Thẩm Thanh Huyền đầy lòng chờ mong, thậm chí tưởng tượng vô số khả năng suốt đường đi.
Ấn tượng của y dành cho trò chơi toàn tức này vô cùng tốt, cũng rất thích bối cảnh trong thế giới hư ảo này.
Tây huyễn đại lục, dị vực phong tình, đây là những thế giới Thẩm Thanh Huyền chưa từng tiếp xúc, cho nên chúng vô cùng mới mẻ đối với y.
Hai người đến bờ biển, Nine nói: “Chúng ta cần băng qua đại dương này.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi thuyền?”
Nine: “Bay qua.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn khoảng cách rồi nói: “Có phải hơi xa không?” Thánh tinh linh có thể bay, nhưng xa thế kia, y sợ mình không đủ thể lực, rớt xuống biển thì mất mặt lắm.
Nine: “Chỗ tôi có tọa kỵ hai người.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ cũng phải, đây là người tạo ra trò chơi, có được vật trong truyền thuyết cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Thanh Huyền chờ mong: “Là tọa kỵ gì thế?”
Nine mỉm cười, giơ tay vẽ lên hư không.
Cầu vồng đột nhiên xuất hiện, theo sau là tiếng hí của ngựa, một con thú có sừng với đôi cánh to lớn giẫm lên đằng vân đến trước mặt bọn họ.
Nó có cơ thể thuần trắng, đôi mắt xanh thẳm như biển, nó ngẩng đầu đạp móng, tư thái tao nhã, mị lực phi phàm.
Thẩm Thanh Huyền chẳng thích nổi màu này, nhưng buộc phải thừa nhận, đây là thần thú độc nhất vô nhị, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.
Nine nắm tay Thẩm Thanh Huyền: “Đi thôi.”
Cùng ngồi cùng cưỡi là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, tâm tình ngày càng phơi phới.
Lồng ngực Berserker rộng lớn, y ngồi vào lòng hắn, gió thổi bên tai đều bị che kín, mang đến cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Thẩm Thanh Huyền là người cường thế, cho đến giờ chưa từng có ý nghĩ sẽ để ai bảo vệ.
Chỉ có điều lúc này đây, y lại bằng lòng dựa vào ngực Cố Kiến Thâm, hưởng thụ ấm áp mà người yêu mang đến.
Thật thư thái, bởi vì họ là bến cảng của nhau.
Dường như đã bay rất lâu, gần như sắp đến “nơi tận cùng thế giới”.
Thẩm Thanh Huyền: “Khoảng cách quá xa, xem ra Chung cốc không phải nơi người thường có thể tới.”
Biển là nơi vô cùng hiểm nguy, nếu ngồi thuyền, tỷ lệ gặp nạn có thể cao tới %.
Mặc dù tọa kỵ phi hành cũng có, nhưng cũng không thể bay lâu tới vậy.
Huống chi trong phần lớn cảm nghĩ của người chơi, mặt biển này đã là nơi cuối cùng của trò chơi, nào ngờ còn có một mảnh thiên địa chiếm diện tích lớn đến thế.
Nine: “Muốn đến thì đến.”
Thẩm Thanh Huyền nghe xong, chẳng hiểu vì sao lại có một cảm giác quái dị.
Cứ như Nine đóng cửa Chung cốc, muốn đến này có lẽ không phải nói người chơi, mà là hắn.
Hắn muốn đến, có thể đến; hắn không muốn, dù có người chiếm được loài thú có sừng này, muốn xông qua hải vực vô danh này, chỉ sợ cũng không đến được Chung cốc trong truyền thuyết.
Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không hỏi ra điều đó, dù sao Nine vẫn chưa biết y đã phát hiện thân phận của hắn.
Chung cốc rốt cuộc là nơi nào?
Thẩm Thanh Huyền tò mò chờ đợi.
Khi thái dương nơi chân trời hạ xuống, Nine nói: “Đến rồi.”
Hắn cất giọng vô cùng bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện không quan trọng; lại như thượng đế vô tình, tuyên bố sự ra đời của thế giới.
Thẩm Thanh Huyền không dằn lòng được mà nhìn Nine, khoảnh khắc rơi vào đôi mắt hắn, y bị chấn động.
Nine không nhìn y, hoặc nên nói Nine không nhìn gì cả.
Ánh sáng chói lọi rọi vào mắt hắn, trong con ngươi màu đỏ như có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng vì nhiệt độ quá cao nên lửa không còn mang sắc đỏ đơn thuần, mà là màu trắng xanh quỷ dị.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng, y quay đầy, nhìn thấy “Chung cốc”.
Đây là Chung cốc ư?
Chung cố thực sự thuộc về 《Chung cốc》.
Bởi vì Chung cốc là Chung cốc.
Thời khắc ý thức trở nên mơ hồ, Thẩm Thanh Huyền nghe Nine bảo rằng.
“Thích không, thế giới của chúng ta.”
Thẩm Thanh Huyền không thốt được câu nào, cứ vậy mà hôn mê.
…
Đến khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền không kịp thích ứng.
Quá trình nhập thế lần này có vẻ lâu … Dường như y đã mất đi ý thức trong một thời gian.
“Đại nhân, ngài tỉnh rồi!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai y.
Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, nhìn thấy sinh vật mảnh khảnh với làn da trắng và đôi tai nhọn.
Đây … đây là con gì thế?
Thẩm Thanh Huyền thở chậm: “Có thể cho tôi một ly nước không?”
Tai nhọn vui mừng: “Vâng!”
Chẳng mấy chốc, nó bưng một chén vàng hoa lệ đựng nước đi tới.
Thẩm Thanh Huyền không kiềm được nhìn cái chén ấy thêm mấy lần.
Rất tốt, thẩm mỹ không có vấn đề.
Y vừa uống nước, vừa nói mấy câu vu vơ, tai nhọn cực kỳ ngây thơ, cơn bản là hỏi một nói ba, Thẩm Thanh Huyền rất nhanh đã hiểu được đại khái.
Thánh tinh linh? Berserker? Người lùn? Yêu tinh?
Đây là cái gì với cái gì? Lần trước nhập thế không phải vẫn là văn minh nhân loại ư, sao giờ lại xuất hiện nhiều giống loại kỳ quái thế này?
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi chi tiết những thứ liên quan đến lịch sử.
Tai nhọn hiểu biết rộng rãi, kể cho y nghe từng cái một.
Thẩm Thanh Huyền nghiền ngẫm, tuy rằng nhân loại ở phàm thế bị giới hạn trong thế giới của mình, nhưng chung quanh có rất nhiều tiểu thế giới, cũng chính là hành tinh trong miệng người thế kỷ .
Có lẽ là vô tình rơi vào một hành tinh khác.
Thẩm Thanh Huyền vẫn không để tâm quá nhiều, dù gì điều kiện đặt ra trước khi nhập thế quá ít, tách khỏi xã hội loài người cũng chẳng tính là bất ngờ.
Mặc dù y luôn nhấn mạnh đều là đàn ông, nhưng cũng chỉ là khái niệm đàn ông của riêng phàm nhân, ở một ý nghĩa nào đó, tu sĩ không được xem là nhân loại, cho nên đàn ông trong lời họ giống với khái niệm giống đực hơn.
Tinh linh à? Thật thú vị.
Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tò mò không biết Cố Kiến Thâm thuộc chủng tộc gì.
Nếu như là người lùn cao một mét – hãy để y cười to ba tiếng.
Y đang suy nghĩ vẩn vơ, tai nhọn đột nhiên chêm thêm một câu: “Đại nhân, ngài mau thu xếp đi ạ, đội nghi lễ sắp tới rồi.”
Đội nghi lễ? Họ định làm gì?
Thẩm Thanh Huyền sợ lộ nên không hỏi nhiều, đành đi theo tai nhọn quần quật với bao nhiêu việc.
Bọn họ ở trong một ngồi nhà bằng cây, song rất giàu, quần áo được chế từ một loại nguyên liệu thần kỳ, trơn mướt và rất đỗi xinh đẹp.
Ngoại hình tinh linh vốn đã đẹp, người nào cũng da trắng tóc ánh kim, đôi mắt xanh lam như bảo thạch hoa mỹ, bởi vì quá đẹp nên không phân biệt được nam và nữ.
