Có thể nói, câu hỏi này của Thẩm Thanh Huyền khá là xảo diệu, ngập tràn hàm súc ám chỉ, cũng sưởi ấm trái tim luôn bất an của Nine.
Thử nghĩ xem, Cửu là Nine, vậy đối tượng kết hôn với Thẩm Thanh Huyền chính là Nine.
Sự bất an của Nine có thể được khái quát trên hai phương diện: Một, hắn là ý thức của 《Chung cốc》, căn bản không thể đến hiện thực; hai, Thẩm Thanh Huyền kết hôn, có bạn đời chân chính trong hiện thực.
Mà hiện giờ, bằng những lời Thẩm Thanh Huyền nói, hai phương diện đó đều đã được giải quyết.
Cửu là Nine.
Cũng có nghĩa Nine thoát khỏi thế giới trò chơi, đi vào hiện thực. Cũng có nghĩa đối tượng kết hôn với Thẩm Thanh Huyền là Nine, căn bản chẳng có người khác.
Chẳng phải tốt đẹp biết bao? Một bàn tay bốc bài thối bỗng dưng tạo ra được khởi đầu tốt đẹp!
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy Cửu thật sự là Nine, nhưng vì sao Cửu trong hiện thực lại không có cảm xúc? Y cho rằng nó có liên quan đến việc Nine trước đó tử vong.
Mặc dù Cửu tiên sinh đã tuổi, nhưng vẫn chưa từng chân chính lộ mặt, bảo trì thần bí tuyệt đối, có lẽ Cửu bị Nine trong trò chơi thao túng, tiếp xúc với quá nhiều người sẽ dễ dàng bại lộ.
Trước khi y và Cố Kiến Thâm tới đây, Nine đã yêu Mục Thanh. Có người yêu, hắn đương nhiên muốn thoát khỏi trò chơi đi vào hiện thực.
Có lẽ hắn thử đi vào cơ thể người máy Cửu, thao túng hắn trở thành mình, cho nên mới muốn cưới Mục Thanh.
Nhưng Mục Thanh không hề hay biết, cũng không ngờ được Nine là một trí não, cộng thêm áp lực thời thơ ấu cùng cuộc sống vô vọng, dẫn đến cậu lựa chọn cái chết.
Cậu chết rồi, Nine cũng chết theo, đồng thời Cửu cũng chết.
Sau đó, y và Cố Kiến Thâm tới đây.
Hình thái Nine rất đặc biệt, trong lúc nhất thời, Cố Kiến Thâm không có cách nào hoàn toàn thích ứng, chỉ trở thành Nine chứ chưa kịp thành Cửu.
Vậy thì chỉ cần Thẩm Thanh Huyền dẫn hắn ra, để hắn trở thành Cửu, chẳng phải mọi người đều vui mừng?
Thực ra vẫn có chỗ không thể nói thông, nếu Nine đã chết, Cửu cũng chết, vậy người cử hành hôn lễ với Thẩm Thanh Huyền là ai?
Chỉ là một chuỗi chương trình thôi sao? Y vẫn cảm thấy Cửu khi đó có chút nhân tính, chưa kể Thẩm Thanh Huyền có thể cảm nhận rất rõ Cửu tiên sinh là Cố Kiến Thâm.
Về phần “gả thay” của Mục gia, có thể giải thích rằng, Cửu tiên sinh muốn cưới Mục Thanh, nhưng bằng thân phận địa vị của hắn, Mục Hồng tất nhiên muốn con trai nhỏ mà mình yêu thương qua đó, cho nên mới nói với Mục Tuyên, song Mục Tuyên không đồng ý, bèn động tay động chân cùng mẹ mình đổi thành Mục Thanh.
Cho nên lần gả thay này, chỉ có Mục gia nhất sương tình nguyện, dù Mục Tuyên có thật sự gả qua cũng sẽ bị Cửu tiên sinh đá về.
Mặc dù vẫn còn vài chỗ chưa rõ, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn kéo dài, nghĩ không ra cứ làm, gặp vấn đề thì lại giải quyết.
Cứ luôn do dự, quẩn quanh một chỗ sẽ không thể nào tiến về trước.
