Thẩm Thanh Huyền đi mà không hề có điểm dừng, Cố Kiến Thâm vẫn theo sát từng bước.
Y vờ như không biết, Cố Kiến Thâm cũng vì y không phát hiện, cho nên tầm mắt chẳng hề kiêng dè, cứ dính chặt trên người y.
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn chỉ lo nhìn mình mà quên dòm đường, ngã dập mặt thì phải làm sao.
Thử tưởng tượng … y lập tức nổi ý xấu, cố tình đi trên con đường hẻo lánh gập ghềnh hơn.
Trùng hợp nơi đây là một mảnh rừng xanh ươm, y đi về nơi rậm rạp cây cối nhất, bị bụi thanh la mắc trúng vạt áo, không tiện di chuyển.
Y đã thế này, nói vậy vị “theo dõi” kia càng không dễ dàng.
Thẩm Thanh Huyền không đi nhanh, vẫn cứ bước chầm chậm, đơn độc trong cánh rừng này cho vơi thời gian.
Y định làm Cố Kiến Thâm ngã, nhưng Cố Kiến Thâm sao mà ngã được? Hắn ngược lại lo lắng suốt dọc đường, hồi thì lo bùn đất làm dơ giày y, hồi lại lo cỏ dại bụi gai làm rách xiêm y của y, hồi nữa lại đau lòng một cách khó hiểu, đau lòng cho Thẩm Thanh Huyền lẻ loi một mình rời xa mọi người.
Hai người không hề nói một câu, song trong lòng đều hướng về nhau, ấp ủ một người nào đó.
Thẩm Thanh Huyền càng đi càng lệch, sắp lệch đến nơi “có la xé họng cũng không ai phát hiện”, chỉ tiếc người nào đó vẫn khăng khăng không chịu lộ diện, rất biết kìm nén cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý định, bắt đầu tính kế trong lòng.
Y tìm một nơi có phong cảnh rất đẹp, khinh thân nhảy lên, ngồi lên cành cây rắn chắc, dựa vào phía sau, làm bộ như chợp mắt nghỉ ngơi.
Y giả vờ ngủ, người nào đó cũng nên lộ diện rồi ha?
Không ngờ người nào đó của y lại nhìn đến ngẩn ngơ.
Quả thật là một bức họa tuyệt thế khó thể miêu tả.
Trong rừng rậm tĩnh mịch, ánh nắng được lá cây phân thành từng tia như lốm đốm những ngôi sao rơi trên người y, tôn lên mái tóc đen óng, bật sáng làn da trắng nõn, ngay cả móng tay trơn bóng lộ ra ngoài cũng giống như viên ngọc thạch tinh xảo, trong suốt và lấp lánh.
Đẹp đến nỗi khiến người quên bẵng thời gian, tạm ngừng hô hấp, chỉ cảm nhận được trái tim đập thình thịch cùng khát vọng lan tràn từ sâu trong linh hồn.
Cố Kiến Thâm kinh ngạc nhìn mà không hề chớp mắt, hoàn toàn bị nhất kiến chung tình bắt giữ.
Thật ra hắn không chỉ bị dung mạo y hấp dẫn …
Khiến trái tim hắn lỗi nhịp không phải y đẹp ra sao …
Cố Kiến Thâm không giải thích được, nhưng hắn lại có ý nghĩ hoang đường rằng: Dù cho y thay đổi diện mạo, dù y biến thành ngoại hình mà cả thế giới đều ghét, hắn vẫn muốn nâng niu y trong lòng bàn tay, che chở y trong ngực mình, cho y tình yêu ngập tràn trong huyết dịch đến sắp dôi ra.
Sao có thể như thế?
Tựa như họ đã quen nhau, yêu nhau từ lâu, và hắn cũng đã có được y từ rất lâu rồi.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cố Kiến Thâm nghĩ mãi không ra, nhưng hắn đến từ Tâm Vực, hắn chỉ tin trái tim mình, trái tim đang loạn nhịp vì y.
Thẩm Thanh Huyền ở bên này sắp ngủ thật luôn rồi mà cái tên hèn kia còn chưa chịu lộ diện!
Chỉ nhìn thôi đã thỏa mãn rồi ư? Chẳng lẽ không muốn nói chuyện với y? Không muốn tìm hiểu sâu về y ư?
Chẳng lẽ y quá nóng lòng?
Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, hình như mình hơi nóng lòng thật …
Cố Kiến Thâm là kiểu người lập mưu trước rồi mới hành động, thích việc đã nắm chắc trong tay mới làm, chưa kể còn rất cẩn trọng, cẩn thận dè dặt, một khi đã làm ắt phải trúng đích, không lưu lại tai họa ngầm.
Được rồi, nói sao cũng thấy hèn!
Thẩm Thanh Huyền lười ở đây nói mát, y định vào thành trấn, cho hắn nhiều thông tin hơn, giúp hắn yên tâm hơn mà hành động mau chóng.
Không phải hắn sợ mình “xấu” khiến y không thích sao? Vậy y …
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, dùng thủ thuật che mắt cho mình rồi vào thành.
Không phải y tự luyến, nhưng đến nơi toàn người phàm thế này, che giấu là việc làm cần thiết, bằng không sẽ không yên được.
Đương nhiên thủ thuật này không giấu được Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm vẫn có thể nhìn phát là nhận ra y ngay.
Nhân khẩu Lan Phất quốc rất đông, kinh tế phồng thịnh, thành trấn gần đô thành náo nhiệt hơn những nơi khác rất nhiều.
Thẩm Thanh Huyền đến phường thị đông đúc nhất, hứng thú nhìn chung quanh.
Nơi đây có đầy những cửa hàng mọc san sát, cũng có những quán nhỏ tùy tiện bày ra, đâu đâu cũng có tiếng tranh luận cò kẻ mặc cả, vừa huyên náo vừa nhộn nhịp.
Ban đầu Thẩm Thanh Huyền còn làm bộ làm tịch, kết quả nhìn mấy món đồ này xong liền bị hấp dẫn tầm mắt.
Cũng không phải bảo khí gì, chỉ là vài món đồ do người mới học làm ra, nhưng lại được trang trí rất bắt mắt.
Có lẽ biết nó không bằng pháp khí, cho nên điểm tô cho hoa lệ để thuận lợi bán ra.
Thẩm Thanh Huyền chỉ linh lung tháp to bằng bàn tay rồi bảo: “Cái này bán sao?”
Người bán hàng vội vàng đáp: “Ba mươi linh thạch!”
Thật ra món đồ này chỉ có giá ba linh thạch, người bán hàng đã chuẩn bị tâm lý phải trả giá rồi, nghĩ sao cũng phải bán cho được năm linh thạch!
Nào ngờ … Thẩm Thanh Huyền đã một tay giao tiền một tay lụm hàng.
Người bán hàng đờ mặt ra.
Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Người bán hàng nhìn một túi linh thạch trong tay, điên cuồng lắc đầu, lắp bắp: “Không … không có gì!”
Thẩm Thanh Huyền không quan tâm lắm, lập tức thu linh lung tháp lấp lánh ánh đỏ về.
Sau đó toàn thể người bán hàng trong phố này đều nghênh đón mùa xuân!
Một tên ngốc hào không rõ mặt vung tiền cho họ, toàn mua những món chỉ có mẽ ngoài, ưu tiên màu đỏ, màu vàng là thứ, bất kể dùng thế nào, chỉ cần bề ngoài đẹp, màu sắc là chủ yếu, nếu biết tỏa sáng thì mặc sức ra giá, bất kể bao nhiêu người ta cũng sảng khoái bỏ tiền, không hề do dự!
Có tiền thật tốt!
Có tiền mà còn ngốc lại càng tốt!
Mới đầu Thẩm Thanh Huyền chỉ mua cho ra vẻ vậy thôi, kết quả càng mua càng hăng, một hơi thu hết tất cả đỏ vàng vào túi càn khôn, hoàn thành nhiệm vụ mua vật tư.
Xem ra y phải mở rộng kim ngân ổ chút rồi, bằng không sẽ không nhét thêm được nữa!
Cố Kiến Thâm theo y một đường, ban đầu là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ, cuối cùng bị sự đáng yêu của y chiếm cứ!
Bề ngoài trông thì thanh lãnh, nhưng thực chất lại thích vàng rực đỏ thẫm ư?
Màu sắc mà Cố Kiến Thâm luôn ghét vì dung mạo mình, giờ phút này lại trở nên vô cùng thuận mắt.
Thẩm Thanh Huyền nhét đầy túi càn khôn mới vào một tửu lâu, tìm chỗ ngồi dựa cửa sổ, rồi tùy tiện gọi vài món ăn.
Đã đến lúc này, hắn cũng nên lộ mặt rồi chứ?
May mà Thẩm Thanh Huyền không uổng công vung tiền như rác, Cố nào đó bám riết không tha cả ngày rốt cuộc lên sàn.
Ra vẻ ngẫu nhiên đi vào tửu lâu này, tình cờ nhìn thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ, rồi lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền.
Thần thái của hắn không hề có sơ hở, nhưng vừa nghĩ đây đều là giả vờ, Thẩm Thanh Huyền buồn cười trong lòng không thôi, phải gắng gượng lắm mới không để môi mình cong lên.
“Liên Hoa đạo quân?” Cố Kiến Thâm ngạc nhiên, “Thật trùng hợp, ngươi cũng ở đây à?”
Trùng hợp cái rắm! Theo suốt mấy canh giờ mới chịu lộ diện, vậy mà còn không biết xấu hổ nói trùng hợp!
Thẩm Thanh Huyền: “Sao Thanh Thâm đạo quân lại ở tiểu thành này?”
Mọi người đều theo Lan Phất vương ngắm núi sông hết rồi, theo lý Cố Kiến Thâm cũng phải ở trong đó mới đúng.
Cố Kiến Thâm đáp vô cùng tự nhiên: “Ta không thích náo nhiệt, nên lén trốn ra đây.” Hắn cũng có ý đón lời nói hùa, biết Thẩm Thanh Huyền thích yên tĩnh nên mới nói vậy.
Đương nhiên, mặc kệ hắn nói gì, Thẩm Thanh Huyền cũng đều thích hết.
“Ta cũng không thích ồn ào,” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nếu Thanh Thâm đạo quân không ngại, chúng ta cùng bàn nhé?”
Vạn vạn không ngờ y lại chủ động mở miệng, Cố Kiến Thâm nhất thời hưng phấn, đoạn nói: “Vậy thì tốt quá.”
Cố Kiến Thâm ngồi xuống, hai người đối mặt nhau.
Rõ ràng trước đó họ còn cách nhau rất xa, tầm mắt của Cố Kiến Thâm đã cháy bỏng như có khả năng xuyên thấu tường thành, vậy mà hiện giờ người đang ở ngay trước mặt, hắn lại chỉ nhìn không chớp mắt, không hề vượt ranh giới.
Còn chống đỡ được à, thật biết diễn.
Hiện giờ nghĩ đến hai người gặp lại sau vạn vạn năm nhờ ngọc giản, Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy hoài niệm vô cùng.
Khi đó y cảm thấy Cố Kiến Thâm tâm cơ sâu, giả tạo, có mưu đồ.
Hiện giờ liên tưởng lại, Thẩm Thanh Huyền xác định: Tâm cơ sâu là thật, giả tạo cũng là thật, nhưng lại không có mưu đồ.
Hắn giả vờ không thích y, nhưng lại thích cực kỳ, chỉ vì nhát nên giả vờ cho ra hình ra dạng, ngược lại lừa luôn Thẩm Thanh Huyền khi đó!
Khi gọi món, Cố Kiến Thâm hỏi y: “Không biết Liên Hoa đạo quân thích gì?”
Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ kiêng ăn, y chỉ chọn màu, nhưng y hiểu khẩu vị của Cố Kiến Thâm, biết mấy món hắn đặc biệt thích.
Đầu ngón tay trắng nõn của y chỉ trên thực đơn, nói: “Lấy mấy món này đi, không biết Thanh Thâm đạo quân thích ăn gì?”
Cố Kiến Thâm nhìn, nhất thời mắt đỏ bừng sáng, ngạc nhiên nói: “Không ngờ lại hợp ý với Liên Hoa đạo quân đến thế, đây đều là những món bình thường ta thích ăn.”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Đương nhiên hợp ý rồi, ta cố tình chọn món ngươi thích mà!
Thấy Cố Kiến Thâm vui vẻ, trong lòng y cũng ngọt lây, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật vậy ư?”
Lần này Cố Kiến Thâm đáp rất chân thành: “Đúng vậy.”
Duyên phận, duyên phận chân chính! Nếu không sao có thể trùng hợp đến vậy, hắn thích mà y cũng thích!
Thẩm Thanh Huyền nói hùa theo: “Chúng ta thật hữu duyên.”
Bao nhiêu ái tình bắt nguồn từ một chữ duyên?
Nó giống như một mầm nhỏ, cắm rễ trong lòng đất rồi sinh trưởng tươi tốt, cuối cùng quấn chặt trái tim đối phương.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, tất nhiên càng vạn vạn hợp ý.
Thật ra họ tán gẫu cũng bình thường thôi, nhưng Thẩm Thanh Huyền cố tình nói về những thứ hắn thích, cuộc trò chuyện không thuận lợi mới có quỷ.
Bất tri bất giác, họ trò chuyện cho tới khi đồ ăn hết mà trà cũng lạnh.
Còn ăn nữa chủ quán sẽ tới đuổi người …
Nhưng Cố Kiến Thâm không nỡ đi, rời bàn cơm này rồi hắn sợ mình sẽ không còn lý do ở cùng Thẩm Thanh Huyền nữa.
Thẩm Thanh Huyền chủ động đề cập: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cùng nhau hồi cung đi.”
Có lý! Cố Kiến Thâm lập tức đáp: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền thầm cười trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Lan Phất quốc này náo nhiệt thật, buổi trưa ăn không ít, chi bằng chúng ta đi bộ về hoàng cung đi?”
Đây cũng là ý muốn của Cố Kiến Thâm, hắn đáp ngay tắp lự: “Được, đi đường cho tiêu thực.”
Hai người rời tửu lâu, sóng vai dọc đường. Chỉ cần có thể ở bên nhau, Cố Kiến Thâm liền có vô số chuyện để nói, hài hước khiến người nghe lấy làm thích – chứ không phải tình thân hóa Tây Thi trong mắt Tôn chủ, hắn thật sự có bản lĩnh khiến người thích.
Thẩm Thanh Huyền nói chuyện một hồi rồi tiết lộ một cách tự nhiên: “Buồi sáng ta mua không ít thứ, thú vị lắm.” Dứt lời, y lấy linh lung tháp đỏ chói ra, “Ngươi xem, đẹp biết bao.”
Cố Kiến Thâm cẩn thận nói: “Đẹp thật, màu đỏ này …”
“Đúng vậy, màu đỏ này thật đẹp.” Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm nó, dịu dàng bảo, “Ta thích màu của nó nhất.”
Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng khi thật sự nghe thế, trái tim Cố Kiến Thâm vẫn xao động, vui sướng trào dâng lên cổ họng, suýt chút nữa kiềm chế không được.
Dường như Thẩm Thanh Huyền phát hiện ra gì, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Viên hồng ngọc kia thật lớn.” Dứt lời, người như bị hấp dẫn sang đó.
Cố Kiến Thâm đuổi theo, thấy y như thế chỉ biết càng thêm vui mừng.
Vì vậy, con phố này đã được ngốc hào hân hạnh chiếu cố, không những thế còn nghênh đón tới hai tên, mua gì cũng hai phần, chỉ cần là màu đỏ sẽ bị càn quét không còn một mống!
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, hỏi: “Ngươi cũng thích màu này à?”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Đúng, rất thích.”
Được rồi, lần này tới lượt hắn hùa theo sở thích của y.
Thẩm Thanh Huyền nghẹn cười trong lòng, trên mặt lại tỏ ra kinh hỉ: “Chẳng trách, đôi mắt này của ngươi …”
Trái tim Cố Kiến Thâm treo cao, yên lặng chờ câu nói của y.
Vậy mà Thẩm Thanh Huyền không nói tiếp, chỉ dời mắt bảo: “Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta qua đó xem đi.”
Cố Kiến Thâm không hề thấy mất mát, ngược lại tràn trề trong ngực toàn là vui sướng, bởi vì tầm mắt trốn tránh kia của Thẩm Thanh Huyền mà mừng rỡ không biết làm sao cho phải.
Chỗ kia rất náo nhiệt, một đám người vây quanh, không biết đang làm gì.
Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Đang đấu giá vật gì ư?”
Tâm tư Cố Kiến Thâm đều đặt hết trên người y, hơi đâu mà quan tâm, hắn đáp: “Chắc vậy.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không biết là thứ gì tốt.”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ngươi muốn không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Nếu thú vị thì có thể …”
Đang nói dở, một quả cầu màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ chói mắt bay từ chính diện tới.
Hiện giờ Cố Kiến Thâm vô cùng mẫn cảm với màu đỏ, vừa thấy đã muốn chụp lấy, lấy xong thì muốn dâng tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền.
Gần như xuất phát từ bản năng, hắn một tay chụp lấy quả cầu đó.
Ngay sau đó, đám người bùng nổ những tiếng ủng hộ kịch liệt, Cố Kiến Thâm giật mình, hắn tập trung nhìn, bấy giờ mới nhận ra mình cầm một quả tú cầu …
_____
Tiểu kịch trường:
Cố Kiến Thâm: Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?
hhhh, Đế tôn đại nhân, đã tới lúc người nên lộ dục vọng cầu sinh rồi