Editor: ThmaiD
Chương
Sau khi Cố Vô Kế lấy được thìa khóa, hai người liền nhanh chóng thoát khỏi chỗ quầy hàng.
Mà lúc này, tiếng bước chân đó ngày càng dồn dập, nhưng đó lại là tiếng bước chân của vị đầu bếp. Ông ta từ trong bếp hầm hầm lao ra, trong tay còn không quên cầm theo chiếc dao phay, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào mọi người.
Mọi người đều ngừng thở, khác với Cố Vô Kế và Bành Hạo Thương, đám người Vương Ca còn chưa từng gặp qua đầu bếp bao giờ, cho nên lúc này khi nhìn thấy đều đã sợ đến phát run.
Ngay sau đó, đầu bếp liền tiến nhanh về phía trước, dao phay trong tay vung vẩy khắp nơi, lực đạo rất mạnh, cái chém đầu tiên rơi ngay xuống cái bàn mà Tôn Thời đang an vị, một tiếng "phập" lớn vang lên, dao phay "nho nhỏ" trực tiếp đem cái bàn bổ nát, những mảnh gỗ vụn bắn tung tóe khắp nơi.
Sắc mặt Tôn Thời nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn ngay sang hướng lên tầng hai nhưng đường đã bị người đầu bếp cường tráng chặn đứng lại. Hắn không còn cách nào khác đành phải chạy thục mạng ra bên ngoài quán trọ.
Người phục vụ đang nói chuyện với Vương Ca hình như cũng đã bị doạ tới, đâu dám tiếp tục ở lại nơi này, chạy như bán mạng lên tầng hai.
Bành Hạo Thương nhíu mày nói: "Xem ra khi chúng ta lấy được chùm thìa khóa đã kích hoạt một tình tiết gì đó, không hay rồi, chạy nhanh đi lên."
Nhưng không khéo là đường đi của bọn họ vừa lúc đã bị đầu bếp ngăn trở, mặc kệ làm thế nào, khi đi qua đều sẽ chạm vào người đối phương, trừ khi hy sinh một người ở chỗ này đón địch, nếu không thì không thể dễ dàng đi qua.
"Cậu cứ lên trên trước đi, chỗ này cứ giao cho tôi. Tôi có thể bám trụ hắn."
"Như vậy anh ổn sao?" Cố Vô Kế hỏi.
"Tôi có một số đạo cụ có thể tạm thời bảo toàn tính mạng." Bành Hạo Thương căng da đầu nói: " Vẫn có thể kéo dài một chút thời gian, cậu mau chóng lên trên đó điều tra chân tướng nơi này đi..... Làm như vậy chúng ta may ra mới có một đường sinh cơ."
Lúc trước, Bành Hạo Thương chú ý tới Cố Vô Kế cư nhiên còn nghĩ kế dẫn Vương Ca rời khỏi Tôn Thời- kẻ đã bị "trúng lời nguyền" làm ác quỷ bám vào thân. Đã thế cậu ta còn sẵn sàng đóng vai người xấu, tỏ ra cường ngạnh, lạnh lùng hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc Vương Ca không biết được tâm ý của mình mà lòng ôm oán hận...... Hắn không thể tưởng tượng được, một người tốt "làm việc thiện không cần hồi báo" như vậy thật sự sẽ xuất hiện trong phó bản thế giới, không những thế còn có thể sống sót đến hiện tại.
Cũng bởi vậy, Bành Hạo Thương mới dám đặt niềm tin trên người Cố Vô Kế, tình nguyện lưu lại nơi này bám trụ ác quỷ.
Nếu đổi là người khác, thậm chí kể cả người trong tổ chức, Bành Hạo Thương còn lâu mới làm như vậy, ai mà biết mấy kẻ đó ngoài mặt tươi cười rồi quay lưng lại có hố chết hắn không a.
"Thank you." Cố Vô Kế biểu tình ngưng trọng: "Nhưng mà, anh không cần phải làm như vậy đâu." Dứt lời, cậu tiến thẳng về phía đầu bếp.