Nghe những lời Thẩm Thanh Huyền nói, Nine rất động tâm, nhưng hắn không có ký ức gì về việc này, nên thẳng thắn: “Anh không biết.”
Hắn rất hy vọng mình là Cửu, nhưng ngay cả hắn cũng không biết mình có phải hay không.
Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Cửu do anh tạo ra, vì sao anh phải tạo ra một người máy? Nhất định là vì muốn mượn anh ta để tiến vào cuộc sống hiện thực, chưa kể Cửu là người đưa 《Chung cốc》 vào hoạt động, nếu không phải anh, còn ai có thể điều khiển anh ta?”
Nghe rất có đạo lý, Nine đã tin hơn phân nửa, song hắn vẫn nói: “Anh thật sự không có ghi chép số liệu về việc này.”
Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta thử xem, có lẽ xảy ra trục trặc ở đâu đó, chỉ cần giải quyết, hai ta có thể ở bên nhau rồi!”
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Hay là anh đến gặp Cửu tiên sinh, rồi tìm lại số liệu này.”
Nine rốt cục cũng động tâm: “Được, chúng ta thử xem.”
Thẩm Thanh Huyền vui mừng gật đầu: “Ừ.”
Nine cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì Thẩm Thanh Huyền vui mà chính hắn cũng vui, đồng thời hắn cũng không muốn y thất vọng.
Chỉ mong … mọi thứ đều ổn.
Thẩm Thanh Huyền thì không lạc quan như thế, y cảm thấy nhất định sẽ có chuyện.
Nhưng y không sợ gặp chuyện, y chỉ sợ vấn đề bị giấu quá sâu, không thể tìm thấy để giải quyết triệt để.
Thẩm Thanh Huyền lại nói với Nine: “Em logout trước, anh chuẩn bị xong thì gửi tin nhắn cho em.”
Nine đáp: “Ừ.”
Trước khi đi, Thẩm Thanh Huyền ôm má hắn hôn một cái: “Em chờ anh.”
Trong mắt Berserker đều là ý cười dịu dàng: “Ừ.”
Thẩm Thanh Huyền logout, bên ngoài trời vừa tối, Cửu tiên sinh đúng giờ tan tầm, đúng lúc về nhà.
Đã mấy ngày Thẩm Thanh Huyền không nấu cơm cho hắn, ngày vui hôm nay, tất nhiên y phải chủ động xuống bếp rồi.
Y nói với Cửu tiên sinh: “Về rồi à?”
Cửu tiên sinh đáp: “Chào buổi tối.”
Thẩm Thanh Huyền: “Em đi nấu cơm, anh chờ một lát!”
Cửu đáp: “Ừ.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn chú ý vòng tay, đợi tin tốt từ Nine.
Tuy nhiên, việc này sẽ mất chút thời gian, cho nên Nine vẫn chậm chạp chưa gửi tin.
Thẩm Thanh Huyền sợ bỏ qua thời khắc mấu chốt ấy, nên chủ động: “Nếu anh không bận, có thể qua đây giúp em không?”
Y phải để mắt đến Cửu tiên sinh, xem hắn có được cảm xúc của mình.
Cửu tiên sinh đương nhiên không bận, hắn đi lại rồi hỏi: “Cần tôi giúp gì?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn: “Ở đây cùng em là được.”
Cửu không hoàn toàn hiểu những lời này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nghe theo nguyện vọng của y.
Thẩm Thanh Huyền chăm chú làm đồ ăn, định làm một bữa tiệc lớn, tất cả đều là món Cố Kiến Thâm thích!
Nửa tiếng sau, vòng tay Thẩm Thanh Huyền sáng lên, y vội vàng kiểm tra, phát hiện Nine gửi tin cho y.
“Sẵn sàng rồi.”
Thẩm Thanh Huyền không còn tâm trạng nấu ăn nữa, y vội vàng xoay người nhìn Cửu tiên sinh.
Cửu vẫn là dáng vẻ kia, thân thể hoàn mỹ, chế phục thẳng thớm màu đen, ngũ quan anh tuấn cùng mắt đỏ mê người …
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cảm thấy Nine thật đáng yêu, tạo cho bản thân một cơ thể hoàn mỹ như thế, là vì sợ y không thích hắn ư?