Thể xác của Thẩm Thanh Huyền không thể nghi ngờ là người xuất chúng trong số đó, bất kể là dung mạo hay dáng người đều thuộc hàng đầu.
Một bọn tai nhọn đến hỗ trợ, giúp y thay đồ đỏ.
Vì quần áo quá đẹp nên Thẩm Thanh Huyền không so đo điều chi.
Lúc chúng lấy áo choàng lấp lánh sắc đỏ ra, hai mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, cực kỳ kinh diễm vì bộ trang phục ấy.
Tai nhọn thận trọng bảo: “Đại nhân thật may mắn.”
Thẩm Thanh Huyền cũng biết mình quá may mắn, sao có thể nhìn thấy một chiếc áo choàng đẹp đến nhường này!
Sau khi ăn vận chỉnh tề, bọn họ bay lên trời.
May thay Thẩm Thanh Huyền vốn biết bay, bằng không bất chợt treo giữa trời chỉ sợ không thích ứng kịp.
Bên ngoài rất náo nhiệt, Thẩm Thanh Huyền rốt cục mới kịp phản ứng chậm nửa nhịp.
Hình như đây là hôn lễ.
Hôn lễ của y với ai? Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng, nhất thời nảy sinh ý định đào hôn.
Sao vừa nhập thế đã kết hôn? Tỷ lệ Cố Kiến Thâm là bạn đời không cao hơn % đó biết chưa!
Đáng tiếc đã chậm, hôn lễ lần này y trốn không thoát.
Đầu Thẩm Thanh Huyền bắt đầu rối bời, trong lòng đều là xong đời rồi.
raw là thuốc (药丸 yàowán) bắt nguồn từ cụm từ “吃枣药丸” chī zǎo yàowán = uống thuốc, đồng âm với 迟早要完 chízǎo yàowán = sớm muộn gì cũng chết, nên mình dịch hẳn là xong đời
May mà đội ngũ đón dâu đã tới.
Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn liền nhận ra người to con dẫn đầu.
Cố Kiến Thâm …
Thật đúng là Cố Kiến Thâm!
May mắn tới vậy cơ á? Vừa nhập thế liền đúng ngay hôn lễ của hai người?
Nghĩ kĩ lại, sau khi họ lưỡng tình tương duyệt, dường như chưa từng có một hôn lễ đàng hoàng.
Thẩm Thanh Huyền dám chắc tám phần là Cố Kiến Thâm lại lén đặt điều kiện, bằng không sao lại trùng hợp như thế?
Thôi bỏ đi, kết hôn cũng tốt, như vậy cũng tiện cho tiến triển của nhiệm vụ.
Thẩm Thanh Huyền phải ngửa đầu mới nhìn được Cố Kiến Thâm.
Ngờ đâu Cố Kiến Thâm đã ôm chầm y, Thẩm Thanh Huyền giật mình kêu lên, Cố Kiến Thâm đã đặt vững y lên cánh tay mình.
Thẩm Thanh Huyền vòng tay qua cổ hắn, Cố Kiến Thâm dựa sát vào hôn y: “Vui không?”
Thuận lợi thế luôn cơ! Thẩm Thanh Huyền quả thực hoài nghi mình rơi vào thế giới giả!
Y cười tít mắt: “Vui.”
Mắt đỏ Cố Kiến Thâm sáng ngời, phản chiếu cả bóng hình y: “Tôi cũng rất vui.”
Bên cạnh là những tiếng ồn ào và lời chúc tụng náo nhiệt, mọi người đều chân thành chúc phúc cho họ.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Thả em xuống.”
Cố Kiến Thâm: “Tôi muốn ôm em.”
Thẩm Thanh Huyền ngượng ngùng: “Đừng nghĩ mình đã lên chức thì làm càn!”
Cố Kiến Thâm: “Không làm càn, hãy để tôi ôm em.”
Giọng của hắn quá đỗi êm tai, khiến Thẩm Thanh Huyền nghe mà mắc cỡ quá chừng: “Có gì hay mà ôm.”
Cố Kiến Thâm: “Sợ em chạy.”
Thẩm Thanh Huyền: “Sao em lại chạy?”
Cố Kiến Thâm khẽ cười, nụ cười vô cùng thư thái: “Đúng ha, em chạy không được.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Mau thả em xuống!”
Cố Kiến Thâm vẫn không chịu buông tay, trái lại còn ôm eo rồi hôn lên môi y.
Chung quanh có nhiều người lắm đó!
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn cho mặt đỏ tai hồng, song vẫn không nỡ đẩy hắn ra.
Hôn lễ.
Là một trải nghiệm tuyệt diệu.
Suốt cả quá trình Cố Kiến Thâm chưa từng buông y ra. Bọn họ rời khỏi lãnh địa tinh linh, đến Phượng Hoàng hạp cốc.
Nghe nói nơi đó là nhà mới của hắn, hoặc là nơi hắn tự mình chọn.
Thẩm Thanh Huyền chỉ mới nhìn thoáng quá đã bị nơi xinh đẹp ấy mê hoặc.
Hôn lễ được cử hành trong hạp cốc, sau khi yến hội kết thúc, mọi người đều bị đuổi ra ngoài.
Cố Kiến Thâm nói với y: “Đây là nơi của tôi và em.”
Thẩm Thanh Huyền làm sao chống đỡ được, trong lòng muốn thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu, y vòng tay qua cổ hắn: “Anh yêu em không?”
Cố Kiến Thâm đẩy y ngã lên giường hoa màu đỏ, khẽ nói một cách thành kính: “Tôi yêu em.”
Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, bất lực nắm chặt cánh tay rắn chắc của hắn.
Sự khác biệt lớn về hình thể khiến hoan ái trở nên tiêu hồn một cách dị thường.
Song chỉ cần Cố Kiến Thâm gọi y một tiếng: “Liên Hoa.”
Thẩm Thanh Huyền sẽ khó thể khống chế, ngay cả sức để đẩy hắn ra cũng không có, cả người mềm mại như giọt sương trong suốt trên đóa hoa màu đỏ.
Cố Kiến Thâm sợ làm y bị thương, song ngày càng không thể kiểm soát bản thân.
Đêm tân hôn, bị đảo điên chăn đỏ, việc bọn họ có thể làm chính là liên tục đòi hỏi lẫn nhau.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền ngủ say trong ngực Cố Kiến Thâm.
Lúc ngủ y đã nghĩ: Nhập thế lần này thuận lợi ghê, đầu tiên là hôn lễ, sau đó là ân ái, xem ra lần này họ thật nhẹ nhõm.
Y ngủ ngon ơi là ngon, Cố Kiến Thâm thì ôm chặt y không hề buông tay.
Hắn đã thực sự có được y rồi, nhưng vì sao trong lòng vẫn trống trải thế này.
Đây là y ư? Hắn thật sự giữ được y ư? Hay chỉ là vọng tưởng của hắn.
Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y.
Thẩm Thanh Huyền bị đâm cho tỉnh giấc.
Y mơ mơ màng màng, vừa thích vừa trướng, sau đó chỉ còn sót lại mấy tiếng lầm bầm.
Xong xuôi, Cố Kiến Thâm ôm y vào nước suối ấm áp.
Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại khỏi cơn mê, bỗng nhiên phục hồi tinh thần.
Y mở to mắt nhìn Cố Kiến Thâm, mềm mại nói: “Em đói bụng.”
Cố Kiến Thâm ngẩn người, vội nói: “Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừ, vậy em ngâm thêm một lát.”
Cố Kiến Thâm tất nhiên chiều theo y, đứng dậy rời khỏi ao.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn mặt nước, vươn tay chạm vào – dòng nước ấm áp chảy khỏi lòng bàn tay, chân thật đến không thể chân thật hơn.
Y nhắm nghiền mắt, ngửa người tựa vào thành ao, khẽ thở dài.
Đây là Chung cốc ư?
Làm cho ký ức ở hiện thực của y biến mất, rồi vĩnh viễn khóa y ở 《Chung cốc》.
Không chỉ có y, mà còn vô số người chơi, đáng tiếc chỉ có y mới có thể “tỉnh” lại.
Suy cho cùng y không phải là nhân loại thực sự.
Vậy thì Nine là cái gì.