"Nà ní? Cố Vô Kế??" Bành Hạo Thương vội vàng mở miệng: "Từ từ, cậu không cần manh động. Tuy tôi không biết cậu đã dùng đạo cụ gì để tạm thời đè nén lại sát niệm của ác quỷ đó, nhưng bây giờ tùy tiện xông lên chỉ có nước chết____"
Vừa nói xong, hắn đã nhìn thấy Cố Vô Kế đã tiến tới chỗ đầu bếp, vươn tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay cơ bắp của đầu bếp, giọng nói cực kỳ thân thiết giống như quen biết lâu năm lắm rồi: "Chuyện lúc nãy phải cảm ơn đại ca đã ra tay đã hỗ trợ."
Nguyên bản hùng thần ác sát thiếu chút nữa đại sát tứ phương đầu bếp nghe xong lời nói của Cố Vô Kế liền gật gật đầu, sau đó tặng cho Bành Hạo Thương một ánh mắt cảnh cáo rồi thong thả xoay người trở lại phòng bếp.
Bành Hạo Thương mặt đã dại ra: "???"
WTF, Cố Vô Kế cùng với đầu bếp đã sớm hợp mưu với nhau??
"Thật ngượng ngùng khi không nói trước với anh một tiếng." Giọng nói của Cố Vô Kế mang theo sự xin lỗi: " Rốt cuộc lúc nãy Tôn Thời cũng có mặt ở đây, ai mà biết được nếu hắn thấy chúng ta đi lên tầng ba thì có làm ra cái việc gì gây trở ngại hay không chứ! Vì vậy nên tôi đành đi nhờ đầu bếp đại ca giúp đỡ một phát."
"Cậu rốt cuộc làm cách gì mà được vậy...."
"Có lẽ là do con trai của họ thích chơi với tôi nên họ yêu ai yêu cả đường đi đi." Cố Vô Kế cảm khái nói: "Cho dù có biến thành quỷ đi chăng nữa, bọn họ vẫn luôn là một gia đình hài hòa ấm áp, không nên dùng ánh mắt khác thường đối đãi với gia đình họ."
Bành Hạo Thương cảm thấy tam quan của mình đều đã được Cố Vô Kế đổi mới toàn diện. Cậu ta nói nghe cứ sai sai sao á nhưng không hiểu sao tui lại cảm thấy thuyết phục vc.
Hai người vội vã chạy xuyên tầng hai lên thẳng tầng ba, khi tiến đến trước cửa căn phòng đó, Cố Vô Kế móc chiếc thìa khóa và thành công mở cửa ra.
Đập vào mắt hai người là một căn phòng tồi tàn cũ nát, giống y như căn phòng dành cho nhân viên bên cạnh, mọi chỗ đều bị máu tươi văng đầy lên, toàn bộ đồ dùng gia đình, nội thất đều bị quăng lẫn lộn trên mặt đất, nơi này hiển nhiên đã từng xảy ra một hồi xung đột kịch liệt.
Bành Hạo Thương đang cẩn thận quan sát xung quanh thì nhìn thấy Cố Vô Kế đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt lên một con thú bông dính đầy máu tươi.
Xung quanh cũng có rất nhiều thứ đồ chơi giống như con thú bông này, hình như có ai đó tỉ mỉ chuẩn bị những món đồ chơi này để chào đón một đứa trẻ sắp ra đời. Nhưng những món đồ chơi này bây giờ đều nằm la liệt trên mặt đất, toàn bộ đều vô cùng cũ nát, bẩn thỉu, rách rưới, hoàn cảnh chúng nó bây giờ cũng giống như cả cái gia đình này vậy.
Lắp ghép sơ qua các chi tiết này, không khó để chúng ta có thể nhận ra, nơi này trước khi xảy ra thảm án hẳn là một quán trọ giá đình tuy nhỏ nhưng lại hết sức ấm cúng. Cho đến một ngày, tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn.
Cố Vô Kế không kìm nén được siết chặt thú bông trong tay.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa trong cùng của căn phòng bị đẩy mở ra, hình ảnh bà chủ quán trọ đang ôm đứa bé xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Trên mặt và cổ bà, máu tươi không ngừng chảy xuống, cả người giống hệt như mới bị vớt ra từ trong vũng máu, toàn thân liên tục xuất hiện thêm những vết thương mới do một loại vũ khí sắc bén tạo thành. Hình ảnh càng lúc càng thêm đáng sợ.
Sắc mặt Bành Hạo Thương lập tức tái lại, hắn cho rằng tình cảnh bây giờ không thể cứ lại điệu thấp được nữa, có bao nhiêu dụng cụ có thể bảo mệnh đều mạnh dạn lôi hết ra.
Cố Vô Kế bên kia lập tức đứng dậy, tiến tới gần chỗ bà chủ quán trọ.
"Xin hãy nói cho tôi biết, nơi này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Cố Vô Kế chậm rãi tiến đến. Sau khi đã chứng kiến toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt của cậu cũng không thể bình tĩnh được nữa, kể cả nhiệm vụ chủ tuyến cũng bị cậu vứt ra sau đầu.
Cậu lúc này chỉ muốn biết là tên khốn khiếp nào đã làm ra những việc ác độc như thế này.
Bành Hạo Thương rốt cuộc không thể nhịn được mà nhắc nhở: " Theo nguồn tin mà tôi mua được từ trước, bà chủ quán trọ này là một tồn tại hết sức nguy hiểm, tuyệt đối không thể xảy ra xung đột chính diện với bà ta, còn quỷ Anh thật ra chính là một lệ quỷ điên cuồng____"
Nói tới đây, Bành Hạo Thương liền nhớ tới hình ảnh Cố Vô Kế cùng quỷ Anh chơi đùa hoà hợp lúc trước, những lời muốn nói tiếp theo đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Có lẽ ở đây chỉ có tui để ý chuyện này ư??
Bà chủ quán trọ hoàn toàn làm lơ Bành Hạo Thương, nàng nhìn thẳng vào Cố Vô kế sau đó liền thở dài, vươn tay ra, đem bé quỷ Anh trong lồng ngực không biết đã thiếp đi từ lúc nào đưa cho Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế động tác thuần thục tiếp nhận đứa nhỏ, động tác của hai người vô cùng lưu loát, làm Bành Hạo Thương không khỏi trợn mắt há mồm.
"Con là một hảo hài tử." Thanh âm bà chủ quán trọ vang lên mang vài phần khen ngợi.
Sau đó có một trận gió lớn bất chợt thổi đến, hai người theo bản năng nhắm chặt mắt lại, chờ đến lúc có thể mở mắt ra, thân ảnh bà chủ quán trọ đã biến mất. Trong góc có một tờ giấy bị gió thổi bay đến trước mặt Cố Vô Kế, cậu chỉ cần giơ tay lên là đã có thể bắt được nó.
Đây rõ ràng là một tờ báo cũ, mấy tin tức khác đã bị xé bỏ, chỉ còn lại một phần tin viết như sau: khu vực lân cận đã xảy một vụ án giết người liên hoàn, thỉnh người dân xung quanh phải luôn đề cao cảnh giác, tên sát nhân đó có thể vẫn quanh quẩn gần đây.
Thấy được tờ tin tức này, chỉ cần có não là có thể đoán ra được trong quán trọ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thực ra lúc trước Cố Vô Kế thông qua linh hồn của Tiểu Hân nhìn thấy thân ảnh của Tôn Thời trong gương còn khá là bình thường, nhưng điều khác thường chính là hắn có thừa ra một bàn tay, trên bàn tay đó còn cầm một cái vũ khí sắc nhọn dính đầy máu tươi.