Thực tế cần gì phải vậy, đối với người có tình, bất kể người yêu có biến thành gì thì người ấy vẫn tốt nhất!
Thẩm Thanh Huyền quan sát một lúc, thấy không có gì khác thường bèn hỏi: “Cửu tiên sinh?”
Cửu tiên sinh nhìn y: “Ừ?”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, Nine vẫn chưa ra ư?
Nếu Nine ở đây, y gọi hắn như thế nhất định hắn sẽ giải thích.
Gặp trục trặc ở đâu rồi sao? Thẩm Thanh Huyền liên hệ với Nine thông qua vòng tay: “Anh chưa ra nữa à?”
Sau một lúc, Nine mới trả lời: “Vẫn chưa, em chờ một lát.”
Còn chưa? Thẩm Thanh Huyền tưởng khi hắn nói sẵn sàng thì đã ra ngoài rồi.
Nhưng nếu đã sẵn sàng, sao còn chưa ra?
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Anh gặp vấn đề gì sao?”
Nine trả lời: “Không có gì, Cửu thực sự là anh, bọn anh có cổng phù hợp với nhau.”
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”
Nine nói: “Anh cần sắp xếp vài chuyện ở Chung cốc, rất nhanh sẽ ra thôi.”
Thẩm Thanh Huyền trả lời: “Ừ, không vội, em chờ anh.”
Nine: “Được.”
Lần này đợi suốt cả đêm.
Thẩm Thanh Huyền làm một bàn thức ăn, cuối cùng chỉ có thể ăn cùng bạn học người máy Cố, ăn xong, người máy Cố vào thư phòng làm việc, Thẩm Thanh Huyền sợ bỏ lỡ thời khắc Nine tới đây, cho nên cũng theo vào thư phòng, xem hắn làm việc.
Người máy Cố không hổ là người máy, hiệu suất xử lý công việc cực cao, lấy một địch trăm cũng chẳng phải nói ngoa.
Chẳng trách không cần trợ lý cũng không cần thư ký, một mình hắn kiêm nhiều chức, hiệu suất còn cao hơn một nhóm.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không ở trong trò chơi, cơ thể của y là người bình thường, cho nên đến giờ y đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cửu tiên sinh thấy y mệt mỏi bèn đứng dậy: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy vậy cũng tốt, đợi Cố Kiến Thâm tỉnh lại, phát hiện hai người đang ở trên giường, hmm … thật tốt!
Thẩm Thanh Huyền không chịu ngủ, cố gắng chống đỡ tới khi trời sáng, cuối cùng vẫn chịu không nổi mà gửi tin cho Nine: “Còn chưa xong sao?”
Nine trả lời: “Em ngủ trước đi, bên này cần phải sắp xếp cho ổn đã.”
Cũng phải … trò chơi lớn như 《Chung cốc》 không thể vì sự rời đi của Nine mà ngừng hoạt động.
Thẩm Thanh Huyền: “Vậy em ngủ đây.”
Một lát sau Nine mới gửi tin cho y, vì được viết bằng chữ nên không thể nhận ra sự cô đơn trong ấy, hắn viết: “Ngủ đi, anh sẽ đánh thức em.”
Thẩm Thanh Huyền cong mắt: “Vâng.”
Thế là Thẩm Thanh Huyền ngủ, hôm sau, y thực sự được Nine gọi dậy.
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Thanh Huyền mở bừng mắt, nhìn thấy một Cửu tiên sinh khác biệt.
Thẩm Thanh Huyền vui mừng: “Nine?”
Cửu mỉm cười: “Ừ.”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền lóe lên vui sướng không thể che giấu: “Thành công rồi?”
Cửu: “Phải, rất thành công.”
Thẩm Thanh Huyền nhào vào lòng hắn, nhéo nhéo nắn nắn từng chỗ: “Cảm thấy thế nào?”
Cửu vẫn chỉ có thể làm ra vài phản ứng cứng ngắc, song lại cười nói: “Rất nhột.”
Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Chạm anh thế này mà cũng nhột sao?”
Cửu tiên sinh đè cái tay đang sờ loạn của y: “Nhột lắm, em đừng sờ bậy.”
