi mát lạnh, quần áo cũng có chỗ bị ướt. Nghĩ kỹ lại, chắc là vừa rồi muốn nhanh chóng tắm rửa cho con mèo nhưng không để ý bị vòi sen bắn tung tóe.
Hai người bận rộn một hồi, hông khô con mèo cũng phải một lúc lâu, quần áo cũng khô gần hết, nhưng chỗ còn ướt lại hơi nhạy cảm...
Một bộ vị phấn hồng nào đó hơi nhô ra, xuyên qua lớp áo phông bị ướt nước gần như trong suốt...Giang Tầm Dục đột nhiên đỏ mặt.
Quý Dư Chu hiển nhiên cũng phát hiện ra sự trùng hợp này, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn, cố ý trêu chọc cậu: "Sao vậy? Em cũng giống như mèo cần giúp đỡ sao? Anh đây rất tình nguyện."
"Không, không, không!" Giang Tầm Dục nhanh chóng đứng dậy, giống như chạy trốn mà ào vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa khẽ run lên vì Giang Tầm Dục dùng sức hơi lớn, Giang Tầm Dục dựa lưng vào cửa, dùng hai tay vỗ nhẹ lên đôi má ửng hồng của mình, một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh lại.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục đi ra khỏi phòng tắm, Quý Dư Chu cũng lên lầu tắm rửa xong xuôi, đang ngồi trên sô pha, không biết con mèo đen nhỏ đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi chân ngắn ngủn đang muốn leo lên trên đùi của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu không ngăn cản cũng không giúp đỡ, dựa vào ghế sô pha, để tùy ý con mèo hồ đồ trên người mình. Khí tức xung quanh hắn dịu dàng hẳn ra, ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào con mèo đen nhỏ.
Giang Tầm Dục vốn còn lo lắng Quý tiên sinh vì cậu nên mới miễn cưỡng nhận nuôi con mèo này, nhưng khi nhìn thấy cảnh này cậu đã hoàn toàn yên tâm, mỉm cười đi đến bên canh một người một mèo, ngồi xổm xuống, vuốt lông con mèo.
Con mèo không còn khϊếp sợ như lúc mới được nhặt về, nó nghiêng đầu, không trèo lên hai chân của Quý Dư Chu nữa mà lăn lộn trên ghế sô pha, lộ ra cái bụng màu hồng nhạt được bao phủ bởi một lớp lông tơ mềm mại, như muốn lấy lòng Giang Tầm Dục mà cọ cọ cái mũi ướt nhẹp vào ngón tay của cậu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục cười cười, lấy ngón tay vuốt ve bụng nó, giúp nó xoa bụng một chút.
Quý Dư Chu cũng ngồi thẳng dậy, thấy vài loạn tóc nhỏ trên bả vai của Giang Tầm Dục còn chưa khô, hắn hơi nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh lấy máy sấy tóc, cẩn thận giúp Giang Tầm Dục sấy tóc.
Động tác ôn nhu mà tự nhiên đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được đây là một vị Tư lệnh gϊếŧ người không chớp mắt ở trên chiến trường.
Giang Tầm Dục còn chưa từng tiếp nhận loại đãi ngộ này, thân thể cứng đờ, khuôn mặt ửng hồng, ngón tay cũng ngừng vuốt ve con mèo, lúng túng đứng dậy ngồi bên cạnh Quý Dư Chu: "Quý, Quý tiên sinh...Em có thể tự làm được... "
"Ừm."
Quý Dư Chu đáp một tiếng, nhưng hắn hoàn toàn không có ý đưa máy sấy tóc cho Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục duỗi nửa cánh tay, duy trì tư thế nhận đồ trong chốc lát, sau đó mới bối rối rút tay về.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trên bụng đột nhiên thiếu mất một bàn tay ôn nhu, con mèo đen nhỏ híp mắt bất mãn, vội vàng đứng dậy. Ghế sô pha mềm mại, nó không thể đứng vững nên khập khiễng đi đến bên cạnh Giang Tầm Dục, đột nhiên phát hiện máy sấy tóc mà Quý Dư Chu đang cầm trên tay.
Máy sấy tóc không hề có tiếng động nên không làm con mèo sợ hãi, nhưng nó vẫn còn thù dai, nhớ đến lúc nãy chính là "tên lạ mặt" này liên tục hong gió cho nó.
Nó nhe răng trợn mắt nhìn máy sấy tóc, lưng nó cong lên và kêu mấy tiếng "meo meo" vào máy sấy như một lời cảnh cáo.
Nhưng bởi vì giọng nói của nó quá nhão, lời cảnh báo nghe như đang nũng nịu, không có tính răn đe.
