Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Ngày hôm sau, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng, bụi bặm cũng được mưa gột rửa sạch sẽ. Vừa qua năm giờ, mặt trời đã muốn lặn, hoàng hôn đỏ rực nối liền bầu trời xanh hiện ra một vùng trời màu tím tuyệt mỹ.
Quý Dư Chu và Giang Tầm Dục lần lượt bước vào phòng huấn luyện quang tử thương.
Mới sáu giờ, trong phòng huấn luyện vẫn còn có học viên đang luyện tập, Quý Dư Chu đưa Giang Tầm Dục đi qua cánh cửa nhỏ, đi vòng về góc xa, đến một căn phòng nhỏ bằng gỗ nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được, trông giống như một phòng tiện ích cũ.
Khi mở cánh cửa gỗ đổ nát, bên trong vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Đèn không hắt bóng () trắng sáng làm cho toàn bộ căn phòng giống như ban ngày, trần nhà được đặc chế còn có thể mô phỏng thời tiết và nhiệt độ khác nhau.
() Đèn không hắt bóng hay còn gọi là đèn mổ LED, đèn phẫu thuật không hắt bóng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giọng nói của Quý Dư Chu đúng lúc vang lên: "Đây là sân tập riêng của anh, không có ai khác, em đừng sợ."
Giang Tầm Dục không khỏi trợn to mắt, sửng sốt trước trang bị cao cấp cùng nội thất ở trong phòng. Cậu nhìn trái nhìn phải, chỗ này chỉ có một bia ngắm, nhìn bằng mắt thường, nó còn tinh xảo hơn nhiều so với bia ngắm ở bên ngoài, xung quanh là những ô vuông màu đen, nhìn từ bên ngoài cũng không biết là dùng để làm gì.
Mặt sân ở đây cũng được lát bằng cỏ thật, mô phỏng môi trường tự nhiên một cách tối đa.
Căn phòng được trang bị cao cấp này, không cần nghĩ cũng biết, là lãnh địa riêng của Quý Dư Chu.
Quang tử thương có lực sát thương rất lớn, ngay cả quang tử thương luyện tập cũng có hệ số nguy hiểm rất cao, Quý Dư Chu đồng ý cùng cậu luyện tập đã là một vinh dự lớn lao, Giang Tầm Dục chưa từng nghĩ mình có cơ hội đến phòng huấn luyện cá nhân của Quý Dư Chu.
Nội tâm của cậu nóng lên, đôi môi không tự chủ nhếch lên.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu ngẫu nhiên gõ vào tường vài lần, trên không trung hiện ra một màn hình trong suốt, hắn quay đầu nhìn Giang Tầm Dục ở phía sau: "Đặt bàn tay lên đi, nó sẽ tự động ghi lại thông tin của em."
Nếu là lãnh địa riêng của Quý Dư Chu thì cho dù trang bị có tối tân đến đâu cũng không kỳ lạ, Giang Tầm Dục ngoan ngoãn tiến lên hai bước, làm theo sự chỉ dẫn của Quý Dư Chu.
Tiếng "tích" thật nhỏ vang lên, căn phòng đã tự động điều chỉnh để phù hợp với hoàn cảnh làm cho Giang Tầm Dục cảm thấy ổn định và thả lỏng.
Vì vậy, trong phòng nổi lên một trận mưa phùn nhẹ, mưa nhỏ mà dai dẳng, tạt vào người không hề khó chịu, thay vào đó là cảm giác tê tái.
Quý Dư Chu thoải mái đút một tay vào túi, thuận miệng cảm thán, "Hóa ra là em thích mưa."
Nhiệt độ và thời tiết thích hợp nhất đối với hầu hết mọi người đều là ngày xuân trời nắng, nếu không phải lúc này, Quý Dư Chu đã không phát hiện ra sở thích nhỏ vô thưởng vô phạt của Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục cụp mắt xuống, biết sở thích của mình không hoàn toàn giống người thường nên ngượng ngùng gật đầu: "Vâng... những ngày mưa rất thoải mái."