Thẩm Thanh Huyền càng hăng, y sờ chỗ này bóp chỗ kia, muốn hắn thể hiện thêm nhiều cảm xúc.
Cửu tiên sinh buồn cười nắm tay y: “Cho anh chút thời gian thích ứng, thân thể này còn xa lạ với anh lắm.”
Thẩm Thanh Huyền cười: “Em giúp anh làm quen!”
Hai người trêu chọc nhau một lúc, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.
Đây là Cố Kiến Thâm, một Cố Kiến Thâm có tình cảm.
Mặc dù cơ thể là người máy, nhưng chỉ cần có tình cảm, vậy thì chẳng còn vấn đề nữa.
Dần dần quen thuộc, dần dần thích ứng, thời gian của họ còn rất dài.
Thật sự đơn giản vậy ư? Thẩm Thanh Huyền vẫn thấy hơi nghi ngờ, chỉ có điều tiến triển trước mắt quá tuyệt vời, y chỉ một lòng giúp Nine làm quen với cơ thể, không dư sức nghĩ được thêm gì nữa.
Một tháng sau, phải nói là quá tốt.
Tất cả nan đề đều đã được giải quyết, Nine là Cửu, Cửu là Nine, bọn họ là Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm như hình với bóng: Hắn làm việc y đi theo, khi ở nhà, bất kỳ giây phút nào họ cũng có thể nhìn thấy nhau.
Thẩm Thanh Huyền càng quan sát càng yên tâm. So với trước kia, Cửu thật sự có nhân tính hơn.
Y nhìn hắn, hắn cũng sẽ nhìn lại y.
Y cười với hắn, hắn cũng sẽ cười thật dịu dàng.
Y bưng cà phê cho hắn, hắn không còn nói cảm ơn rập khuôn như trước, mà là bàn với y về mùi vị cà phê, thậm chí còn bảo: “Lần sau để anh làm.”
Thẩm Thanh Huyền sẽ ở lại trò chuyện với hắn thật lâu.
Đến tối, họ sẽ hôn môi nhau, chẳng qua vẫn chưa tiến thêm một bước.
Chủ yếu do trước đây Thẩm Thanh Huyền có hơi “quá độ”, Cố Kiến Thâm cũng cần thời gian để sử dụng linh hoạt cơ thể này.
Ngày tháng sẽ cứ trôi qua ấm áp như thế ư?
Đáng tiếc, Thẩm Thanh Huyền vẫn nhạy bén nhận ra chân tướng.
Cửu vẫn là Cửu, vẫn là Cửu làm việc theo trình tự như trước kia, chỉ có điều chương trình của hắn giờ đây phức tạp hơn, linh hoạt hơn, cũng hiểu thêm được nhiều thứ.
Nhưng hắn không phải là một “người” thực sự có suy nghĩ độc lập.
Nine vẫn còn ở trong trò chơi, là hắn tạo ra Cửu này vì Thẩm Thanh Huyền.
Bởi vì hắn căn bản không ra được.
Thẩm Thanh Huyền bỗng nghĩ tới thí nghiệm tư tưởng kia — phòng tiếng Trung.
Giả sử nhốt một người nước ngoài hoàn toàn không biết tiếng Trung vào một căn phòng, trong phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, chung quanh hoàn toàn phong bế, anh ta chỉ mang theo một quyển sách đàm thoại bằng tiếng Trung, cùng với vô số giấy nháp và bút máy. Bên ngoài có người nhét những tấm card viết tiếng Trung vào, anh ta có thể dùng quyển sách trong tay mình đối chiếu với nội dung trên tấm card để trả lời.
Người bên ngoài nhìn những câu trả lời của anh ta, cứ tưởng anh ta cực kỳ am hiểu tiếng Trung, song thực chất, người bên trong hoàn toàn không hiểu mình nhìn thấy gì, trả lời những gì.
Hiện giờ Cửu chính là người bị nhốt trong phòng tiếng Trung, mà Nine chẳng qua cho hắn quyển sách “Làm thế nào để trao đổi tình cảm với Thẩm Thanh Huyền”.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Thanh Huyền đau như bị đao cắt.