Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Sau khi đánh tan thế lực hải tặc, viện trưởng của cô nhi viện nơi Giang Tầm Dục ở lúc trước cũng bị bắt, bị nhổ cỏ tận gốc còn có một nhóm giáo viên ở cô nhi viện, bọn họ đều là thân thích của viện trưởng, thậm chí trong đó còn có nhiều người không có bằng cấp gì cả.
Dù sao thì Giang Tầm Dục đã sống ở đó một thời gian dài, còn là nơi chứng kiến hai người gặp nhau lần đầu tiên, Quý Dư Chu đã đích thân chọn ra một viện trưởng mới, còn phân bổ kinh phí để đổi mới cơ sở vật chất của viện mồ côi.
Vào ngày tòa nhà mới của cô nhi viện chính thức được đưa vào sử dụng, Quý Dư Chu vừa lúc rảnh rỗi nên đã đưa Giang Tầm Dục trở lại thăm quan.
Trở lại nơi ở cũ, cô nhi viện khác hoàn toàn so với ngày Giang Tầm Dục rời đi, dãy nhà gỗ nhỏ ban đầu đã hoàn toàn bị san bằng, thay vào đó là một tòa nhà hiện đại, được thiết kế tỉ mỉ, không chỉ có tường bên ngoài vẽ những bức tranh hoạt hình dễ thương, mà mỗi phòng học cũng được trang trí vô cùng đẹp mắt.
Đám trẻ ở cùng Giang Tầm Dục trong cô nhi viện năm đó bây giờ đã qua mười tám tuổi, đã sớm rời khỏi cô nhi viện. Dưới sự hướng dẫn của giáo viên mới, bọn trẻ mới đến không dám nói lung tung về những chuyện khác, ít nhất chúng đều ngay thẳng và có tình yêu thương.
Từ cửa sau của tòa nhà, ở một nơi rất dễ thấy, có một căn nhà nhỏ sát vách.
Căn nhà nhỏ được làm bằng gỗ, bên ngoài được vẽ thủ công đủ loại hình ảnh, nhưng hình dáng hơi kỳ lạ, thoạt nhìn thì đã biết do trẻ con vẽ.
Hai mắt Giang Tầm Dục sáng lên.
Trong mắt Quý Dư Chu cũng có một chút ý cười: "Đi xem một chút nhé?"
Giang Tầm Dục gật đầu, hai người cùng nhau đi về phía căn nhà nhỏ đó.
Tuy bề ngoài không quá đẹp nhưng người chế tác rõ ràng rất dụng tâm, bên trong còn được trải đệm dày, bên cạnh có chậu đựng thức ăn và chậu đựng nước.
Giống như xây tổ cho động vật vậy.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Nụ cười trong mắt Quý Dư Chu càng đậm, Giang Tầm Dục có chút tò mò: "Ngài đang nghĩ gì vậy?"
"Nhớ đến lúc trước em lén về đây xem mèo."
Như thể để phản ánh lời nói của Quý Dư Chu, ngay khi lời của hắn vừa dứt, từ trong góc vang lên một tiếng mèo kêu mềm mại.
"Meo meo ~"
Con mèo đen tuyền nhảy đến trước mặt hai người, cái đuôi của nó dựng đứng.
Bộ lông của con mèo so với lúc trước còn đen bóng hơn nhiều, Giang Tầm Dục nhìn thoáng qua cũng nhận ra, nó chính là con mèo trước đây luôn bồi bạn với cậu.
Có vẻ như đám trẻ đã xây tổ cho nó.
Con mèo bảo trì khoảng cách với hai người chừng hai mét, không tới gần cũng không rời đi, đôi mắt màu vàng nghệ vẫn không nhúc nhích mà đánh giá Giang Tầm Dục, đầu có chút bất giác oai lên một chút.
Giang Tầm Dục ngồi xổm xuống, duỗi tay, "Meo meo?"
Nghe thấy âm thanh của Giang Tầm Dục, con mèo sửng sốt một chút, hai móng vuốt của nó vươn về phía trước, rất chậm rãi, đi tới trước mặt Giang Tầm Dục.
Nó nghiêng đầu một cái, cọ vào ngón tay của Giang Tầm Dục.
Cảm giác quen thuộc và ấm áp lưu lại trên ngón tay, biểu tình của Giang Tầm Dục dịu đi.
Quý Dư Chu cũng thong thả ngồi xổm xuống, vuốt v dọc theo cổ của con mèo, hai bàn chân đen nhánh của con mèo vô thức muốn cào tay hắn, nó lại liếc nhìn Giang Tầm Dục, say đó lặng lẽ rụt bàn chân lại, để cho Quý Dư Chu tùy ý sờ soạng.
Nó nheo mắt, giống như đang hưởng thụ.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đúng lúc bọn trẻ tan học buổi trưa, một vài đứa trẻ sáu, bảy tuổi chạy đến, trên tay còn cầm theo một túi thức ăn để thêm cho mèo.
Nhìn thấy con mèo đen nhỏ đang ngoan ngoãn cọ vào ngón tay của Giang Tầm Dục, bọn trẻ đều trưng ra bộ dáng không thể tin được.
Cô bé nhỏ đứng bên cạnh không nhịn được kêu lên: "Trời ạ! Là Tiểu Hắc! Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Tiểu Hắc thân thiết với người khác như vậy!!!"
