Muốn Nói Yêu Ngươi

chương 3: bức họa của người mù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại một sáng, ánh bình minh chiếu rọi khắp sân trước cửa phòng của Thẩm Hàn Hy, trong sân trồng khá nhiều loài hoa có hoa thược dược, anh thảo, cúc vàng, cúc trắng và cả kim sa. Tất cả đều do hắn tự tay mà trồng, mặc dù hắn không nhìn được chúng có màu sắc như thế nào, dáng vẻ đẹp ra sao nhưng hắn có thể dùng tay sờ thử, dùng mũi để ngửi mùi hương, lại tự đầu óc bản thân mà họa ra hình dáng của chúng hệt như những người thi sĩ tức cảnh sinh tình.

Những đóa hoa nở rộ vươn mình trong nắng sớm khoe một màu sắc thắm rực rỡ rất riêng của chính mình. Từ phía xa đàn bướm thong thả vừa đùa vừa tung cánh nhảy nhót đến đậu xuống một cành hoa anh thảo vừa chậm rãi nhịp nhịp đôi cánh sắc vàng vừa thưởng thức vị ngọt của mật hoa.

Thẩm Hàn Hy vươn tay đẩy mạnh cửa phòng, thật cẩn thận nhấc chân lên khỏi bậc thềm rồi chậm rãi bước ra. Bên ngoài ánh nắng đẹp biết nhường nào, tiếc là hắn không thể nhìn thấy, dù ánh nắng có thể soi sáng mọi ngóc ngách trong phòng thì cũng không thể thắp cho đôi đồng tử đen tròn ấy một chút ít ánh sáng. Hắn khẽ nhắm mắt lại, vươn cánh tay dài đón nhận những tia sáng chiếu xuyên qua cơ thể, thật ấm áp.

""Hẳn là trời rất đẹp""

Theo thói quen, hắn lại dùng mũi ngửi, hương hoa từ từ tràn vào cái mũi nhỏ cao cao làm hắn thật là thích chí, bên tai lại nghe được tiếng rung khe khẽ của một chú bướm say mật, đột nhiên hắn rất muốn vẽ. Trong phòng hắn có rất nhiều tranh, trong cuộn có, xếp lại có, treo trên tường cũng có, nhưng bức nào cũng rất thật và rất đẹp bởi hắn đã dùng cả tấm lòng để thể hiện mà một khi vun bút thì không ngừng lại được, có lẽ đây chính là tật xấu của hắn.

""Gia Tuệ, ngươi vào phòng mang giấy bút ra đây!"" Hắn thu hai tay lại không nhìn nàng bảo.

Lâm Gia Tuệ lại giật giật tay hắn rồi dìu hắn ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ. Nàng nhanh nhẹn và cẩn thận chờ hắn ngồi yên mới vào phòng lấy bút.

Nghiên mực đặt "cốp" xuống bàn đá, nàng cẩn thận trải mảnh giấy mỏng ra trước mặt hắn rồi nhét bút vào tay hắn. Thẩm Hàn Hy nghiêng đầu nhìn nàng khẽ cười: ""Ngươi cũng ngồi xuống đi!""

Lâm Gia Tuệ theo ý kéo làn váy sang một bên ung dung ngồi cạnh bên hắn, nàng lại giật nhẹ tay hắn bảy cái: ""Để ta giúp ngươi mài mực""

Hắn nguyện ý gật gật cái đầu rồi bắt đầu đặt bút. Hắn tưởng tượng ra cảnh bình minh của sáng hôm nay rồi vẽ lại thật cẩn thận từng chi tiết, nếu thấy chỗ nào thiếu sót hắn liền hỏi Lâm Gia Tuệ, nàng sẽ là người thuật lại khiến hắn càng vẽ càng đầy đủ, càng thêm sống động.

Dù nàng không thể nói, hắn không thể nhìn nhưng lại tâm linh tương thông, nàng chỉ cần làm một động tác nhỏ tức thì hắn có thể hiểu. Phải chăng đây là một biệt tài mà Thượng Đế đã ban cho hắn trong lúc ngài động lòng thương xót?

Lâm Gia Tuệ ngồi yên lặng bên cạnh hắn, chú tâm quan sát từng nét vẽ của hắn tung hoành trên mảnh giấy mỏng mà không hề sai lệch một vị trí nào, tựa hồ như hiệp khách mù Hoa Mãn Lâu vung chu sa lên bức tranh thiếu nét tạo nên cành đào một cách chuẩn xác khiến Lục Tiểu Phụng phải kiên nể vô cùng.

Thoáng chốc mà bức tranh cũng đã hoàn thành, Thẩm Hàn Hy vẻ mặt hài lòng nhìn ngắm bức tranh như một người đương sáng mắt. Lâm Gia Tuệ mỉm cười lại ra hiệu: ""Ngươi vẽ đẹp lắm!""

Hạ nhân trong phủ cũng không thiếu người khen hắn vẽ rất đẹp nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy tất cả bọn họ đều là giả dối còn lời khen của nàng mới chính là thật lòng thật ý.

Hắn đặt bức họa còn chưa khô nét mực xuống bàn đá rồi lại quay sang đối diện với nàng, hỏi: ""Ngươi thấy ta trông thế nào? Phải nói thật!""

Lâm Gia Tuệ đặt hai bàn tay của hắn lên mặt hắn: ""Ngươi không cảm nhận được sao? Đừng hỏi ta ngươi đẹp hay xấu, trước hết ngươi hãy tự kiểm xem đã. Nếu ngươi không cảm thấy tự tin với bản thân của mình thì có hỏi ta cũng vô ích, bề ngoài không quan trọng, quan trọng là tấm lòng thôi""

Nàng nói đúng, diện mạo đẹp thì sao? Có thể giúp hắn quay lại hoàng cung, có thể khiến cho phụ hoàng mẫu hậu thương yêu hắn sao? Có thể khiến tất cả mọi người không coi thường hắn sao? Không hề!

Theo cảm nhận của nàng, hắn là một người đẹp nhất, tốt nhất mà nàng từng quen biết. Hắn có dung mạo bất phàm, người đẹp như họa, các đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ rệt, chỉ là đôi mắt vô thần, thiếu đi một tia sáng thỉnh thoảng làm cho người ta phát sợ. Tuy vậy nhưng thật ra hắn rất dễ gần, hiền từ và không có thói cao ngạo, hoàn toàn trái ngược với Từ Lĩnh. Ở hắn, nàng luôn cảm nhận được sự cô đơn, buồn tủi, mặc dù hắn rất ít hoặc không có biểu lộ xúc cảm ấy ra mặt.

Thẩm Hàn Hy buông tay xuống, không biết đã bao nhiều lần hắn tự sờ lên mặt mình, muốn cảm nhận nhưng rồi lại thôi, đẹp xấu thì có ích gì? Đến hôm nay nàng lại là người bắt hắn phải tự mình cảm nhận, hắn không giận nàng, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên.

""Ta muốn biết ngươi trông như thế nào, được không?""

Lâm Gia Tuệ ngạc nhiên một chốc nhưng rồi cũng đồng ý, nàng lại đặt tay hắn lên mặt mình: ""Có thể""

Bàn tay của hắn thon dài mà lạnh lẽo như băng, hắn khẽ lướt nhẹ trên làn da mỏng manh của nàng khiến nàng có một chút thẹn.

""Để ta xem, mày liễu, mắt phượng, trán cao, má đào, môi mỏng, xem ra ngươi cũng rất ưa nhìn""

Xem xong hắn lại thu tay về, khoé môi nhếch lên một nụ cười đỏ nắng: ""Ngươi muốn hay không để ta họa cho ngươi một bức?""

Lâm Gia Tuệ lại giật giật cổ tay hắn: ""Làm phiền ngươi quá""

Hắn cười, vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói: ""Khờ quá, ta đây là kẻ bị mù ăn không ngồi rồi, có gì mà phiền phức!"" Suốt ngày rảnh rỗi ăn không ngồi rồi như ta, cũng chỉ có thể vẽ cho ngươi.

Nàng khẽ nhíu mày, nam tử này lại nữa rồi, suốt ngày tự mắng chính mình: ""Không được nói như vậy, ngươi bị mù đâu phải là ngươi muốn, sau này không cho phép ngươi nói như thế nữa!"" Nàng càu nhàu như ra lệnh.

Thẩm Hàn Hy bất đắc dĩ cười, lần đầu tiên có một nữ tử gan dạ dám lên mặt dạy đời hắn, thế nhưng hắn không cảm thấy giận, mà cảm xúc đọng lại trong hắn chỉ còn là sự ấm áp, sự quan tâm thật lòng của nàng dành cho hắn. Nàng giống như một tia nắng soi rọi vào tâm hồn giá lạnh của hắn, xua đi nỗi đau và sự mất mát mà hắn phải gánh chịu suốt bao năm qua. Và với nàng, được chăm sóc hắn, bên cạnh hắn là một niềm hạnh phúc lớn trong cuộc đời nàng. Đó như là một sự báo đáp của người chịu ơn dành cho ân nhân, nhưng cũng dường như là sự quan tâm thật lòng, không vụ lợi của một người bằng hữu chân tình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio