Lúc tìm thể xác, Thẩm Thanh Huyền xem lại nhiệm vụ trên ngọc giản của hai người.
Ngọc giản đỏ nói Cố Kiến Thâm mang bệnh nan y, vì không muốn Thẩm Thanh Huyền đau lòng nên đành bỏ đi.
Ngọc giản trắng thì đơn giản hơn, trực tiếp kêu Thẩm Thanh Huyền chữa bệnh cho hắn.
Cho nên trọng điểm là ngọc giản đỏ: Không để Thẩm Thanh Huyền đau lòng, nghĩa là trước tiên hai người phải nuôi dưỡng đủ tình cảm, để Cố Kiến Thâm biết y yêu hắn.
Như vậy mới có thể đạt được điều kiện tiên quyết, nếu không bỏ đi căn bản là vô ích.
Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhận ra, có lẽ để Cố Kiến Thâm biết y yêu hắn mới là chỗ khó của nhiệm vụ lần này …
Rất dễ khiến Cố Kiến Thâm yêu y, có lẽ chỉ cần một ánh mắt là đủ, nhưng quá khó để Cố Kiến Thâm tin rằng y cũng yêu hắn.
Ngay cả khi trong lòng y chỉ có mình hắn, người này vẫn có thể nghĩ ngược nghĩ xuôi ra một trăm khả năng ngược lại nữa mà.
Không tự tin, không yên lòng, yêu quá sâu dẫn đến yêu một cách hèn mọn, tất cả đều là gốc rễ khiến Cố Kiến Thâm khó mà tin rằng y yêu hắn.
Không khóa ký ức đương nhiên chẳng thành vấn đề, nhưng hễ khóa lại …
Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền không hề nản chí, ngược lại còn hăng hái nhiệt tình vô cùng.
Coi như một sự bồi thường đi!
Cố Kiến Thâm có vấn đề tâm lý như thế không thoát khỏi liên quan đến những gì đã trải qua trong quá khứ.
Mất đi tình yêu, những gì có được chỉ là thoảng qua thoáng chốc, dù có ôm thật chặt vẫn không tránh khỏi vận mệnh trêu đùa … Dù đã quên hết tất cả, nhưng cảm xúc ấy cùng tình yêu dành cho Thẩm Thanh Huyền đã quấn vào linh hồn, trở thành thể song sinh không thể tách rời.
Khoảnh khắc nhất kiến chung tình luôn đi kèm với nỗi sợ mất mát.
Yêu càng nặng tình, cảm xúc ấy sẽ càng trào dâng.
Cố Kiến Thâm ở giới tu chân thật sự sẽ bình thản ư? Chưa chắc.
Chẳng qua do hắn không thể hiện ra ngoài mà thôi, cho nên nhập thế ngược lại là một cơ hội tốt.
Thẩm Thanh Huyền sẽ dùng cuộc đời ngắn ngủi mà hoa mỹ ấy, trao cho hắn một tình yêu vẹn tròn và viên mãn, sưởi ấm cả linh hồn hắn, giúp hắn không bị chi phối bởi nỗi sợ mất đi.
Thẩm Thanh Huyền đắc ý tỉnh lại, vừa mở mắt liền bàng hoàng hoảng sợ.
Đối diện là một gương mặt thối rữa, tròng mắt rũ xuống, miệng màu tím, bên trong đen kịt, dường như có thứ gì đó kích động con người trở nên xấu xa.
Một tiếng quát chói tai vang lên: “Thất thần gì đó? Mẹ nó! Muốn chết hả!”
Thẩm Thanh Huyền giơ tay theo bản năng, một vũ khí không biết tên bắn nổ tung xác chết thối rữa trước mặt.
“Fuck! Sao nhiều quá vậy!”
“Cmn giết hoài không xong!”
“Phắc phắc phắc, sao nó dậy nữa rồi, ông mày sắp hết đạn rồi!”
“Mịa cái đồ ăn hại, phải bắn vô đầu mới được!”
Bên tai toàn là tiếng mắng chửi, Thẩm Thanh Huyền nhìn chòng chọc, cứ thấy có gì đó sai sai … Nhưng tình huống hiện giờ quá căng thẳng, không cho phép y có thời gian nghĩ nhiều.