Giang Tầm Dục lại không nhịn được cười, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều, vươn tay ôm con mèo vào lòng, con mèo cuối cùng cũng hài lòng, nằm xuống ngâm nga.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Lúc này, tóc của Giang Tầm Dục đã khô hoàn toàn, Quý Dư Chu tắt máy sấy tóc, để sang một bên: "Sao không sấy tóc mà đã đi ra rồi?"
Giang Tầm Dục từ nhỏ chưa bao giờ quen dùng thứ này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thích, vừa rồi cậu vội vàng đi ra xem mèo nên chỉ tùy tiện lau khô là xong. Cậu không ngờ Quý Dư Chu lại tự mình phục vụ cậu, cậu cụp mắt xuống, bối rối nói: "Thực xin lỗi, Quý tiên sinh..."
Quý Dư Chu bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc bồng bềnh vừa mới được thổi khô của Giang Tầm Dục: "Anh cũng không hung dữ với em mà, hửm? Nếu bị cảm lạnh, người chịu tội không phải là em sao?"
Trong lòng Giang Tầm Dục nóng lên: "Vâng..."
Quý Dư Chu xoa xoa mái tóc mềm mại như lông mèo con mới được sấy khô của Giang Tầm Dục, sau đó buông lỏng ra, nói: "Muộn rồi, đi ngủ đi."
Giang Tầm Dục đỏ mặt gật đầu: "Ừm...Quý tiên sinh, ngủ ngon."
Giang Tầm Dục từ lâu đã quen với một hoạt động nào đó vào buổi tối, cậu hơi ngẩng đầu lên hôn lên má của Quý Dư Chu. Quý Dư Chu thuận thế nâng cằm cậu lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ: "Ngủ ngon."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Mặc dù mèo con đã được tắm rửa và khử trùng đơn giản nhưng vẫn chưa được tiêm phòng, Quý Dư Chu cũng không yên tâm nên tìm tạm mấy cái đệm cũ để làm ổ cho nó, buổi tối tạm thời để cho nó ở dưới chân cầu thang rồi cẩn thận bảo Giang Tầm Dục đi rửa tay.
Trở lại phòng, trên người Giang Tầm Dục không còn mùi mèo nữa, nhưng cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.
Giang Tầm Dục ngẫm lại vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ngay cả Tiểu C đang ngủ mê man trong phòng cũng chú ý tới động tĩnh của cậu.
Sau khi hai người ở bên nhau, Tiểu C bắt đầu ăn thức ăn cho chó mỗi ngày một cách điên cuồng, để tránh cho mình nhìn thấy thứ không nên thấy, Tiểu C đã tự giác bật chế độ ngủ thông minh cho mình, chỉ khi Giang Tầm Dục trở về phòng nó mới từ trong mộng tỉnh lại.
Tiểu C chớp chớp đôi mắt lơ mơ: "A...Tiểu Tầm Dục, cậu đứng một mình ở đó cười ngốc chuyện gì vậy?"
Dù sao Tiểu C cũng là một cái máy có miệng luôn nhanh hơn não một bước, nói xong nó liền nghĩ tới cái gì, khoa trương thở dài một hơi: "Này quên đi, cậu không cần nói, hẳn là lại là đồ ăn cho chó thôi."
Nó thực sự đã bị nhồi thức ăn cho chó đầy miệng rồi.
Lần nào Giang Tầm Dục quay lại cũng nở nụ cười ngọt ngào, kết quả là: "Hôm nay Quý tiên sinh ôm tôi; hôm nay Quý tiên sinh hôn tôi, hôm nay Quý tiên sinh mua xxx cho tôi, hôm nay Quý tiên sinh đưa tôi đi xxx..."
Tiểu C: lạnh lùng.JPG, tôi là một cỗ máy vô cảm, tôi độc thân, tôi vui vẻ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Tâm trạng Giang Tầm Dục rất tốt, hiếm khi nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tiểu C: "Không sai, trong nhà có thêm thành viên mới."
Tiểu C: "???"
Nó nhìn cái bụng phẳng lì của Giang Tầm Dục từ trên xuống dưới, đôi mắt tròn xoe của nó đột nhiên trừng thẳng: "Cậu...cậu có thai rồi sao???"
Giang Tầm Dục: "...?"
Lần sau, cậu nhất định phải nhắc Quý tiên sinh dọn dẹp đống sách lộn xộn trong hệ thống của con robot này!
"...Tôi là đàn ông."
Giang Tầm Dục bỏ qua lời nói vô nghĩa của Tiểu C, đi thẳng đến giường nằm xuống.