Trước khi Tống Tiểu Tây gọi điện thoại cho Giang Thừa Mạc, đặc biệt nhìn qua thời gian trên màn hình bảo vệ của điện thoại di động. Hơn mười một giờ ngày mười bốn tháng hai.
Tổ hợp thời gian thật là kì dị.
Ở đầu bên kia điện thoại có giọng nói trầm thấp nhận điện thoại, hơi xen giọng mũi, trong giọng nói của có chút khàn khàn, bên phía Tống Tiểu Tây, trong tiếng gió vù vù, mặc dù giọng nói nghe có vẻ vẫn giữ được phong độ, nhưng Tống Tiểu Tây vẫn có thể khẳng định giờ phút này anh đang xoa mi tâm nghe điện thoại.
Tống Tiểu Tây với năm phần chột dạ, bốn phần thử dò xét, một phần áy náy: "Anh đang ngủ à?"
Hai giây sau, rốt cuộc Giang đại nhân, người chỉ kính chứ không thể yêu "ừm" một tiếng, giọng nói bởi vì còn lưu lại một chút mỏi mệt, cho nên có vẻ không chút để ý, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo: "Lại cãi nhau với ba hả?"
Người này nói chuyện chưa bao giờ chừa cho cô chút đường sống. Tống Tiểu Tây một hơi nhắc lại, lại không cam tâm tình nguyện chậm rãi nuốt xuống, bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng lỗ mũi, im lặng nói duy nhất một chữ với người trong điện thoại. Nhưng mà cô cũng không có dũng khí để anh nghe thấy, người này kiểm soát mình còn ác hơn cả ông trời.
Cô không nói lời nào, Giang Thừa Mạc liền trực tiếp coi là cô đang ngầm thừa nhận. Dừng một chút rồi lại nói: "Em đang ở bên ngoài?"
Tống Tiểu Tây tiếp tục không nói lời nào, Giang Thừa Mạc lại tiếp tục coi là cô đang ngầm thừa nhận. Tiếp tục dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Trễ như thế này bác Tống vẫn cho em ra ngoài chạy loạn?"
Từ trong lỗ mũi của Tống Tiểu Tây phát ra một tiếng "Hừ", giọng nói lập tức lạnh đi trông thấy: "Rõ ràng là ông ấy rời nhà đi trước."
"Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
". . . . . ." Ngay lập tức, khí thế của Tống Tiểu Tây bị diệt sạch, giọng nói truyền ra giống như con muỗi đang vo ve, "Đường Song Tuyền."
"Giọng nói quá nhỏ, lặp lại lần nữa."
". . . . . . đường Song Tuyền."
Hiện giờ, Tống Tiểu Tây cũng có thể đoán được động tác của anh vào lúc này. Nhất định là nhắm mắt lại trước, sau đó là mặt không chút thay đổi, sau đó là chậm rãi mở miệng, trên mặt tràn đầy áp suất thấp, thậm chí ngay cả câu nói tiếp theo anh nói cô cũng chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, nhất định là câu này ở phía sau: "Tống Tây tiểu thư, muộn như thế này một người còn có thể chạy hết năm con phố dài, em rất có tinh lực đó."
"Tống Tây tiểu thư, muộn như thế này một người còn có thể chạy hết năm con phố dài, em rất có tinh lực đó."
Tống Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui ở phía trên đỉnh đầu. Nhìn xem, cô cũng biết là sẽ như vậy mà.
Chỉ cần Giang Thừa Mạc bỏ bớt chữ “Tiểu” trong tên của cô đi thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Rốt cuộc Tống Tiểu Tây cũng tỉnh ngộ, tối nay tìm Giang Thừa Mạc là việc cực kỳ không sáng suốt. Đối với cô lúc nào anh cũng càu nhàu nhiều hơn những người khác. Nếu như không phải do trường hợp của ngày hôm nay quá đặc thù, hôm nay đám bạn tốt của cô đang ngâm mình trong giấc mộng đầy say mê, còn ví tiền của cô bởi vì mới vừa rồi rời đi quá vội mà rơi ở trong nhà họ Tống, cô mới không nhàn rỗi đến nhàm chán mà đi tìm anh.