Đây là phế tích của một thành phố, nằm hỗn độn trên đường, tất cả cửa ngõ đều bị phá vỡ, rác nằm khắp nơi, trông như vừa trải qua một đợt cướp bóc.
Còn tệ hơn là xác chết thối kéo tới từ bốn phương tám hướng, ngoại hình xấu phát tợn, chỉ có đôi mắt lòi ra là đẹp, còn nửa cái đầu thì đừng nhe răng nhếch miệng được không!
Xung quanh Thẩm Thanh Huyền có bốn người mang võ trang đầy đủ, trong tay mỗi người cầm một loại vũ khí.
Nhìn trang bị có vẻ là bộ đội đặc chủng có tổ chức, nhưng Thẩm Thanh Huyền nhạy bén nhận ra, nhìn động tác và tư thế lúc nã súng của họ thì biết ai cũng là người thường.
Có lẽ họ là dân chúng nhận được trang bị từ nơi khác? Để sống sót nên cố gắng chiến đấu tới cùng?
Chỉ có thể tạm thời nghĩ vậy.
Song kế tiếp lại xảy một cảnh tượng kỳ lạ khó thể hình dung bằng lời …
Tư thế đó sao không bị sức giật của vũ khí làm gãy cổ tay? Động tác kia có thể nhảy cao hai thước luôn à? Tố chất thân thể cỡ này mà cũng có thể trốn chạy linh hoạt được á?
Thật kỳ lạ, cơ mà xác chết thối quá nhiều, hiển nhiên họ đã quá mệt để đối phó, rơi vào tình huống nguy hiểm.
Thẩm Thanh Huyền không muốn vừa tỉnh lại đã phải ngoẻo, y bất chấp cầm vũ khí, xoay người xông pha.
Người vừa mắng y lại rống lên: “Đờ phắc, đừng đi dẫn quái chớ!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Nghe hiểu từng chữ mà không biết đang nói cái quái gì.
“Chỉ là một vú em mà đi kéo cừu hận làm gì? Ngoan ngoãn ở phía sau trị liệu giùm đi!”
“Ăn lol rồi, ông mày chết mười lần, coi mòi lại sắp …”
“Tau phắc, vú em này có mìn … Sao giỏi quá vậy!”
Bốn người ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn y!
Người con trai đang xông lên rõ ràng thon dài và hết sức mảnh mai, nhưng động tác cầm súng lại đẹp giai vô cùng.
Y bắn lưu loát như nước chảy mây trôi, mỗi phát đều chính xác vào đầu xác chết thối, đùng, óc văng tung tóe, xác chết thối ngã xuống không ngóc lên được nữa.
Xác chết thối bị y kéo cừu hận, tất cả đều lao về phía y, nhưng y vẫn bình tĩnh, không hề biến sắc, mũi chân mượn lực nhảy lên, xoay người bắn bằng cả hai súng, thoáng chốc khiến phần lớn hủ thi loạng choạng ngã xuống.
“Thao tác này … ngầu quá!”
“Chỉ mới nghe danh sát thủ pháp sư, bọn mình đang được thấy sát thủ vú em hay sao?”
“Lợi hại quá, gặp phải đại thần rồi!”
Không một ai trong bốn người tiến lên hỗ trợ, tất cả đều đang bưng má với đôi mắt tỏa sáng.
Thẩm Thanh Huyền cũng mừng vì họ không tới gây rối, dứt khoát dọn sạch tất cả hủ thi ở nơi này.
Đến khi bắn ngã hủ thi cuối cùng, chân trời bỗng vang lên một giọng nói: “Chúc mừng tiểu đội lâm thời thuận lợi thông qua phó bản tang thi vây thành.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Cái gì? Trò chơi? Tốt xấu gì Tôn chủ đại nhân cũng ở thế kỷ một thời gian, cho nên vẫn biết phó bản có ý gì.
Bốn đồng đội ăn dưa xong đồng loạt xông lên: “Đại thần, add friend đi!”
“Đại thần, ngài có thiếu người ôm đùi biết làm ấm giường không! “
“Đại thần đại thần, lại chiến thêm đợt nữa …”
Thẩm Thanh Huyền bị thông báo liên tục từ hệ thống làm cho ngu người.