Cậu do dự một chút, sau đó nói thêm: "...Em cũng thích những ngày nắng nữa! Ngài không cần cố ý điều chỉnh để phù hợp với sở thích của em."
Nụ cười trên mặt Quý Dư Chu càng đậm hơn, mỉm cười xoa xoa mái tóc của cậu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Màu tóc của Giang Tầm Dục cũng nhạt hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không rõ ràng, đuôi tóc có dính chút nước mưa, giống như hạt dẻ mới bóc, mềm mại khiến người ta không nhịn được muốn ăn.
"Đây không phải cố ý mà là sự săn sóc của bạn trai em dành cho em."
Hai người đã ở bên nhau được một thời gian, nhưng Giang Tầm Dục vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với từ "bạn trai" thuộc về mình, mỗi lần nghe thấy cậu đều đỏ bừng mặt xấu hổ.
Nhất thời cậu không biết nói gì, Quý Dư Chu hôn nhẹ xuống đỉnh đầu cậu, hôn lên mái tóc xinh đẹp của hạt dẻ nhỏ.
"Tuy nhiên...trời mưa sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác và cảm giác của quang tử thương. Lần này, trước tiên nên đổi thành ngày nắng, sau đó anh sẽ đưa bạn trai nhỏ của anh đến ngày mưa, được không?"
"Khụ...Vậy, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ sao?"
Lại thêm một câu của "bạn trai nhỏ", Giang Tầm Dục xấu hổ không ngẩng đầu lên được, lung tung gật đầu, nhanh chóng đổi chủ đề, chỉ lo Quý Dư Chu nói nữa thì cậu sẽ biến thành pháo hoa nổ tung ngay tại chỗ.
Quý Dư Chu mỉm cười, nhìn rõ tâm tư của đứa nhỏ trước mặt, cuối cùng hắn không còn trêu chọc cậu nữa, vươn tay điều chỉnh thời tiết thành trời nắng: "Thế này có thoải mái không?"
Ngữ khí của Quý Dư Chu trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày, Giang Tầm Dục không còn xấu hổ nữa, gật đầu nói: "Dạ."
"Được rồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."
Giọng nói của Quý Dư Chu trở nên nghiêm túc, hắn lấy ra một khẩu quang tử thương từ trong chiếc tủ nhỏ bên cạnh. Khẩu quang tử thương này là bản sao của quang tử thương Quý Dư Chu thời khắc mang theo bên người, nhưng uy lực của nó kém hơn quang tử thương của Quý Dư Chu, phù hợp để sử dụng trong phòng huấn luyện hơn.
Trong nháy mắt nhìn thấy quang tử thương, Giang Tầm Dục kiềm chế không được mà run rẩy.
Quý Dư Chu vẫn luôn nhìn Giang Tầm Dục, khi nhìn thấy phản ứng của cậu, tâm lý của hắn lại thở dài.
Hắn quay họng súng của quang tử thương về phía mình, đưa cho Giang Tầm Dục: "Trước tiên xem một chút nhé?"
Đây là nước đi an toàn nhất đối với Giang Tầm Dục, nhưng lại là nước đi nguy hiểm nhất đối với Quý Dư Chu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục nhận quang tử thương, lập tức quay đầu quang tử thương về phía mình. Đầu ngón tay của cậu ức chế không được mà không ngừng run lên, nhưng cậu vẫn cầm chặt quang tử thương trong lòng bàn tay.
Giang Tầm Dục nhìn xuống khẩu quang tử thương nhỏ trong tay, đôi môi tái nhợt.
Quý Dư Chu cau mày, tùy cơ sẽ thu lại khẩu quang tử thương vào tay mình.
"Đừng vội, chúng ta cùng ôn lại các kỹ thuật cơ bản và cấu tạo của quang tử thương trước, được không em?"
Quý Dư Chu để quang tử thương vào hộc tủ ở phía sau rồi dùng thân mình che tủ lại, khuôn mặt của Giang Tầm Dục rốt cuộc cũng khôi phục được một chút huyết sắc.
