Tôi không hề để ý đến hắn ta mà hất luôn tay hắn ra rồi định leo lên giường, nhưng sau đó lại nghe thấy mấy lời của Lôi Cương, xém chút nữa tôi đã ngã khỏi giường.
“Nam tả nữ hữu, linh hồn nằm trên ngón áp út, buộc dây đỏ lên tay, hồn phách không rời thể, dây đỏ dính m//áu, đi đến hoàng tuyền!”
"Thẩm Thiên, có người muốn hại mày!"
Nghe xong lời Lôi Cương nói, tôi rơi vào tình trạng bối rối toàn tập, cái quái gì vậy?
Cậu bạn đó của tôi muốn hại tôi? Sao có thể được?
Cho dù cậu ta muốn hại tôi đi chăng nữa, chi ít cũng không phải vào lúc này.
Còn mày, Lôi Cương, thằng bạn của tao ơi. Giờ mày tối nào cũng kéo tao vào giấc mơ của mày để cướp đoạt tuổi thọ của tao.
Mày thật sự mới là người muốn hại tao!
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi thầm nảy ra một ý tưởng, xoay người lên giường, chẳng để ý đến hắn ta nữa.
Thấy tôi thế này, Lôi Cương hiểu rằng tôi không tin hắn ta, hắn thở dài rồi đi đến trước bàn, ngồi xuống, nhìn bóng dáng của tôi rồi nói:
"Lại đây tâm sự đi!"
9.
Thực ra tôi định từ chối, nhưng lại lo lắng có khi nào Lôi Cương thẹn quá hóa giận rồi thẳng tay hại tôi luôn không.
Cứ tạm duy trì bầu không khí hòa bình giả dối này đã, cho dù hắn ta muốn làm gì đó với tôi, cũng đã có pháp bảo của cậu bạn tôi rồi, chắc cũng sẽ không dễ dàng bị đoạt tuổi thọ nữa đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, tôi lại leo xuống giường, ngồi lên cái ghế gần chỗ của Lôi Cương.
Thấy tôi vẫn có chút nghi ngờ, Lôi Cương thở dài, chậm rãi mở miệng:
"Trước đó tao đã phát hiện ra mày có chút gì đó bất thường, có một quãng thời gian cứ ngơ ngơ ngác ngác, những tưởng mày bị thứ gì k1ch thích hoặc giả là mất hồn, cứ nghĩ giúp mày gọi hồn trở về là sẽ ổn."
"Nhưng sau khi tao điều tra một phen, lại phát hiện mày không mất hồn, mà trong thân thể của mày có nhiều thêm một hồn, sở dĩ mày ngơ ngơ ngác ngác là bởi vì cái hồn dư ra đang tranh quyền khống chế thân thể với mày."
"Lúc trước tao muốn thẳng tay đuổi cái hồn dư đó ra ngoài, nhưng lại sợ làm mày bị thương, cho nên bèn nghĩ ra một cách, chính là khiến mày mau chóng cạn tuổi thọ, như vậy hồn sẽ tự động rời x//ác."
"Tao hỏi sư phụ tao rồi, cách gây tổn thương thấp nhất đối với mày chính là mượn thọ, làm mày mau chóng cạn sạch tuổi thọ, đợi đến khi cái hồn dư ra rời x//ác, tao lại trả tuổi thọ lại cho mày, như thế mày sẽ không sao nữa."
Nghe Lôi Cương nói xong, tôi có cảm giác chết lặng.
Có nhầm lẫn gì hả? Trong cơ thể của tôi có nhiều thêm một hồn? Sao tôi lại không biết?
Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ lung tung nữa. Tôi bắt đầu suy tư, so sánh nặng nhẹ, rốt cuộc thì lời của cậu bạn tôi nói thuyết phục hơn nhiều.
"Nói cách khác, thật ra tao nằm mơ thấy mày mượn tiền tao, số tiền đó chính là tuổi thọ của tao có đúng không? Một tệ tượng trưng cho một năm, tao cho mày mượn, chẳng khác nào cho mày tuổi thọ của tao?"
Lôi Cương trầm mặc, khẽ gật đầu.