Thật sự là trò chơi à? Trò chơi đã có thể làm chân thật đến vậy rồi sao?
Thẩm Thanh Huyền hoạt động tay chân, loay hoay mãi vẫn không tìm được nút đăng xuất, may mà có người bên ngoài tắt nguồn giúp y.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm, Thẩm Thanh Huyền thích ứng một lúc mới mở mắt ra, đối diện là một người trang điểm xinh đẹp … ây … hình như là một quý cô?
“Bảo bối của tui ơi, giờ này mà cậu còn có tâm trạng chơi game? Ngày mai là kết hôn rồi đó!” Nghe giọng thì hẳn là đàn ông.
Có điều người đàn ông này cũng có bản lĩnh lắm, trang điểm đậm mà còn mặc áo da bó sát người, nhìn từ trên xuống chỉ có thể hình dung bằng một từ …
Tôn chủ đại nhân là một người lịch sự, không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Thẩm Thanh Huyền lấy hơi rồi bảo: “Đừng tùy tiện đụng vào thiết bị của tôi.”
Dường như người đàn ông này rất quen thuộc với Thẩm Thanh Huyền, hắn thở dài nói: “Cậu đó, đừng lảng tránh thực tế, gả cho hắn có gì không tốt? Có tiền có thế còn có quyền, sau này ăn uống mặc sức, không cần chịu ngược đãi của hai mẹ con kia, thật tốt biết bao!”
Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, Thẩm Thanh Huyền nhất thời phản ứng không kịp.
Lấy chồng?
Thể xác này là nữ?
Thẩm Thanh Huyền cúi đầu soi thử, nhìn nơi bằng phẳng lồ lộ, không phải nữ, là đàn ông hàng thật giá thật.
Xem ra sau trăm năm, xã hội loài người lại phát triển vượt bậc, hôn nhân đồng tính rốt cục đã được hợp pháp?
Nhưng mà hợp pháp thì hợp pháp đi, tại sao y phải gả đi, mà không phải là Cố Kiến Thâm.
Chờ đã!
Thẩm Thanh Huyền cuống lên, nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, người y lấy là Cố Kiến Thâm ư? Hình như hai người họ không đặt ra điều kiện này.
Nếu đã không đặt điều kiện, dựa vào tính toán xác suất, người y lấy không phải Cố Kiến Thâm có thể chiếm ,…%
Thẩm Thanh Huyền lạnh cả lưng, không dám kéo dài thời gian, vội vàng nói lời khách sáo.
Vị trước mặt này tên Viên Dật Minh, tự xưng là bạn tốt chí giao của Thẩm Thanh Huyền, hai người chơi với nhau từ thời tiểu học cho đến bây giờ, là đôi chị em tốt hàng thật giá thật.
Đúng vậy, bạn học Viên Dật Minh là một thằng bạn thân cực kỳ vô dụng, mở mồm ra là chị em tốt, thiếu chút nữa quăng mìn chết Tôn chủ đại nhân.
Vì Thẩm Thanh Huyền không khóa ký ức, nên không thể tiếp thu ký ức của thể xác này, chỉ có thể thông qua mấy lời sáo ngữ để phỏng đoán tình hình hiện tại.
Thể xác của y tên Mục Thanh, năm nay , vừa tốt nghiệp đại học, chưa tìm được công việc đã phải thu xếp lấy chồng.
Viên Dật Minh thở vắn than dài: “Mẹ kế cậu đúng là chẳng ra gì, không nỡ để con mình đi bèn để cậu gánh thay.”
Ngay sau đó hắn lại bảo: “Cơ mà cậu cũng đừng tìm chết, gả thì gả thôi, nghe đâu chỗ đó của người ta vừa to vừa kéo dài, coi như cậu tìm được một con búp bê tình thú miễn phí đi!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Nhịn nào, ta mà tát một phát thì thằng nhãi này chỉ có nước sùi bọt mép.
Viên Dật Minh cũng không hy vọng y có thể nghĩ thoáng nhanh đến vậy, hắn lại bảo: “Ngày mai dám chắc mẹ kế cậu sẽ không mời tôi, nên tôi cho cậu tiền lì xì trước nè.”