Giang Thừa Mạc thở ra một hơi, mở miệng: "Nếu như anh nhớ không lầm, thì ở đầu con đường đó có nhà hàng KFC. Em đến đó đợi một lát, anh đi đón em."
"Cái gì cơ?" Tống Tiểu Tây không có thành ý , "Đêm nay em có làm phiền mỹ cảnh của anh không? Nếu như có mỹ nhân ở bên cạnh, anh cũng không cần để ý đến em đâu, thật đấy!"
Giang Thừa Mạc "Xùy" một tiếng, cho thấy rõ ràng đối với mấy câu giải thích này của cô anh đã quen lắm rồi, chọn trực tiếp bỏ qua: "Mười lăm phút sau anh sẽ đến, đói bụng thì ở đó ăn cái gì đi."
"Không phải anh vẫn không thích chỗ đó sao?"
"Bây giờ anh vẫn không thích đến đó." Tính nhẫn nại của Giang Thừa Mạc vốn rất tốt, có lẽ lúc này đã bị cô mài mòn hết, lời nói càng ngày càng giản lược, ngay cả chủ ngữ cũng tiết kiệm, "Lập tức tới ngay. Đến đó chờ, không nên chạy loạn." Âm cuối còn chưa kết thúc, điện thoại đã bị cúp.
Buổi tối mùa đông ở miền Bắc cực kì lạnh, Tống Tiểu Tây vừa mới rời nhà quá vội vàng, ngay cả khăn quàng cổ, thậm chí cả găng tay cũng quên không mang theo, nhưng bởi vì đang tràn đầy oán giận, nên cũng không thấy lạnh lắm. Giờ phút này cúp điện thoại xong, đột nhiên mới nhận ra tay của mình cũng sắp đông cứng rồi, mà gió Bấc lạnh thấu xương vẫn liên tục thổi vào trong cổ áo của cô.
Tống Tiểu Tây nói vuốt đuôi như sám hối, dưới tình huống lôi Giang Thừa Mạc từ trong chăn ra ngoài, thật đúng là không hề phúc hậu.
Nhưng mà cũng không biết là anh chưa tỉnh ngủ hay đầu óc bị hư, dám nói mười lăm phút sau sẽ chạy tới. Tống Tiểu Tây vừa ngồi trong cửa hàng KFC ấm áp như mùa xuân, vừa uống trà sữa vừa mới mua bằng mấy đồng tiền lẻ lấy ra từ trong túi áo, vừa tính toán khỏang cách từ khu nhà trọ của Giang Thừa Mạc ở Thành Nam đến Thành Tây, cùng với số lượng đèn xanh đèn đỏ ở trên đường, đồng thời cầu mong người kia mau ổn định lại tính tình, dù thế nào thì vẫn không cảm thấy trong vòng mười lăm phút anh có thể chạy kịp tới đây.
Tống Tiểu Tây nghiêng người ngồi cách cửa ra vào không xa, dùng di động lên mạng xem tin tức, thời gian trôi đi cũng nhanh, sau khi che miệng ngáp một cái, vừa mở mắt ra thì thấy một bóng người che khuất.
Quả nhiên là Giang Thừa Mạc ngồi xuống trước mặt cô. Khóe miệng mím lại, hai tay ôm lấy nhau, trên người khoác một chiếc áo gió màu đen, Tống Tiểu Tây bị ánh mắt đẹp đẽ nhưng tràn ngập tức giận của anh nhìn chằm chằm, trong thoáng chốc cảm thấy nếu như lúc này trên sống mũi của anh đeo một cặp kính, với dáng vẻ ngạo mạn này, còn cả khí thế lạnh lùng này, chính là The Matrix () hiện thế.