"Vậy đêm qua cũng nằm mơ như thế, nhưng sao mày lại chẳng nói chẳng rằng ra tay cướp đoạt? Hà cớ gì mày không giải thích rõ cho tao nghe?"
Nghe vậy, sắc mặt Lôi Cương cũng trở nên khó coi, hắn ta rơi vào trầm tư một hồi lâu mới mở miệng:
"Không phải tao không muốn giải thích với mày, nếu tao nói mày sẽ tin tao sao? Chỉ sợ nếu tao giải thích với mày rồi, mày sẽ chỉ cho rằng tao bị điên thôi.”
"Mặt khác, tao cũng không muốn đánh rắn động cỏ, hồn sẽ không vô duyên vô cớ chui vào trong thân thể mày, cũng không thể rút dây động rừng trước khi hoàn toàn đuổi được nó ra ngoài."
Sau khi nghe xong, tôi nhanh chóng bắt lấy sơ hở bên trong lời nói, bắt đầu phản bác:
"Nếu mày đã không muốn đánh rắn động cỏ, vậy sao bây giờ lại nói với tao những thứ này?"
Nghe tôi hỏi, biểu cảm của Lôi Cương lại bắt đầu trở nên méo mó, lúc thì nhìn tay mình, lúc thì duỗi chân mình, giống như đang do dự nên tát tôi mấy bạt tai hay là đạp tôi mấy cái vậy.
"Bởi vì tao phát hiện mày cột dây đỏ lên tay trái, tao nghi ngờ người đứng đằng sau đã chuẩn bị xuống tay với mày, bây giờ tao có một suy đoán, đó chính là có người cố ý thả một hồn vào trong thân thể mày, muốn làm tu hú chiếm chỗ chim khách, dùng linh hồn mới thay thế linh hồn của mày, mục đích là mượn x//ác hoàn hồn."
10.
"Điều này..."
Tôi cúi đầu suy nghĩ, nhưng cũng chẳng nghĩ ra được nguyên nhân gì, dứt khoát hỏi thẳng:
"Dựa vào đâu mà tao phải tin mày?"
Vẻ mặt Lôi Cương thể hiện rõ sự châm chọc. Hắn nói:
"Sau khi mày buộc sợi dây đỏ thấm m//áu này lên tay trái của mình, ngón tay của mày đột nhiên nóng lên một cách khó hiểu, hơn nữa sau khi buộc lên, mày liền cảm thấy buồn ngủ có đúng hay không?"
Nghe vậy, tôi nghĩ đến trạng thái sau khi buộc sợi dây đỏ, gật đầu lia lịa.
Từ lúc cột sợi dây đỏ này lên, tôi luôn cảm thấy tâm trạng bất an, so với lời nói của Lôi Cương và cậu bạn của mình, tôi tin tưởng cảm giác của thân thể mình hơn.
"Người đứng sau màn muốn hại mày, ngoại trừ sợi dây đỏ khóa hồn này ra, chắc hẳn người đó vẫn còn dùng những thủ đoạn khác, thế người đó có từng cho mày thứ gì hay không?"
Vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lôi Cương đột nhiên hỏi tôi một câu như vậy.
Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy bọc giấy vàng từ dưới gối đầu của mình ra, đưa cho Lôi Cương.
Lôi Cương mở ra xem, đưa đất đến dưới mũi ngửi ngửi, hắn ta lập tức tái mặt.
"Thẩm Thiên, mày có biết đây là đất gì hay không?"
Tôi khẽ gật đầu trả lời: "Đây là đất âm, tao lấy từ chỗ nấm m//ồ."
Tôi vừa dứt lời, Lôi Cương liền mắng ngay:
"Mày còn biết đây là đất âm, mày còn biết đây là đất ở nấm m//ồ, nếu biết rồi mày vẫn còn dám đặt thứ này bên dưới gối, có phải mày chê mày sống lâu quá rồi không?”
"Hả?" Tôi nghe thế lập tức ngây ngẩn cả người:
"Bạn tao nói thứ này có thể đánh lừa qua mắt những thứ khác, đảm bảo tao bình an vô sự.”
Lôi Cương xém chút giận đến mức bật cười:
"Tao nói này Thẩm Thiên, mày bị ngu hả? Mày có thể nào động não một chút, cho dù mày không biết, ít nhất cũng đã từng xem phim truyền hình mà nhỉ? Chưa từng coi nhưng đã từng nghe qua rồi mới đúng chứ?"
