Cửu tiên sinh không có tên thật, chỉ gọi là Cửu, còn là số Ả Rập.
Cửu là con số, đương nhiên đối với hắn cũng là tên.
Thẩm Thanh Huyền nhìn từng câu từng chữ, càng nhìn càng khiếp sợ.
Cái này nào có phải suy giảm nhận thức cảm xúc? Căn bản là khác loài!
Một người máy … cảm xúc ở đâu ra?
Đúng vậy, Cửu tiên sinh là một người máy được chế tác cực kỳ khéo léo.
Chẳng trách thân thể hoàn mỹ không khuyết điểm, chẳng trách có tỉ lệ như điêu khắc … đúng là thật sự được khắc ra mà!
Thẩm Thanh Huyền nhìn danh sách bảo trì và tu sửa của “Cửu tiên sinh”, tuy không thể hiểu rõ hết thuật ngữ bên trong, nhưng y đã biết được chân tướng kinh người nhất rồi.
Không phải tác phong làm việc của Cửu tiên sinh giống chương trình, mà hắn hoàn toàn chấp hành theo trình tự đã cài đặt!
Vậy thì … ai đã tạo ra Cửu tiên sinh, ai ở sau màn thao túng hắn?
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa tìm được đáp án.
Y không dám nán lại thư phòng quá lâu, xem xong danh sách bèn rời đi.
Giờ phải làm gì đây?
Ngay cả thể xác cũng không phải người, y phải yêu đương với Cố Kiến Thâm như thế nào?
Không yêu được thì nhiệm vụ này còn hoàn thành kiểu gì?
Chưa kể đối với người máy, như thế nào mới được xem là bệnh nan y? Thẩm Thanh Huyền giỏi về chữa bệnh, nhưng y chỉ có thể trị cho người, thật sự không biết “xem bệnh” cho người máy đâu!
Chẳng lẽ y phải nỗ lực nghiên cứu cơ giới học, chuẩn bị “trị bệnh” cho hắn?
Thẩm Thanh Huyền chìm trong mớ suy nghĩ loạn cào cào, đúng là đau đầu quá mà.
Đến tối, người máy nhà y trở lại.
Sau khi biết thân phận thật của hắn, y có thể nhận ra rất nhiều chi tiết.
Chẳng hạn như đôi mắt đỏ của hắn, mặc dù làm rất giống mắt người, nhưng nó thâm thúy hơn một ít, vì không thể hiện được cảm xúc nên có vẻ lạnh lùng và thần bí.
Còn giọng nói hắn nữa, hoàn mỹ bắt chước tiếng người, nhưng sâu trong đó ẩn giấu âm thanh máy móc, vậy mà không làm mất đi sự hài hòa, trái lại còn giúp cho thanh giọng càng thêm trầm thấp mê người, tràn ngập từ tính.
Lại nhìn cơ thể hắn … Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ, đây là cực hạn thẩm mỹ của loài người, mỗi phân mỗi tấc mỗi đường cong đều được thiết kế chặt chẽ, tuân theo tiêu chuẩn hoàn mỹ, tạo ra một cơ thể không chê vào đâu được.
Cố Kiến Thâm mở miệng: “Em đã vào thư phòng.”
Thẩm Thanh Huyền chẳng hề ngạc nhiên, nếu là người máy, hệ thống ngôi nhà đều là “bạn tốt” của hắn, biết cũng là chuyện bình thường.
Vả lại y được trao quyền truy cập, chứng tỏ Cố Kiến Thâm cũng muốn để y thấy.
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Phải.”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sợ không?”
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: “Anh có biết sợ là gì không?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu cực kỳ thành thật: “Không biết.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Còn vui?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Không rõ.”
Thẩm Thanh Huyền lại thấy vui vui, hết cách rồi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người yêu có thế nào y cũng thấy đùa rất vui.
“Anh cũng không hiểu cảm xúc của con người sao?”
“Hiểu, nhưng không cảm nhận được.”
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục hỏi hắn: “Trước đó anh gạt tôi ư?”
Khả năng lý giải của Cố Kiến Thâm vẫn rất mạnh: “Em đang nói đến nguyên nhân tôi kết hôn với em?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Đúng, anh nói gien phù hợp, nhưng anh …” Người máy làm gì có gien? Thì làm sao có thể phù hợp.
Cố Kiến Thâm: “Mặc dù tôi không có gien theo nghĩa của loài người, nhưng tôi biết mình muốn gì, tôi tìm khắp kho gien, phát hiện em thích hợp với tôi nhất.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền khẽ cong, đến gần hắn: “Anh muốn có được cảm xúc của con người ư?”
Người máy Cửu cô đơn sáu mươi sáu năm đột nhiên muốn kết hôn, lý do duy nhất chính là đây.
Người máy Cố thành thật một cách đáng yêu: “Phải, tôi rất ngạc nhiên.”
Hai mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên: “Anh biết tò mò.”
Cố Kiến Thâm: “Tò mò là một trong những yếu tố sinh ra từ ý thức.”