Dứt lời, hắn chạm lên cổ tay mình, rồi đụng vào cổ tay Thẩm Thanh Huyền, sau đó một hàng số xuất hiện trên mu bàn tay y.
— Nhận được chuyển khoản từ Bảo bối Viên Viên.
Bảo bối Viên Viên … được lắm … Thẩm Thanh Huyền phải cố làm cho da gà của mình đừng nổi lên.
Đồng chí Viên Viên thấy Thẩm Thanh Huyền không từ chối bèn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu hãy nghĩ lạc quan hơn đi, dù gì cậu cũng thích đàn ông, gả cho ai mà chẳng phải gả?”
Hắn tạm ngừng rồi lại bảo: “Vả lại, cậu vẫn đừng xem chuyện trong game là thật … ai biết người ngồi bên kia có phải thằng béo nặng hai trăm cân nào không.”
Thẩm Thanh Huyền bắt được điểm quan trọng trong lời của hắn, y hỏi với vẻ khó hiểu: “Thằng béo hai trăm cân là sao?”
Viên Dật Minh im lặng, không nhịn được nói: “Thôi thôi, không nhắc tới nữa, dù sao thì trong lòng cậu biết là được, đừng có mà làm chuyện trệch đường trước khi kết hôn …! Coi chừng gây tai nạn chết người đó.”
Lải nhải cả buổi, có vẻ Viên Dật Minh không thể ở lại lâu hơn, hắn nhìn đồng hồ rồi bảo: “Tôi đi đây, có gì thì liên hệ tôi.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu đồng ý, sau khi tiễn hắn ra cửa, y tổng hợp thông tin, cơ bản đã hiểu đại khái.
Ngày mai y phải gả cho một thằng đàn ông quyền cao chức trọng nhưng tính tình thô bạo, mà thể xác này của y đã có người trong lòng, có vẻ quen nhau trong game, ngay cả họ và tên của người ta cũng không biết.
“Vị hôn phu” cũng được, mà “người trong lòng” cũng chẳng quan tâm, y chỉ muốn biết đồng chí lão Cố của y đang ở đâu.
“Thiếu gia, dùng cơm thôi.” Bên ngoài truyền tới giọng nói cung kính nhưng cứng ngắc lạnh băng.
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn: “Được.”
Y ra cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang mang giày da.
Hắn đứng thẳng tắp, tư thái lễ độ khiêm tốn, nhưng luôn có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thẩm Thanh Huyền chẳng có hứng thú với ai ngoài Cố Kiến Thâm, cho nên không buồn nhìn nhiều, sau khi ra ngoài, trước mặt chỉ có một hành lang, như thế thì bớt việc không ít.
Y đi qua, vừa đến cầu thang thì đã nghe tiếng ầm ĩ bên dưới.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Hồ đồ! Tôi đề cử Tiểu Tuyên với Cửu tiên sinh, sao bà có thể sai người đổi thành Tiểu Thanh!”
Người đàn bà khóc hức hức: “Lão gia, sức khỏe Tiểu Tuyên không tốt, sao qua đó chịu nổi … người kia đối xử thô lỗ!”
“Nói bậy bạ gì đó, có thể gả cho Cửu tiên sinh là chuyện vô cùng may mắn, bà cho rằng ai cũng có cơ hội đó à?”
“Tiểu Tuyên của tôi chẳng cần cơ hội đó!”
“Bà …” Người đàn ông nóng nảy, “Đúng là hồ đồ!”
Lúc này, một giọng nam trong sáng vang lên: “Bố không khỏi quá bất công, dựa vào đâu cứ phải là con lao vào hố lửa.”
“Gì mà hố lửa?” Người đàn ông tức đến thở mạnh, “Mày thì biết cái gì!”
Thanh niên nói năng hùng hồn: “Sao không phải hố lửa? Thằng cha đó cũng đã tuổi rồi, ổng còn lớn hơn bố tuổi, con năm nay mới , dựa vào đâu phải gả cho ổng!”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền lập tức lộp bộp.
Hơn tuổi nhiều đến thế? Quả nhiên “vị hôn phu” không phải Cố Kiến Thâm.