() Ý Tống Tiểu Tây là Giang Thừa Mạc giống nhân vật chính trong phim The Matrix (Ma trận)
Giang Thừa Mạc ghét người khác quấy rầy anh lúc ngủ nhất, Tống Tiểu Tây bất hạnh đụng vào trên họng súng, lúc này không thể làm gì khác hơn là mặt mày cong cong cười với anh, lắc đầu vẫy đuôi giả bộ vô tội đáng thương, ý đồ lừa dối vượt qua kiểm tra. Cô quơ quơ đồ uống trong tay trước mặt anh, cố gắng khẽ động khóe miệng cùng khóe mắt, làm ra bộ dáng tươi cười rạng rỡ: "Bên ngoài lạnh lắm à? Anh uống không?"
Tống Tiểu Tây một lần nữa được nghiệm chứng câu nói không đưa tay đánh người mặt cười là cực kì chính xác, quả nhiên gương mặt không có biểu tình gì của Giang Thừa Mạc thoáng hòa hoãn đi một nửa. Nhưng mà cô còn chưa kịp thở ra một hơi, bờ môi mỏng của anh liền giật giật, phun ra mấy chữ: "Em chạm qua rồi nên anh không uống."
Ngay lập tức Tống Tiểu Tây quắc mắt nhìn anh trừng trừng giương nanh múa vuốt, đặt ly trà sữa lên bàn, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì thấy một cái liếc mắt lành lạnh của Giang Thừa Mạc nhẹ nhàng quét tới, vì vậy cô nhanh chóng yên tĩnh lại, cứng đờ cắn ống hút.
Giang Thừa Mạc đứng lên, vẻ mặt rõ nét sinh động, đút tay vào trong túi áo, dưới ánh đèn sáng rực chiếc áo khoác ngoài tối màu làm nổi bật lên dáng người cáo lớn, tuần tú của anh, hơi dựa vào bàn mở miệng: "Đi thôi, không phải ngày mai em còn phải đi làm hay sao."
Tống Tiểu Tây lắc lắc đầu giằng co với anh: "Em vẫn chưa uống hết!"
Giang Thừa Mạc: "Vậy em cứ tiếp tục uống."
". . . . . ."
Hôm nay Giang Thừa Mạc nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Tống Tiểu Tây cũng muốn xù lông. Nhớ ngày đó khi còn bé, Giang Thừa Mạc bị cô hành hạ đã lâu, còn có thể "Không thể nhịn được nữa thì sẽ không cần nhịn nữa", sau đó anh chau mày nổi đóa, Tống Tiểu Tây liền lập tức nói cái gì cũng không có. Nhưng bây giờ Giang Thừa Mạc luyện thành rồi." Mặc kệ ngươi thổi gió Đông Tây Nam Bắc, ta vẫn lù lù bất động" giống như một lão tăng đang ngồi thiền, Tống Tiểu Tây càng có bản lãnh giày vò anh, anh lại càng có bản lãnh vân đạm phong khinh, sau đó Tống Tiểu Tây càng giày vò anh hơn, sau đó Giang Thừa Mạc lại càng vân đạm phong kinh hơn.
Bây giờ Tống Tiểu Tây quả thật đã bị dáng vẻ hờ hững của Giang Thừa Mạc làm cho tức giận, cô tức tối nhìn anh, hạ thấp giọng nói liến thoắng: "Em sẽ không đến công ty của anh thực tập! Em muốn từ chức!"
Giang Thừa Mạc gật đầu một cái, mặt mày bất động, giọng nói thong thả ung dung, rất là êm tai dễ nghe: "Vậy cũng được. Lúc nào về nhớ viết đơn từ chức đưa cho Ngải Mộc."
". . . . . ."
Tống Tiểu Tây vốn đang bận tâm đây là nơi công cộng, mặc dù trong tiệm chỉ có lẻ tẻ vài khách hàng và hai nhân viên bán hàng. Hiện tại cô muốn vứt bỏ hết mặt mũi, lông mày nhếch lên, chợt đánh về phía anh, kết quả bị Giang Thừa Mạc tay mắt lanh lẹ đưa tay ra bắt được, túm lấy cổ áo kéo cô ra ngoài: "Dáng vẻ của em khó coi quá rồi đấy, anh không muốn ở đây với em rồi mất hết thể diện."