Nhưng mà hình ảnh này cũng không phải là rất rõ ràng, Tiểu Hân lúc ấy chẳng may bị quỷ Anh doạ tới nên bị phân tâm, không lập tức chú ý tới. Nhưng khi về tới phòng, nàng mới kịp ngộ ra.
Chỉ là tất cả đều đã muộn mất rồi. Nàng cứ như vậy chết thảm trong tay của tên ác quỷ.
Khi đó Cố Vô Kế cũng đã mơ hồ đoán được, nhưng do chưa tìm được chứng cứ cho nên hệ thống không thừa nhận nhiệm vụ hoàn thành. Hiện tại hết thảy chân tướng đều đã sáng tỏ.
[Nhiệm vụ chủ tuyến: Điều tra xem bên trong quán trọ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ----> Đã hoàn thành.]
[Hoá ra, nơi này trước kia từng có một hộ gia đình hạnh phúc, ấm áp, mở một quán trọ chuyên buôn bán mỹ thực. Gia đình họ làm người hảo tâm, lương thiện, thường xuyên cưu mang, cứu tế những kẻ lưu lạc không có nhà để về. Nhưng trong một lần hảo tâm, bọn họ đã lỡ dẫn một con sói khát máu vào trong nhà, bọn họ không biết rằng kẻ mà chính mình đã cứu lại chính là một tên sát nhân giết người hàng loạt đang bị truy nã rầm rộ.]
[Một nhà bốn người bị chặt xác phanh thây chết không nhắm mắt. Riêng người con dâu đang mang thai bảy tháng sau khi bị cưỡng gian đến chết, tên sát nhân đó tàn nhẫn lấy dao mổ bụng của nàng, móc ra đứa trẻ, khóc thút thít quỷ Anh đã kích phát mãnh liệt nguyền rủa, một nhà năm người đều hoá thành ác quỷ đem tên sát nhân ăn sống không còn một mảnh.]
Biểu tình Bành Hạo Thương tức khắc biến đổi, kết cục này cùng tình báo của hắn sai lệch hoàn toàn. Trong tin tức mua được có nói nguyên nhân dẫn đến cái chết của cả gia đình này lại là do mâu thuẫn từ bên trong nội bộ. Xem ra lần này sau khi về tổ chức, hắn cần phải hành động cẩn trọng hơn mới được.
[Chỉ là, hồn phách của tên sát nhân cũng đã hoá thành ác quỷ, ẩn núp bên trong đội ngũ của các người. Hiện tại, sau khi giết chết mấy mạng người, tay ác quỷ này đã hoàn toàn mở ra trói buộc, chỉ cần đem tất cả người sống ở nơi này giết chết toàn bộ, hắn liền có thể tiến hóa thành tồn tại đáng sợ nhất--- Lệ quỷ!]
[Nhiệm vụ chủ tuyến đổi mới: Sống sót thoát khỏi quán trọ.]
Sau khi âm thanh của hệ thống chấm dứt, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Hai người quay đầu nhìn lại, xuất hiện ngoài đó không ai khác chính là Tôn Thời. Không, nói đúng ra, thì phải là tên ác quỷ bám vào thể xác của Tôn Thời.
Mặt Tôn Thời lúc này vô cùng vặn vẹo giống như đã dung hợp với ác quỷ, trong tay cầm một thanh vũ khí sắc bén dính đầy máu, quần áo trên người cũng đã bị máu tươi làm cho ô uế.
"Xem ra chúng mày đã biết mọi chuyện rồi nhỉ?" Tôn Thời cười khẩy: " Chỉ tiếc là đã muộn rồi."
Cố Vô Kế mở miệng hỏi: "Vương Ca đã bị mày giết?"
"Không sai." Tôn Thời cười dữ tợn: " Tên kia ngu vãi chưởng! Sau khi tao giết được nó, chúng mày đéo ai có thể thắng tao được nữa á!! Lũ chúng mày, hiện tại, ngoan ngoãn đứng yên đấy để bố mày chém mấy nhát đi!!"