"Để bảo đảm bình an, đạo sĩ hàng yêu trừ m//a sẽ dùng chu sa vẽ bùa, dùng kiếm gỗ đào hoặc Lôi Kích Mộc, mày có thấy đạo sĩ dùng thứ âm khí như đất trong m//ồ này để hàng yêu trừ ma bao giờ chưa?"
"Người đó không phải đang cứu mày, mà đang hại mày đó, nói không chừng, người đó chính là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này nữa!"
Nghe Lôi Cương nói, tôi như ch//ết sững, nhớ đến những bộ phim đã xem lúc còn bé, đúng như lời Lôi Cương nói, thật sự chẳng có đạo sĩ nào dùng thứ này để hàng yêu trừ m//a cả!
"Vậy.... Vậy tao… Nên làm gì bây giờ?"
Tôi khốn khổ nuốt nước bọt, lòng rối như tơ vò.
Đầu óc tôi quay cuồng, còn tưởng rằng Lôi Cương muốn hại mình, không ngờ kết quả lại là mình trách oan Lôi Cương, người muốn hại mình lại là cậu bạn của mình.
Lúc này, sắc mặt của Lôi Cương cũng không tốt là bao:
"Còn sao với trăng gì nữa, để tao tìm chỗ xử lý, ngày mai đặt thứ này dưới ánh nắng mặt trời, để ánh nắng chiếu rọi một ngày sẽ không sao nữa."
Nói đoạn, Lôi Cương liền cầm những thứ đó đi ra ngoài.
Giờ phút này, tôi nhanh như chớp tháo sợi dây đỏ trên ngón áp út xuống, không nghĩ ngợi nhiều mà thẳng tay ném nó vào thùng rác, cái thứ này ai thích buộc thì buộc, tôi không buộc nữa!
Trèo lên giường, tôi thấy ngay tin nhắn của cậu bạn.
【Sao rồi? Đã chuẩn bị đồ xong hết chưa?】
【Tin tớ đi, chỉ cần cậu chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, nhất định sẽ bình an vô sự!】
Nhìn thấy những dòng tin nhắn này, tôi lập tức nổi máu đi//ên, vừa nói muốn tốt cho tôi, lại còn định cầm dao đâm tôi một cái đúng không?
Nghĩ đến đây, hai tay tôi lập tức bắt đầu bay múa trên bàn phím:
【Cậu chắc chứ? Hay cậu có ý định khác hả Lạc Phàm?】
11.
Gửi tin nhắn rồi, qua một hồi tôi mới nhận được tin nhắn của cậu bạn, cậu ta gửi lại cho tôi một dấu 【?】.
【Cậu biết rất rõ đất âm này là điềm xấu, còn định ăn gian nói giàn bảo tớ đặt nó dưới gối, có phải cậu muốn hại tớ hay không?】
【Đạo sĩ người ta đều dùng gỗ đào, Lôi Kích Mộc, chu sa, m//áu chó mực, móng lừa đen… Thứ nào cũng đầy khí dương, chỉ có cậu là bảo tớ dùng mấy thứ khí âm này thôi, cậu đang âm mưu gì hả?!】
Mới gửi tin nhắn được một chốc, Lạc Phàm đã gọi điện thoại đến. Tôi vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của Lạc Phàm liền truyền đến.
"Thẩm Thiên, là ai nói với cậu những lời vừa nãy thế?"
Tôi lạnh lùng mở miệng trả lời: "Sao nào, chẳng lẽ tớ nói không đúng hay sao?"
"Thẩm Thiên, tớ có muốn hại cậu đâu, tác dụng của đất âm chính là che giấu dương khí của cậu, vào buổi tối, dương khí trên thân người sống giống như một ngọn lửa đang bập bùng cháy, nếu như không có thứ gì đó che chắn, bọn chúng sẽ dễ dàng tìm thấy cậu.”
“Sở dĩ tớ không nói cho cậu biết là do lo rằng cậu biết sẽ sợ, không ngờ rằng lại bị bạn cùng phòng của cậu lợi dụng sơ hở này, hầy——"
"Cái gì?"
Tôi mặc kệ sự kinh ngạc đang bùng lên trong lòng, vội mở miệng hỏi:
"Thật sự là như vậy sao? Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến tớ sao?"
Lạc Phàm cười khổ, đáp:
“Ừm, bên trong còn có cả ngày sinh tháng đẻ của tớ, chẳng lẽ tớ còn tự hố chính mình hay sao?”
Nghe được thế, đôi tay tôi lập tức nắm chặt lấy điện thoại, phải, cho dù Lạc Phàm muốn hại tôi, nhưng trong đất âm đâu chỉ có ngày sinh tháng đẻ của tôi, còn có cả của Lạc Phàm mà.
Sao trên đời này lại có người tự đào hố chôn mình được chứ?
"Thế, bây giờ tớ nên làm gì đây?"
Tôi do dự hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Thật là, sao mình dễ bị người khác dắt mũi đến cỡ này chứ, giờ bọc giấy vàng cũng mất rồi, nếu lại bị dẫn vào trong mơ nữa thì phải làm sao đây?
Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Phàm suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới bắt đầu nói tiếp:
"Thế nghe tớ, Thẩm Thiên, cậu đặt sợi dây đỏ dính m//áu của cậu dưới gối đầu của bạn cùng phòng đi, có lẽ có thể tránh được đêm nay."
Tôi ở bên này gật đầu như gà mổ thóc, nhân lúc Lôi Cương vẫn chưa về, tôi lụm lại sợi dây đỏ từ trong thùng rác, nén nỗi sợ xuống đáy lòng mà nhét nó xuống dưới gối đầu của Lôi Cương.
Hi vọng đêm nay sẽ không nằm mơ nữa!
Sáng hôm sau tỉnh giấc, lâu lắm rồi tôi mới có tinh thần sảng khoái thế này, nhớ lại lời Lạc Phàm nói tối qua, tôi đặt sợi dây dính máu của mình dưới gối đầu của Lôi Cương.
Nên là lúc Lôi Cương chìm vào giấc ngủ cũng sẽ rất khó để dẫn được tôi vào trong mơ, bởi vì có đến tận hai luồng hơi thở của tôi.
Nhờ đó mà đạt được hiệu quả đánh lừa thị giác. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi tán thưởng Lạc Phàm, xem ra Lôi Cương vẫn không đáng tin nhỉ, rốt cuộc chỉ có Lạc Phàm tốt với tôi, thật sự có thể giúp được tôi thôi.
12.
Cùng lúc đó, rèm giường của Lôi Cương cũng được kéo ra, hắn ta hằn học nhìn tôi chằm chằm:
"Thẩm Thiên, sao mày còn nghi ngờ tao nữa!"
Dứt lời, hắn ta lôi đoạn dây đỏ đó ra.
Chứng kiến cảnh này, tôi ngầm hiểu Lôi Cương đã biết tỏng cách của Lạc Phàm.
Hơn nữa, hôm qua Lạc Phàm đã nói tôi biết cậu ta tìm ra cách giải quyết rồi, có thể cậu ta sẽ tới đây trước lúc mặt trời lặn. Giờ là ban ngày ban mặt, mày còn nghĩ tao sợ mày hả?
“Ừ đó, hơn nữa tao cũng đã làm rõ rồi, đất âm kia vốn dĩ dùng để che giấu đi khí khí trên người tao, thế này có thể khiến chúng nhầm tưởng rằng tao chính là đồng loại, từ đó giúp tao tránh được tầm mắt của chúng."
Dừng một chút, tôi tiếp tục nói ra mối nghi ngờ của mình:
"Hơn nữa, hôm qua tao đã dùng cách của Lạc Phàm, cuối cùng tao đánh một giấc ngon lành tới sáng, lúc thức dậy tinh thần cũng sảng khoái thoải mái, lâu rồi tao chưa thấy khoẻ khoắn thế này!”
Nói xong, tôi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lôi Cương, muốn phô ra khí thế của bản thân, nhưng nào ngờ Lôi Cương lại run như cầy sấy.
"Lạc Phàm? Cậu ta đã bị tai nạn trên đường về nhà trong kỳ nghỉ, ch//ết ngay tại chỗ, tới giờ sống không thấy người ch//ết không thấy x//ác!"