Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Quý Dư Chu ôm Giang Tầm Dục lên xe, đến bệnh viện Quân đoàn.
Nhân lúc bác sĩ đang kiểm tra thân thể cho Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu đã liên lạc với Dung Nhung.
Dung Nhung đã làm bác sĩ nhiều năm, từng gặp và trải qua rất nhiều thứ, khi nghe được hai người vừa rồi xảy ra chuyện gì, ông vẫn không khỏi choáng váng.
"Thật sự...quá mạo hiểm."
Quý Dư Chu nghiêm nghị: "Tôi tin tưởng em ấy."
Hắn dừng lại chốc lát rồi hạ giọng xuống một chút: "Tình hình lúc đó rất khẩn cấp...ép buộc em ấy như vậy liệu có khiến em ấy chịu tổn thương lần hai không?"
Dung Nhung thở dài, một lúc sau mới thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, hỏi: "Tinh thần của đứa nhỏ ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Bác sĩ đang giúp em ấy kiểm tra cơ thể. Trên đường đến đây, đầu óc em ấy vẫn rất tỉnh táo, tâm trạng xem như khá ổn định, chỉ là...tay của em ấy lại không ngừng run rẩy."
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Dung Nhung ngưng thần suy nghĩ mấy giây, sau đó chậm rãi gật đầu: "Đôi khi ép buộc đúng lúc cũng không phải là chuyện xấu, nghe cậu miêu tả thì cậu ấy cũng không vì chuyện này mà xuất hiện phản ứng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu không phải lo lắng quá đâu. Hai ngày nữa nếu rảnh rỗi thì cậu đưa cậu ấy đến chỗ tôi ngồi một lát, chúng ta có thể trò chuyện."
"Được." Quý Dư Chu gật đầu, chân thành nói: "Cảm ơn ngài."
Dung Nhung nhẹ nhàng thở dài: "Cậu không phải cảm ơn tôi, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh lại hướng nội, chuyện tôi làm được cũng có hạn."
Ông dừng một chút, nghiêm túc nhìn vào mắt Quý Dư Chu: "Cậu ấy có thể gặp được cậu, mới thật sự là phúc khí đời trước cậu ấy tích được."
Nghe vậy, Quý Dư Chu mỉm cười, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút ý cười: "Gặp được em ấy cũng là phúc khí của tôi."
Bên ngoài Giang Tầm Dục được bao phủ bởi một lớp vỏ dày, giả bộ sắc sảo khiến người khác không thể tiếp cận, nhưng bên trong lại mềm mại, chân thành và nóng bỏng, hoàn toàn đốt cháy tảng băng ngàn năm Quý Dư Chu, cậu còn hóa thành ngọn lửa mãnh liệt hơn để có thể thiêu rụi cùng với hắn.
Dung Nhung lắc đầu, đáy mắt hiện lên một nụ cười hâm mộ.
Loại cảm giác này, chỉ có thể hy vọng, không thể cưỡng cầu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Khi Quý Dư Chu quay lại, bác sĩ vừa kiểm tra thân thể cho Giang Tầm Dục xong. Giang Tầm Dục không gặp vấn đề gì nghiêm trọng ngoại trừ việc mắt cá chân cậu bị bầm tím và trên mặt có một số vết xước vì trận chiến vừa rồi, còn Quý Dư Chu cũng chỉ bị thương nhẹ ở mu bàn tay.
Sau khi bác sĩ giúp họ uống thuốc thì tự giác rút lui, để cả hai một mình ở trong phòng.
Giang Tầm Dục ngồi trên giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi tay giấu dưới chăn bông bất giác run lên, đầu ngón tay lạnh buốt.
Giây tiếp theo, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, ấm áp và mạnh mẽ.
Quý Dư Chu đi đến bên giường bệnh của Giang Tầm Dục, ngồi xuống, tự nhiên hôn lên mi mắt của cậu: "Em còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Nghỉ ngơi thêm một lát nhé?"
"Em không sao, cảm ơn Quý tiên sinh."
Mí mắt của Giang Tầm Dục rũ xuống, hàng mi dài phủ bóng mờ nhạt trên má, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt. Quý Dư Chu im lặng một lúc, sau đó xoa đầu cậu: "...Xin lỗi, có phải anh đã ép buộc em quá không, anh xin lỗi em, anh..."
"Không, không! Ngài không cần xin lỗi!"
Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh biếc có nước mắt chảy ra, cậu cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi của Quý Dư Chu.
Không, có lẽ nói là gặm cắn thì thích hợp hơn.
Giống như một con thú nhỏ, trong cổ họng còn phát ra tiếng nghẹn ngào như gào thét.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu sửng sốt một giây, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cậu, hiếm thấy hắn không chủ động mà để cậu tùy ý phát tiết tâm tình của mình.
Đây không thể gọi là một nụ hôn động viên, nhưng cuối cùng nó cũng đã đánh tan cảm xúc căng thẳng của Giang Tầm Dục.
Cậu sợ, sợ vô cùng, sợ mình sẽ thất thủ, sợ mình sẽ đi vào vết xe đỗ năm xưa, sợ mình sẽ tự tay gϊếŧ chết người mình yêu nhất.
Không sao, không sao, những điều cậu sợ đều không xảy ra.
Nụ hôn kết thúc, Giang Tầm Dục nằm nhoài trên vai của Quý Dư Chu, nức nở khóc, khóc không thành tiếng.
Quý Dư Chu chỉ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu mà không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, lồng ngực phập phồng kịch liệt của Giang Tầm Dục cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếng nức nở của cậu cũng trở nên nhỏ hơn rất nhiều. Cậu nói, vẫn là một giọng mũi nặng nề, "Em, em chưa bao giờ gặp được ai tốt hơn ngài. Ngài...ngài..."
Giang Tầm Dục lại có chút kích động, quá nhiều lời nói đều mắc lại ở cổ họng.
Cậu muốn nói, ngài đã kéo em lên khỏi vực sâu tăm tối, cho em hơi ấm mà em chưa từng có được, không chê em, ôn nhu đào bới tất cả bụi bẩn em giấu trong bóng tối...
Cậu muốn nói, câu nói, "Tầm Dục, nổ súng về phía bên này đi, anh tin em." kia của Quý Dư Chu giống như một tiếng sét đánh thẳng vào tim cậu, giống như mưa to gió lớn bao phủ ý thức của cậu, càng giống như một tia sáng ấm áp chiếu vào nơi sâu thẳm tăm tối và thối rữa trong tâm hồn của cậu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cậu luôn biết Quý Dư Chu đối xử rất tốt với cậu, nhưng có lẽ do thân phận ngay từ đầu của hai người đã xác định Quý Dư Chu chiếm thế cho nên thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ hoảng hốt mà cho rằng sự yêu thích của Quý Dư Chu đối với cậu cũng giống niềm yêu thích đối với con mèo, con chó ngoài đường, là vui thích, là thương hại.
Mãi đến tận khi nãy, đối diện với ánh mắt tin tưởng của Quý Dư Chu, lần đầu tiên cậu tự cảm nhận được đây là tình yêu, nó vượt qua thân phận và địa vị mang lại sự tin tưởng tuyệt đối, đây là tình yêu mãnh liệt của Quý Dư Chu dành cho cậu.
Chính tình yêu ấy khiến cậu tan chảy, cứu vớt cậu, giúp cậu bước qua chông gai trong quá khứ, vượt qua nỗi sợ hãi và âm u trong lòng, thành công giơ súng lên.
Nhìn vào đôi mắt đó, trong lòng cậu tuôn ra một trận nhẹ nhõm đã đến muộn nhiều năm, không cần biết sự thật là như thế nào, cậu nghĩ, cậu cũng có thể thản nhiên đối mặt, bởi vì cậu có người trước mặt này.
Có quá nhiều lời muốn nói tích tụ trong lòng, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, Giang Tầm Dục chậm rãi nhắm mắt lại, để lại trên vai Quý Dư Chu một mảng ẩm ướt nhỏ.
Cậu nghẹn ngào, chỉ còn lại một câu nói: "Em yêu ngài."
Ba chữ này rất nhẹ nhưng cũng rất nặng, Quý Dư Chu đều hiểu rõ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu chậm rãi ôm lấy cậu, trong khóe mắt hiện lên một nụ cười nhạt: "Anh cũng yêu em."
Hai người lặng lẽ ôm nhau, thời gian giống như ngừng trôi. Qua hồi lâu, Giang Tầm Dục cuối cùng cũng bình tĩnh lại từ trong cảm xúc mãnh liệt, bất tri bất giác bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Thân thể cậu nhúc nhích, rời khỏi bờ vai của Quý Dư Chu, hai mắt đỏ hoe, không dám nhìn vào mắt của Quý Dư Chu.
Quý Dư Chu cười khẽ, hiếm khi hắn không trêu chọc cậu, đứng dậy đi tới máy lọc nước bên cạnh lấy cho cậu một ly nước: "Khóc mệt rồi đúng không? Uống chút nước đi."
Giang Tầm Dục gật đầu, cầm ly nước lên uống cạn, cậu cầm ly giấy dùng một lần, một lúc sau mới gọi: "Quý tiên sinh?"
"Hửm?" Quý Dư Chu vẫn đứng đó, ngón tay gảy gảy tóc của Giang Tầm Dục mấy lần rồi lại giúp cậu sửa sang kiểu tóc rối bù vì khóc lúc nãy: "Sao vậy em?"
Giang Tầm Dục cắn môi, từng câu từng chữ, nói ra quyết định cậu đã suy nghĩ rất lâu: "Em muốn...cởi mũ xuống."
Những chuyện cậu đã từng trải qua, dù là đau đớn hay sợ hãi, hắc ám hay bẩn thỉu đều đã là quá khứ, bây giờ cậu có một hy vọng mới, cậu muốn cố gắng đứng bên cạnh Quý tiên sinh và sát cánh cùng hắn.
Ánh mắt Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích, hắn dễ dàng cảm nhận được cảm xúc trong mắt của Giang Tầm Dục, trầm mặc một lát, hỏi: "Em đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Có lẽ đây sẽ là một lần giãy giụa khác nữa."
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Đáp lại hắn là giọng nói kiên định và ánh mắt sáng quắc của Giang Tầm Dục.
"Được."
Giang Tầm Dục tựa vào trong ngực của Quý Dư Chu, giọng nói rầu rĩ: "Em còn muốn...đưa ngài đi gặp cha mẹ em nữa."
Quý Dư Chu than thở một tiếng, đặt lên đỉnh đầu của Giang Tầm Dục một nụ hôn: "Được."
Đứa nhỏ của hắn, đã cố gắng hết sức, đang liều mạng chạy về phía hắn.