"Vâng..." Giang Tầm Dục mím môi gật đầu.
Quý Dư Chu cuộn tròn ba ngón tay, cầm khẩu quang tử thương mô phỏng trong tay, bình tĩnh, ngữ khí còn ôn nhu hơn trước hai phần: "Đầu tiên, hổ khẩu () phải kề sát quang tử thương..."
() Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Giang Tầm Dục trả lời giống như một phản xạ có điều kiện: "Vị trí của ngón tay cái nâng lên, nhưng không được vượt quá khe giữa báng thương và cần trượt; tay còn lại giữ chặt cò thương, ngón cái của hai tay song song với họng thương."
"Sau khi cầm chắc quang tử thương, đẩy nó thẳng ra ngoài từ điểm chính giữa, nhắm vào hồng tâm, kiểm soát nhịp thở, bóp cò."
Ngữ điệu vững vàng, thành thạo, lại còn phối hợp di chuyển, tốc độ trong tay cậu không khác gì những kẻ quanh năm cầm quang tử thương.
Quý Dư Chu sững sờ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trước kia Giang Tầm Dục được đặc cách không tham gia lớp học quang tử thương, cậu cực kỳ sợ quang tử thương, sinh hoạt hàng ngày cũng không có khả năng tiếp xúc với quang tử thương.
Vậy mà trong lúc hắn không hay biết, cậu đã ghi nhớ các điểm cốt yếu và thực hiện các thao tác một cách thuần thục, chắc hẳn đứa nhỏ của hắn đã âm thầm luyện tập hàng nghìn lần.
Cậu nói muốn đứng ở bên cạnh hắn, không phải khẩu hiệu, cũng không phải nói suông, cậu thực sự rất nỗ lực và muốn được sát cánh cùng hắn.
Hiệu ứng giảm thanh của phòng luyện quang tử thương rất tốt, sau khi giọng nói của Giang Tầm Dục hạ xuống, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quý Dư Chu đột nhiên tỉnh táo lại, trong giọng nói hiếm thấy có chút run rẩy: "Tốt, tốt lắm."
Sắc mặt Giang Tầm Dục còn có chút tái nhợt, cậu cố gắng mỉm cười, lộ ra một cái răng nanh nhỏ hiếm thấy.
Cậu hít một hơi thật sâu: "Quý tiên sinh, em muốn thử lại lần nữa."
Quý Dư Chu cẩn thận đánh giá cậu, nhìn thấy những hạt mồ hôi trên thái dương và chóp mũi của cậu, hắn còn có thể thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt xanh của cậu.
"Được rồi." Quý Dư Chu nói, hắn lại lấy khẩu quang tử thương từ phía sau ra và đưa cho Giang Tầm Dục.
Lần này, khi Giang Tầm Dục cầm lấy quang tử thương, một đôi bàn tay to lớn bao trùm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, nhiệt độ ấm áp xuyên qua da trên mu bàn tay, thông qua huyết dịch vận chuyển về tim.
Quý Dư Chu tiến lại gần một bước, hai tay nửa ôm lấy Giang Tầm Dục, Giang Tầm Dục cầm quang tử thương trong tay, mà Quý Dư Chu thì nắm chặt tay cậu.
Hai người cùng nhau giơ quang tử thương lên, nhắm ngay hồng tâm.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của Quý Dư Chu, Giang Tầm Dục thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả trên cổ cậu, bàn tay khô ráp to lớn đang nắm lấy tay cậu, mà tay cậu lại không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt. Trong khoảnh khắc, thế giới quay cuồng, tất cả những gì cậu nghĩ đến chỉ có động tác giương thương của cha mình, từ góc độ của cậu còn có thể thấy rõ họng thương đen ngòm.
Giang Tầm Dục nghiến răng, cố gắng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Quý Dư Chu xung quanh mình, nhưng thứ lóe lên trước mắt cậu lại là đôi mắt mở to của mẹ mình khi bà sắp chết.
Chết không nhắm mắt.
Không, cậu không nên như vậy!!!
"Lạch cạch."
Quang tử thương rơi xuống đất, chân Giang Tầm Dục mềm nhũn, quỳ khuỵu xuống.
Trên mặt cậu không còn chút máu, âm thanh run rẩy nói không ra tiếng: "Quý, Quý tiên sinh..."
"Anh ở đây."
Quý Dư Chu không chút do dự đá văng khẩu quang tử thương ra xa, cúi xuống ôm lấy Giang Tầm Dục đang sắp sửa tan vỡ.
Như một vị thần cứu rỗi.
Giang Tầm Dục thở hồng hộc, gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào lồng ngực của Quý Dư Chu.
"Quý tiên sinh...em không thể..."
Những nụ hôn tinh tế lướt xuống mi mắt, liếm sạch đi nước mắt của Giang Tầm Dục.
"Bảo bối, đừng vội, chúng ta không vội...Chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Giang Tầm Dục bình tĩnh lại một chút, chỉ có ngón tay vẫn siết chặt góc áo của Quý Dư Chu. Quý Dư Chu ôm cậu càng chặt hơn như để động viên: "Hôm nay đến đây thôi, nhé?"
Giang Tầm Dục vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không nhúc nhích.
Tự trách, phẫn nộ, oan ức và không cam lòng, hòa quyện vào nhau, hai hàm răng của cậu nghiến chặt vào nhau, cắn chặt đến đau đớn.
Cậu không muốn bỏ qua như vậy.
...
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục im lặng, hồi lâu cũng không có đáp lại, Quý Dư Chu cúi đầu, nhìn thấy Giang Tầm Dục nhíu mày, môi cũng mím thành một đường thẳng.
Sắc mặt của đứa nhỏ tựa hồ lại trở về vẻ tái nhợt vừa rồi, Quý Dư Chu cả kinh: "Sao vậy em, em không..."
"Quý tiên sinh!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Trong nháy mắt, Giang Tầm Dục cắn răng đưa ra quyết định.
Quý Dư Chu dừng một chút, ra hiệu cho Giang Tầm Dục nói trước, Giang Tầm Dục hít sâu một hơi: "Quý tiên sinh, trước đây ngài nói muốn dẫn em đi gặp một người bạn cũ, bây giờ... bây giờ, còn kịp không?"
Giang Tầm Dục đưa ra quyết định này quá khó khăn, nhưng cậu lại quá không cam lòng từ bỏ khi đã cách cửa rất gần, giọng nói của cậu run rẩy còn khàn khàn.
Quý Dư Chu ngẩn ra, nhanh chóng minh bạch ý của Giang Tầm Dục.
Đây là Giang Tầm Dục chủ động đưa ra đề nghị đi gặp bác sĩ tâm lý.
Dung Nhung trước đó cũng đã nói với Quý Dư Chu rằng chỉ có phơi vết thương ra dưới ánh nắng mặt trời thì mới có cơ hội triệt để bình phục, tốt nhất là để cậu tự mình đến gặp ông, nhưng không được ép buộc cậu, chỉ cần Giang Tầm Dục chủ động là được rồi.
Cánh cửa nội tâm rất cứng nhưng cũng rất mềm, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể mở ra.
Không ai hiểu rõ tính cách tự ti của Giang Tầm Dục hơn Quý Dư Chu, cũng không ai so với hắn biết rõ đằng sau những chữ này chính là sự giày vò và giãy dụa vô cùng đau đớn.
Nhìn ánh mắt trong trẻo và nghiêm túc của Giang Tầm Dục, trong lòng Quý Dư Chu nóng bừng.
Cậu nguyện ý vì hắn, chủ động thử mở lòng mình và chạm vào nỗi đau sâu kín nhất đang giấu dưới đáy lòng.
"Đồ ngốc." Quý Dư Chu thở dài một hơi, xoa xoa cái đầu vẫn đang cúi thấp của Giang Tầm Dục, "Em muốn đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể."