Tay Thẩm Thanh Huyền đặt trên tay vịn ghế.
Ghế dựa thuộc phong cách phục cổ, trên gỗ lê hoa được chạm khắc tinh xảo, nghe nói tất cả đều là được làm bằng tay, và cũng là sản phẩm xa xỉ hiếm thấy nhất trong xã hội hiện giờ.
Trước đây, Đỗ Dịch không cảm được vẻ đẹp của chúng, nhưng hiện giờ cậu đã hiểu rồi.
Dưới tác dụng làm nền của chúng, bàn tay thon dài, trắng nõn với khớp xương rõ ràng kia đẹp tựa như trăng sáng hiu quạnh.
Đỗ Dịch cẩn thận duỗi tay, khi lòng bàn tay sắp ôm lấy sự trắng ngần như muốn hòa tan ấy …
Rầm.
Là tiếng đồ sứ rơi xuống đất.
Đỗ Dịch lập tức hoàn hồn, nhìn về phía cửa.
Người đàn ông đứng ở cửa mặc chế phục màu đen, gương mặt anh tuấn không lộ cảm xúc gì, vậy mà đôi mắt đỏ lại trông có vẻ lạnh lẽo, hệt như ngọn lửa bị đông lạnh.
“Cửu … Cửu tiên sinh …” Đỗ Dịch mở miệng, kích động và chột dạ, cậu chưa hề làm gì, nhưng tâm tư xấu xa của cậu lại bị … Cửu tiên sinh bắt gặp!
Động tĩnh lớn thế kia tất nhiên đã đánh thức Thẩm Thanh Huyền, y nhíu mày, bất mãn vì bị đánh thức, giọng nói cũng khàn đi: “Hửm?”
Trong gian phòng vắng lặng, giọng y vang lên lúc này chỉ khiến cho trái tim hai người đàn ông ở đây đập mạnh.
Sắc mặt Cố Kiến Thâm cực kỳ u ám: “Cậu đang làm gì?”
Đỗ Dịch lắp bắp liên hồi: “Tôi … tôi tới đưa văn kiện, thấy Mục tổng đang ngủ nên định … định gọi cậu ấy dậy …”
Nếu cậu không tỏ ra chột dạ, cảm xúc không dao động quá lớn, nhiệt độ cơ thể không cao như vậy, có lẽ lời này còn tin được mấy phần.
Cố Kiến Thâm cất giọng lạnh lùng: “Đi ra ngoài.”
Đỗ Dịch nào dám nán lại thêm giây phút nào, vội vàng ra ngoài.
Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới kịp phản ứng, Đỗ Dịch là thanh niên được y đề bạt gần đây, năng lực không tệ, làm việc có nề nếp, hơn nữa còn chăm chỉ, rất ưu tú.
Đây không phải là lần đầu cậu đến đưa văn kiện, sao lại hoảng tới mức đó?
Đỗ Dịch đi rồi. Cố Kiến Thâm đi tới, đôi mắt rũ xuống, nhìn bàn tay y.
Thẩm Thanh Huyền không hiểu chi hết: “Anh sao vậy?”
Y vừa dứt lời, tay đã bị Cố Kiến Thâm nắm chặt.
Thẩm Thanh Huyền hoang mang ngước nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm nhìn y chòng chọc, mặc dù vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy dao động cảm xúc trong đôi mắt hắn.
“Vừa rồi nó định nắm tay em.”
Thẩm Thanh Huyền sững người.
Cố Kiến Thâm dùng sức siết tay y: “Nếu tôi không vào, em đã là của nó.”
Logic kiểu gì vậy?
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Huyền cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mới đầu y dở khóc dở cười, rất nhanh lại vui mừng trong lòng, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Anh giận hả?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng.
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền toàn là ý cười, y hỏi hắn: “Nói với em cảm nhận hiện giờ của anh xem.”
Cố Kiến Thâm gằn từng chữ: “Đỗ Dịch biến mất, không ai được chạm vào em.”
Câu nói này mang theo muôn vàn phẫn nộ!
Thẩm Thanh Huyền lại vui sướng không thôi, đương nhiên vẫn không quên bổ sung một câu để bảo vệ phụ tá đắc lực của mình: “Đừng gây chuyện, em và Đỗ Dịch chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
Cố Kiến Thâm: “Em đang bảo vệ nó.”
Thẩm Thanh Huyền nhận ra mình lỡ lời … nhưng dựa theo logic của người máy, nói thẳng mới là chế độ giao tiếp bình thường.
Cố Kiến Thâm vẫn không buông tay y, ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nói: “Ba mươi ngày gần đây, em nhắc tên Đỗ Dịch lần, nói chuyện với nó phút, khích lệ lần, còn like bài post của nó lần trong vòng bạn bè.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Trí nhớ người máy Cố rất tốt: “Mỗi lần nói chuyện với em, tần suất tim đập của Đỗ Dịch trung bình tăng lần, nhiệt độ cơ thể tăng . độ F. Lúc em cách nó ít hơn mét, tốc độ lưu hành máu của nó nhanh hơn, hai tròng mắt trốn tránh, mặt …”
Một hàng số liệu được liệt kê cụ thể, Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể dùng dở khóc dở cười để hình dung tâm trạng mình lúc này.
Mặc dù Cố Kiến Thâm nói chuyện cứng nhắc, những gì được ghi chép nghe cũng không được nhân tính hóa.
Nhưng trong trường hợp này, hắn thốt ra những lời ấy chỉ có thể đại biểu cho một chuyện — Người này ghen! Biến thành người máy còn biết ghen!
Thẩm Thanh Huyền cố tình nói: “Anh đừng có thành kiến với Đỗ Dịch, cậu ta rất xuất sắc.”
Cố Kiến Thâm không ừ hử gì.
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu dối lòng: “Khó lắm em mới có được người giỏi như thế giúp đỡ, anh đừng có mà … ơ này …”
Thẩm Thanh Huyền còn chưa dứt lời đã bị Cố Kiến Thâm dùng một tay kéo qua, đặt trên sofa.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, môi mím thành một đường: “Em thích Đỗ Dịch?”
Thẩm Thanh Huyền bất chấp tới cùng: “Người ta không tệ.”
Màu mắt Cố Kiến Thâm tối đi: “Em thích nó!”
Thẩm Thanh Huyền nói chuyện lấp lửng nước đôi: “Cũng đâu có ghét …”
Bốn chữ này triệt để khiến người máy Cố bùng nổ, giọng nói không nén được cơn giận: “Em là bạn đời của tôi.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừa.”
Cố Kiến Thâm: “Em chỉ có thể thích tôi.”
Thẩm Thanh Huyền còn muốn tiếp tục ba phải, Cố Kiến Thâm lại chẳng muốn nghe, hắn áp lên môi y, ngăn chặn hết mọi lời nói, không muốn nghe thêm bất kỳ chữ gì.
Về lý thuyết, Cố Kiến Thâm biết hôn môi — dựa theo tư liệu, dường như kỹ thuật không tệ lắm, chẳng qua không có dục vọng hôn môi thôi.
Cho nên áp lên môi y rồi, hắn không động nữa.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi chạm vào hắn một tí, Cố Kiến Thâm lập tức bị dòng điện mềm mại ấy thức tỉnh.
Hắn tách khoang miệng y ra, cường thế quấn lấy y, dùng nụ hôn khiến y gần như mất đi mọi hô hấp mà xâm lấn y.
Ban đầu Thẩm Thanh Huyền còn ôm tâm trạng đùa cợt hắn, sau đó … sau đó liền ôm chặt hắn, hôn đến là say sưa.
Đã lâu không hôn môi, thật là tuyệt vời mà.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, quần áo Thẩm Thanh Huyền đã hỗn độn không nỡ nhìn.
Thẩm Thanh Huyền không xác định được trạng thái của Cố Kiến Thâm, nhưng y muốn tiếp tục, y cắn môi dưới, chống người nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn y, cuối cùng vẫn cúi đầu hôn lên.
Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy một luồng tê dại từ máu vọt lên não, ngón tay bám vào khe hở sofa, giọng nói có phần thất thố.
Ngày càng không thể vãn hồi. Thẩm Thanh Huyền thích tới mức da đầu run lên.
Người máy và người …
Hmm … còn biết điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, biết phát ra dòng điện mỏng manh, biết “động cơ vĩnh cửu” thực sự là gì cơ đấy.
Nói tóm lại … bởi vì khoái cảm quá mãnh liệt, đại não Tôn chủ đại nhân tê liệt, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ màng, y lén nhìn ngọc giản.
Nhiệm vụ hoàn thành …
“Bệnh nan y” của Cố Kiến Thâm đã được trị! Cứ vậy mà trị!
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy ba tháng qua đúng là uổng công.
Ban đầu y tính thông qua dục vọng cơ bản nhất giúp Cố Kiến Thâm tìm được chính mình, sau đó là kiềm chế bản thân, cuối cùng trị bệnh.
Bởi vì đã xác định đây là một trận chiến lâu dài, cho nên y bận rộn ngày ngày đêm đêm, đưa 《Chung cốc》đi vào quỹ đạo, hy vọng dưới tình huống “cuộc sống không lo âu”, y sẽ có nhiều thời gian và kiên nhẫn giúp Cố Kiến Thâm “chữa bệnh”.
Nhưng thực tế nào cần mất công đến vậy?
Cần gì dùng dục vọng cơ bản nhất của con người để thức tỉnh bản thân? Cố Kiến Thâm có phải con người đâu!
Tiến dần từng bước lại chẳng được gì, một vại lão giấm chua đã cân hết mọi thứ!
Cứ thế mà hoàn thành nhiệm vụ trong mơ hồ …
Thẩm Thanh Huyền vô cùng đau lòng cho bản thân phải tăng ca suốt ba tháng phấn đấu không ngừng vì cuộc sống …
Hôm sau, vừa mở mắt ra Thẩm Thanh Huyền liền trông thấy Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm có tí bất an: “Có làm đau em không?”
Thẩm Thanh Huyền lặng thinh quan sát hắn.
Cố Kiến Thâm: “Anh là Nine.”
Tìm lại tình cảm, có được ký ức, hắn rốt cục đã hoàn toàn rời khỏi “Chung cốc”.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Đồ ngốc.”
Y có thể nói gì, còn có thể nói gì? Hiện giờ người trước mặt không phải người, không phải người máy Cửu, không phải trí não Nine, mà là đại ngu ngốc duy nhất của y — Cố Kiến Thâm!
Thẩm Thanh Huyền kéo hắn lại rồi cắn môi hắn.
Cố Kiến Thâm còn biết cách kiềm nén: “Chỗ đó của em còn sưng.”
Sao có thể không sưng! Giờ cũng đâu phải ở trong game, lại không có mở rộng, người máy này còn quá đáng hơn Berserker, căn bản không biết nghỉ ngơi là cái quái gì!
Thẩm Thanh Huyền vô cùng hiểu hắn: “Em rất tán thưởng Đỗ Dịch, cũng tán thưởng rất nhiều người khác, nhưng em chỉ yêu anh.”
Lão giấm chua nào đó nổi bong bóng chua cả đêm rốt cục biến thành nước đường.
Cố Kiến Thâm khẽ đáp: “Anh biết.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Thật sự biết?”
“Ừ.” Cố Kiến Thâm thình lình thốt một câu khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền đập mạnh, “Nếu em không yêu anh, anh không còn là anh nữa.”
Nghe câu nói ấy, Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên nhìn hắn, mất thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Y bỗng nhiên cảm thấy, ngăn trở Cố Kiến Thâm phi thăng không phải thân thể vạn huyết, mà là chính hắn.
Thân thể vạn huyết là duy tâm.
Mà đến cùng duy tâm truy tìm thứ gì?
Bản thân.
Bản thân Cố Kiến Thâm là gì? Bản thân của hắn đã lạc mất từ thời niên thiếu.
Chẳng trách đến trúc cơ phải mất đi người quan trọng nhất. Trên thực tế, đó chỉ là một lớp nghĩa tượng trưng, thứ thực sự cần chính là bản thân.
Thời niên thiếu, Cố Kiến Thâm yêu Thẩm Thanh Huyền, đồng thời bản thân bị xâm chiếm từng bước, cho nên hắn cần xác định bản thân.
Thẩm Thanh Huyền mười mấy tuổi không hay biết gì, tình yêu của y cũng không đủ bổ khuyết bản thân Cố Kiến Thâm đã mất đi, cho nên cần phải từ bỏ y.
— Mất đi rồi lãng quên, sau đó đột phá cảnh giới.
Lúc thành thánh cũng tương tự như thế, Thẩm Thanh Huyền yêu Cố Kiến Thâm, nhưng tình yêu này vẫn không đủ để bù đắp những thành quả Cố Kiến Thâm đã mất đi, cho nên lại là một cuộc bi kịch.
Hiện giờ đã sắp đến phi thăng.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục hiểu được Tâm Vực, hiểu được Cố Kiến Thâm — y buông bỏ tín ngưỡng của mình, thấu hiểu tín ngưỡng của Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm vì yêu y mà đánh mất bản thân, cần phải dùng tình yêu ngang hàng của y để đánh đổi.
Từ ngày đầu tiên quen y, Cố Kiến Thâm đã tách khỏi “bản thân” …
Cách giải quyết thực sự không phải khiến Cố Kiến Thâm quên và mất đi như thân thể vạn huyết đã làm, mà là giúp hắn ‘có được’.
Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nhiệm vụ ngọc giản đỏ thực chất đang nhằm vào y.
Ngọc giản đỏ không phải đang cản trở Cố Kiến Thâm, mà là thực sự giúp đỡ hắn.
Bởi vì Cố Kiến Thâm muốn tìm được bản thân, thì phải tìm được tình yêu của Thẩm Thanh Huyền.
Một tình yêu chân thật, ngang bằng, có thể bù đắp toàn bộ cho bản thân đã mất đi của hắn.
— Tin tưởng hắn, không rời xa hắn, và yêu hắn.
— Không sợ hiểu lầm (ghen), không màng đến thân phận (cha con), không quan tâm đến sinh tử (bệnh nan y).
Nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ chủ yếu dùng để khảo nghiệm Thẩm Thanh Huyền.
Bởi vì những gì nó tuyên bố, đều là những thứ Cố Kiến Thâm đã từng trả giá.
Từ cách nghĩ đó, Thẩm Thanh Huyền thậm chí có thể đoán được nhiệm vụ tiếp theo là gì …