Bọn chúng đều còn nhỏ, không biết Giang Tầm Dục và Quý Dư Chu, chỉ nghĩ hai người là những mạnh thường quân tốt bụng đến đây làm từ thiện. Một nhóm người vây đến, nhưng không ai trong số bọn trẻ dám đến quá gần con mèo đen nhỏ.
—— Vài đứa còn suýt chút nữa đã bị Tiểu Hắc cào rồi.
Nhìn thấy nhiều người tới như vậy, con mèo đen bắt đầu căng thẳng, khom lưng, lông dựng hết cả lên, nhe răng lùi lại mấy bước, chuẩn bị tư thế tấn công bất cứ lúc nào.
Giang Tầm Dục nhanh chóng an ủi nó: "Đừng sợ, đừng sợ, bọn họ sẽ không làm tổn thương mày."
Con mèo đen nhìn chằm chằm đám người phía sau Giang Tầm Dục, sau đó quay đầu nhìn Giang Tầm Dục vẫn còn đang đưa tay ra, lông mao cũng thu hồi lại, kêu lên một tiếng "meo meo".
Nhìn thấy khả năng thần kỳ của Giang Tầm Dục, bọn trẻ kích động, ríu rít hỏi cậu: "Anh ơi! Anh làm thế nào mà để Tiểu Hắc ngoan ngoãn như vậy!"
"Em cũng muốn chạm vào Tiểu Hắc! Nó sẽ không cào em chứ!"
"Em cũng muốn, em cũng muốn!!!"
"Wow! Tiểu Hắc thực sự rất đáng yêu!"
Ngón tay Giang Tầm Dục vẫn đang đặt trên lưng con mèo đen, thấy vẻ mặt hưng phấn mà thận trọng của bọn trẻ, Giang Tầm Dục nhẹ giọng nói: "Các em cẩn thận một chút, nó có hơi sợ người lạ."
Một cậu bé có lá gan lớn nhất, cậu thử đưa tay ra trước, ngập ngừng chạm vào con mèo đen nhỏ.
Thân thể con mèo rõ ràng cứng đờ một chút, nhưng không có từ chối.
Bọn nhỏ ngồi xổm quây quanh con mèo thành một vòng tròn, nhẹ nhàng vuốt v nó, con mèo đen cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác một chút, thậm chí còn chủ động lật bụng, để người ta vỗ nhẹ lên bụng nó.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hai chân Giang Tầm Dục ngồi xổm có chút tê dại, đứng dậy di chuyển, Quý Dư Chu cũng theo cậu, để lại một đám trẻ con tiếp tục ngồi bên cạnh con mèo.
Hai người chậm rãi đi dạo trong sân, ánh mắt của Giang Tầm Dục vẫn không rời khỏi con mèo ở giữa đám trẻ, cậu nở nụ cười mãn nguyện: "Quý tiên sinh, em thật sự rất vui khi thấy bây giờ có nhiều người thích nó như vậy. Về sau nó ở chỗ này, em không cần lo lắng nữa."
Quý Dư Chu cười, trêu chọc: "Anh còn tưởng em muốn mang nó về nhà."
Kỳ thật, cho dù cậu muốn mang nó về thì Quý Dư Chu cũng không phản đối, trong nhà đã có một con mèo, bây giờ có thêm một con nữa cũng không thành vấn đề.
Hết thảy đều phụ thuộc vào quyết định của Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nó được nuôi thả quen rồi, nếu bây giờ mang nó về nuôi trong nhà nó sẽ không quen, còn không bằng ở lại đây, muốn đi nơi nào thì đi nơi ấy, tự do tự tại."
"Còn em thì sao?"
"Sao cơ?" Giang Tầm Dục chớp chớp mắt, nhất thời không nhận ra Quý Dư Chu có ý gì.
Ý cười trong mắt Quý Dư Chu càng đậm hơn, tuy là câu hỏi, nhưng dường như hắn đã xác định được câu trả lời của Giang Tầm Dục: "Em sẽ cảm thấy mình bị anh nuôi nhốt sao?"
Mặt Giang Tầm Dục nóng lên, mất tự nhiên dời mắt đi: "Ngài lại trêu em..."
Một lúc sau, Giang Tầm Dục đi tới bên người Quý Dư Chu, giọng nói cực kỳ thấp, mang theo vài phần ngượng ngùng: "Ngài rõ ràng đã biết, đối với em, nơi nào có ngài mới là nhà."
"Ừm, anh biết."
Quý Dư Chu cười nhẹ. Nắm chặt tay của Giang Tầm Dục, không trêu cậu nữa.
Hắn biết rõ, giữa hai người không phải là giam cầm, mà là tình yêu đến từ hai phía.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trước khi rời đi, cả hai lại đến gặp con mèo đen nhỏ, nó đang lười biếng nằm trên bãi đất trống phơi nắng, những đứa trẻ vẫn ở bên cạnh nó, đứa thì giúp nó chải lông, đứa thì cho nó ăn, còn có đứa chỉ cúi người, ánh mắt lấp lánh nhìn nó chằm chằm.
Con mèo đen không chút khách khí nhận lấy hết thảy, giống như một lão đại.
Chỉ thiếu một cái kính râm.
Giang Tầm Dục không nhịn được cười, cậu có thể thấy trước được cuộc sống tương lai của nó. Cậu hoàn toàn yên tâm, lên xe với Quý Dư Chu, cùng nhau về nhà.
- TOÀN VĂN HOÀN -
Editor có lời muốn nói:
Rốt cuộc thì sau hơn tháng mình cũng đã lắp hố xong rồi.
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc truyện do mình edit dù vẫn còn rất nhiều thiếu sót