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn, sau đó cười gian: “Vậy anh tò mò về tôi ư?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền suy tư, lại hỏi hắn: “Trước đây anh từng gặp tôi hả?”
“Không.” Cố Kiến Thâm trả lời, “Ở hôn lễ là lần đầu tiên tôi gặp em.”
Thẩm Thanh Huyền không biết Cửu tiên sinh nguyên bản ra sao, nhưng y biết Cửu tiên sinh sau khi Cố Kiến Thâm tỉnh lại chính là người như thế.
Để người máy Cửu thực sự có được tình cảm nhân loại quá khó, nhưng giúp Cố Kiến Thâm sở hữu những cảm xúc ấy thì chẳng thành vấn đề.
Suy cho cùng, Cố Kiến Thâm không phải là một người máy thật sự.
Thẩm Thanh Huyền lập tức phấn chấn.
Hiện tại Cố Kiến Thâm này rất thú vị, đơn thuần dễ dụ còn nghe lời.
Vì hắn không biết được nhiều, nên không thể suy diễn, chỉ cần dạy hắn tình cảm, để hắn tin y yêu hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Thanh Huyền: “Cảm xúc thú vị nhất của loài người chính là yêu.” Dứt lời y mỉm cười, hỏi Cố Kiến Thâm, “Anh có muốn thử không?”
Cố Kiến Thâm thẳng thắn đáp: “Muốn.”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, y nói: “Được rồi, để tôi dạy anh.”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Tôi nên phối hợp với em thế nào?”
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không còn tí tức giận nào nữa, trái lại còn thấy chơi rất vui: “Cho phép tôi chạm vào anh, ôm anh, thân mật với anh.”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, rất nhanh liền đáp: “Có thể.”
Vậy nghĩa là hủy bỏ chương trình phòng ngự rồi?
Thẩm Thanh Huyền cho rằng, Cố Kiến Thâm là một người máy độc lập, chắc chắn có người tạo ra hắn, cũng có người giao nhiệm vụ nhất định cho hắn. Nhưng hiển nhiên hắn đã thoát khỏi khống chế của nhân loại, có ý thức của mình, cho nên mới muốn kết hôn, muốn trở thành người, muốn trải nghiệm cảm xúc của con người.
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên, y đến gần hắn: “Tôi muốn chạm vào anh.”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Cần tôi cởi quần áo không?”
Thật sự chẳng hiểu tí tình thú nào!
Nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn rất phấn khởi, y nói: “Không cần.”
Y chạm vào cơ thể Cố Kiến Thâm cách lớp chế phục màu đen.
Quần áo được làm từ chất liệu trơn nhẵn, có thể cảm nhận được đường cong cơ thể rắn chắc được ôm lấy, độc nhất vô nhị giống như chính người này vậy.
Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn còn nhớ xúc cảm tối qua, y dùng sức ôm hắn, lần này đã có thể cảm nhận rõ hơn.
Bên dưới lớp quần áo mỏng và làn da bóng loáng là sắt thép cứng ngắc.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Thích không?”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng: “Không rõ nữa.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn: “Tôi ôm anh, anh cảm nhận được gì không?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Thật mềm mại.”
Đối với hắn, cơ thể Thẩm Thanh Huyền quá yếu ớt, mềm nhẹ tựa như đám mây, như thể chỉ cần hơi dùng sức là sẽ bẻ gãy y.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Còn gì nữa không?”
Cố Kiến Thâm nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp: “Thật thơm.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Anh có thể nhận biết mùi hương.”
Cố Kiến Thâm: “Có thể, nhưng không phân biệt được mùi hương theo ý của con người.”
Thẩm Thanh Huyền không buông tay, giữ nguyên tư thế mà hỏi hắn: “Vậy sao anh nói tôi thơm?”
Cố Kiến Thâm: “Tôi cảm thấy em rất thơm.”
Thẩm Thanh Huyền rất hài lòng, y buông hắn ra: “Lần này đổi lại anh ôm tôi.”
Cố Kiến Thâm không hiểu: “Có gì khác nhau ư?”
Thẩm Thanh Huyền đứng yên: “Ôm tôi đi.”
Cố Kiến Thâm khom người, ôm cả người y lên.
“Ê này …” Thẩm Thanh Huyền vội vàng níu vai hắn để giữ thăng bằng.
Cái ôm này của hắn khác với những gì Thẩm Thanh Huyền tưởng tượng, hắn trực tiếp bế mông y, đặt trên cánh tay của mình.
Mặc dù hình thể hai người chênh nhau, nhưng không khác biệt quá lớn, cho nên tư thế này rất khó giữ thăng bằng.
Nhưng Cố Kiến Thâm lại ôm rất dễ dàng, cứ như đang nâng một đứa bé.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tư thế này có phần quen thuộc … chỉ có điều chẳng có ấn tượng rõ ràng.
Y cười nói: “Thả tôi xuống, không phải như thế.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Không phải sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “Anh chỉ cần ôm giống như tôi làm hồi nãy là được.”
Cố Kiến Thâm thả y xuống: “Xin lỗi, là tôi nghĩ sai.”
Thẩm Thanh Huyền rất hiếu kỳ: “Sao anh lại nghĩ đến việc ôm tôi như thế?”
Cố Kiến Thâm không thể đưa ra đáp án: “Không rõ nữa.”
Thẩm Thanh Huyền không truy hỏi nữa, đổi sang vấn đề khác: “Vậy anh có thích thế không?”
Cố Kiến Thâm cực kỳ phối hợp: “Thích.”
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tư thế kia không được tự nhiên, nhưng nếu Cố Kiến Thâm thích, y sẽ không để bụng, dù sao trong nhà không có người ngoài.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Nếu anh thích, vậy cứ ôm như thế đi, không sao.”
Cố Kiến Thâm: “Vậy hiện giờ tôi có thể ôm em không?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Được.”
Cố Kiến Thâm lại ôm y bằng tư thế kỳ quặc kia, tựa như hắn cao ơi là cao, còn y lại quá nhỏ bé, cho nên y ngồi trên cánh tay hắn cũng không thành vấn đề.
Trong game, Berserker Nine đã ôm y như thế.
Berserker cao mét có thể dễ dàng đặt thánh tinh linh “mảnh mai” trên cánh tay mình.
Thẩm Thanh Huyền nhìn vòng tay, Nine vẫn còn online … vì sao người này không bị cưỡng chế logout? Y thật sự nghĩ không ra.
Cố Kiến Thâm hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn: “Không có gì.”
Cố Kiến Thâm do dự, sau đó hỏi: “Sau này tôi có thể thường xuyên ôm em không?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Được chứ.”
Cố Kiến Thâm trả lời một cách quy củ: “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Huyền có cảm giác như mình đang dụ dỗ bạn nhỏ, cơ mà bạn nhỏ này lớn tuổi hơn y nhiều lắm đấy!
Sau khi nói rõ với nhau, hai người ở chung càng thêm hòa hợp.
Thẩm Thanh Huyền gần gũi với Cố Kiến Thâm theo từng bước, Cố Kiến Thâm cũng rất phối hợp, cố gắng lĩnh hội và cảm nhận.
Mặc dù là người máy không hiểu tình cảm, nhưng vì là Cố Kiến Thâm, cho nên hắn vẫn bị Thẩm Thanh Huyền hấp dẫn, được y dẫn lối, dần dần có được cảm xúc của con người.
Thẩm Thanh Huyền chẳng cần vội vàng, từng ngày trôi qua, hai người ngày càng quen thuộc, từ những chiếc ôm giản đơn rồi đến ôm nhau ngủ vào buổi tối, tiến triển không tính là chậm.
Sau khi quan hệ trở nên thân mật hơn, Thẩm Thanh Huyền muốn thử thêm nhiều quyền hạn trong thư phòng.
Cố Kiến Thâm rất tin tưởng y, trên cơ bản là ngàn y trăm thuận, y yêu cầu điều gì Cố Kiến Thâm đều thỏa mãn hết.
Thẩm Thanh Huyền muốn quyền truy cập để hiểu rõ thêm về Cố Kiến Thâm, hiểu cấu tạo cơ thể hắn, đồng thời cũng hy vọng đạt được những kiến thức tiên tiến, bổ sung chỗ thiếu sót cho khả năng “chữa bệnh” của mình.
Suy cho cùng sau khi hai người yêu nhau, y còn phải chữa bệnh cho hắn.
Mặc dù y không biết người máy sẽ bị bệnh gì …
Ban ngày Cố Kiến Thâm phải đi làm, hắn đi rồi, Thẩm Thanh Huyền sẽ bắt đầu tự học.
Thế nhưng hôm nay y quyết định tạm dừng tiến độ học tập, điều tra xem Nine rốt cục là ai.
Sau khi có nhiều quyền hạn hơn, y có thể tra được chi tiết về Nine.
Đã lâu vậy rồi mà Nine vẫn không logout … có thể nói đây là một lỗi của game.
Vừa thử tìm hiểu, Thẩm Thanh Huyền lập tức kinh ngạc đến nỗi phát lạnh.
Nine … chưa từng logout.
Hắn không có thông tin trong đời thực, chỉ là một tài khoản trò chơi không có thông tin đăng ký.
Điều này sao có thể?
Thẩm Thanh Huyền sử dụng quyền hạn lớn hơn, điều tra nhiều hơn, càng xem càng kinh hãi.
Từ lúc trò chơi được khởi động, Nine đã tồn tại rồi.
Liên tục như thế cho đến tận hôm nay, hắn chưa từng logout.
Càng đáng sợ là nhà điều hành không phát hiện sự bất thường của tài khoản này, hệ thống cưỡng chế logout cũng không có hiệu quả với hắn.
Cứ như hắn là một thể tách biệt với trò chơi này.
Mà người sáng lập ra trò chơi này, lại chính là Cửu tiên sinh.
Nai — Nine — Cửu.
(Trước giờ tác giả đều viết là Nai theo phiên âm của Nine, nhưng mình dịch hẳn là Nine luôn)
Thẩm Thanh Huyền hít lạnh một hơi.