". . . . . ." Tống Tiểu Tây như con mèo nhỏ bị nắm ở cổ, một chút kỹ xảo phản kháng cũng không làm được, chỉ có thể mặc cho đối phương lôi ra ngoài.
Bọn họ dọc theo đường cũ trở về, đích đến cuối cùng lại là một khách sạn. Khí thế bên ngoài hào hùng tráng lệ, nhìn một cái cũng biết đây là nơi đốt tiền, Giang Thừa Mạc trực tiếp dẫn cô đến tầng cao nhất.
"Sao không về nhà trọ của anh?"
"Bên kia đang sửa chữa, vẫn chưa xong."
"Vậy cũng tội gì mà phải ở đây, anh không phải thỏ khôn ba hang sao, em thừa biết anh có mấy chỗ liền." Ánh mắt của Tống Tiểu Tây xoay vòng vòng, lập tức chuyển trọng điểm, ngửa mặt quay về phía anh nháy mắt mấy cái, "Chẳng lẽ anh tặng đưa cho vị minh tinh kia, sau đó thì anh không có chỗ để đi? Lần trước vị Bạch tiểu thư kia. . . . . ."
Giang Thừa Mạc khẽ ngước mắt, không đợi cô nói xong đã gõ một cái không nặng không nhẹ lên trên trán cô: "Nghĩ lung tung cái gì vậy. Những chỗ kia cách công ty quá xa, anh ngại phiền toái."
"Còn nữa, " anh ôn hoà nhìn cô, mặt trầm như nước, "Em nghe được mấy câu nói nhảm này từ đâu vậy. Còn nói chuyện với anh như vậy, cẩn thận anh bảo Ngải Mộc đổi tổ trưởng cho em."
Tống Tiểu Tây le lưỡi một cái, tối nay Giang Thừa Mạc rất nóng nảy, cô trêu chọc không nổi.
Mà Ngải Mộc là trợ lý của Giang Thừa Mạc, dáng người xinh đẹp làm việc cũng gọn gàng. Tống Tiểu Tây đã từng đến phòng làm việc của Giang Thừa Mạc một lần, đúng là đã khiến cô mở mang kiến thức. Nghĩ tới gương mặt lạnh như núi băng của Ngải mỹ nhân, Tống Tiểu Tây bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Công ty Giang Thừa Mạc, dùng lời nói của bạn thân cô Nguyễn Đan Thanh, đó chính là một nơi không nhiễm khói lửa nhân gian.
"Sao hôm nay anh lại ngủ sớm như vậy..., lúc em gọi điện thoại cho anh mới hơn mười một giờ." Tống Tiểu Tây đi theo anh vào trong phòng, sau khi toàn bộ ánh đèn sáng lên, nhìn không sót một cái gì trong phòng phòng khách rộng rãi, cô lục soát khắp nơi, nhưng không hề thấy một mảnh bóng dáng nào của bảo bối chó cưng, hỏi anh, "Hadow đâu rồi?"
"Muốn tìm con chó kia thì đi tìm chị họ em ấy, gần đây công việc của cô không tốt, cướp chó đi để tự an ủi rồi."
Giang Thừa Mạc vừa vào cửa liền cởi áo khoác ngoài, ném chìa khóa xe lên khay trà, tiện tay cởi luôn mấy cái nút áo sơ mi, dựa lưng vào ghế sa lon bày ra vẻ tư thái, với vẻ ngoài này, nếu thoáng nhìn qua, sẽ thấy mấy phần tài năng, thêm một chút lười biếng. Sau đó chỉ về về phía bên phải: "Em ngủ ở phòng đó đi, cần gì thì gọi phục vụ phòng."
Tống Tiểu Tây đi vào phòng ngủ lắc lư một vòng, lại ló đầu ra: "Anh không ngủ à?"
Một tay Giang Thừa Mạc khoác lên đầu gối, trầm thấp đáp một tiếng, nhắm hai mắt lại, ngón trỏ khẽ nhấn lên trán của mình: "Anh chưa buồn ngủ."
Tống Tiểu Tây đi vòng qua phía sau anh, kề sát vào hít hà, trong khoang mũi trừ mùi thơm ngát thì cái gì cũng không có. Nhưng lại khiến Giang Thừa Mạc mở mắt: "Em hít cái gì đấy?"
"Anh uống rượu à?"
"Buổi tối uống một chút . Em đoán được rồi hả ?"
Trái lại cô không hề đoán được. Tống Tiểu Tây hiểu rất rõ tật xấu này của Giang Thừa Mạc... yêu sạch sẽ đến nghiện, vả lại trình độ còn khiến người ta giận sôi, hơn nữa càng đến tối cái tật xấu này lại càng nghiêm trọng. Chỉ cần ở bên ngoài uống tí xíu rượu hoặc là ngửi thấy chút xíu mùi thuốc lá, sau khi về nhà việc làm đầu tiên chắc chắn chính là đi tắm. Hơn nữa cô dám đánh cuộc, coi như mấy giờ trước anh vừa mới tắm một lần, khẳng định một lát nữa anh sẽ đi tắm một lần nữa, cũng chỉ bởi vì anh vừa mới đi ra ngoài nửa tiếng đồng hồ.
Ngón tay cái của Tống Tiểu Tây khẽ ấn lên huyệt Thái Dương của anh, không nặng không nhẹ xoa bóp cho anh. Thấy anh khẽ giãy giụa, hai đầu ngón tay tăng thêm thêm chút lực rồi nói, âm trầm uy hiếp: "Đừng động. Dám không thành thật ta liền một nhát móc mất bộ óc quý giá của ngươi."
Giang Thừa Mạc vốn đang khẽ chau mày lại, nghe thấy thế khóe miệng khẽ mân thành một nụ cười thản nhiên, ngồi thấp xuống một chút để phối hợp với cô: "Này, Tống sư phụ. Tay nghề này của ngài là vừa mới xuống núi à, không hề có chút kĩ thuật nào cả."
"Rõ ràng là anh được tiện nghi mà còn ra vẻ." Tống Tiểu Tây dùng đầu ngón tay đâm đâm vào khuôn mặt của anh, ngoài ý muốn là cảm giác rất tốt, râu ria sạch sẽ, da mặt bóng loáng co dãn, hơn nữa dưới ánh đèn nhu hòa cũng cực kì sáng bóng, rất có cảm giác tự như mộng ảo giống như hình ảnh người mẫu của mấy phần quảng cáo sau khi được xử lý. Tống Tiểu Tây nhìn xong trong lòng không ngừng than thở, cố gắng kim nén bàn tay đang rất muốn đưa ra sờ soạng anh, lại tập trung, nói tiếp, "Giáo viên dạy yoga của bọn em vốn xuất thân là học xoa bóp, thuận tiện dạy bọn em hai chiêu. Công phu của em chỉ là mèo cào, dĩ nhiên là kém hơn so với mấy người đẹp có chuyên môn, tay nghề của Giang tiên sinh ngài rồi."
Giang Thừa Mạc không thèm đếm xỉa tới lời nói của cô: "Cuối tuần này rảnh không, anh đi Hải Nam một chuyến, em đi với anh không?"
Trong nháy mắt, hai mắt Tống Tiểu Tây tỏa sáng: "Thật à? Đương nhiên là rảnh rồi! Anh Thừa Mạc từ khi nào thì anh trở nên tốt như vậy, không đúng, anh Thừa Mạc trở nên xấu như vậy từ khi nào vậy, cũng không đúng. . . . . . Aiz, anh muốn làm gì, mới vừa rồi em không nên nói năng lộn xộn."
Vẻ mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi thở hắt ra một hơi: "Anh đi tắm."
". . . . . ."