Bành Hạo Thương theo bản năng kéo Cố Vô Kế lui về phía sau vài bước.
Con súc vật này khi còn sống đã nổi tiếng hùng tàn khát máu, nay chết rồi lại càng khó đối phó.
Hơn nữa mọi cửa sổ trên tầng ba này đều đã bị khoá kín nên muốn nhảy xuống để trốn là không có khả năng, bây giờ muốn chạy thoát chỉ có thể đi bằng cửa chính, nhưng tên đó đã chặn lại ngay phía trước, hai người bọn họ căn bản là không có cách rời đi a.
Bành Hạo Thương biết bây giờ muốn thoát khỏi nơi này chỉ có nước đi bán đồng đội. Nhưng khi nhìn sang Cố Vô Kế, Bành Hạo Thương cũng không có làm như vậy. Hắn tự nhận bản thân không phải là một người tốt, còn làm không ít những việc xấu như: lợi dụng newbie bán mạng cho mình này, trơ mắt nhìn những kẻ khác đi chịu chết này, thấy chết không cứu này, thờ ơ vô cảm này ...... Mấy việc xấu xa đó hắn làm còn không thèm chớp mắt luôn. Nhưng mà Bành Hạo Thương hắn lại không thể xuống tay đối với một người tốt như Cố Vô Kế á.
Sau vài lần tiến nhập phó bản, hắn tưởng rằng lương tri của bản thân đã tiêu tan mất rồi, nhưng sau khi biết đến Cố Vô Kế, hắn mới ý thức được, hoá ra trên đời này vẫn tồn tại một người tốt đến ngu ngục như vậy ư?
"Kệ." Bành Hạo Thương thở dài: "Để tôi giữ chân hắn, cậu cứ____"
Nói đến đây, Bành Hạo Thương lại cảm thấy quen thuộc sao sao á, hình như lúc nãy tui có nói y hệt đúng hông nhỉ.
Bành Hạo Thương quay đầu thì thấy bé quỷ Anh trong lồng ngực Cố Vô Kế đã tỉnh dậy, mở to hai con mắt, âm khí dày đặc ngưng tụ trong con ngươi trông vô cùng đáng sợ.
Bành Hạo Thương: "...." Phỏng chừng lần này tui vẫn không được lên sân khấu thể hiện bản thân rùi!!! Thế quái nào lại cảm thấy khá là tiếc nuối nhỉ!?
Bởi vì góc nhìn cho nên Tôn Thời không có nhìn thấy bé quỷ Anh đang nằm trong lồng ngực Cố Vô Kế, hắn cười lạnh đi từng bước tới, còn thong thả ngắm nghía vũ khí trên tay.
"Tưởng tượng đến cảnh đem chúng mày tra tấn đến chết là lòng tao lại sung sướng đến nỗi có thể xuất tinh bảy lần trong vòng một phút."
"Đám người trước đó biến thành lệ quỷ giết chết tao thì thế nào chứ! Chỉ cần giết nốt chúng mày là tao cóc cần sợ bố con thằng nào nữa nhá!!!"
"Buồn cười vãi lz!! Rõ ràng là lệ quỷ lại còn tuân thủ quy tắc không tùy ý giết người. Nếu mà là tao, thì ngay vào đêm đầu tiên đã đem tụi mày giết chết hết rồi nhá. Rồi xem, bây giờ còn có kẻ nào có thể ngăn cản tao chứ!!"
Tôn Thời lúc này vô cùng đắc ý, đem mọi thứ tích tụ trong lòng đều phun hết ra, khuôn mặt vặn vẹo nở ra một nụ cười âm lãnh, vũ khí sắc bén trong tay chém mạnh về phía hai người.
Nháy mắt sau đó, hắn, bị Cố Vô Kế giữ chặt tay lại, dao trong tay nửa ngày đều không chém xuống được.
Tôn Thời đơ lại trong tích tắc, hắn rất rõ ràng khi mình biến thành quỷ thì sức lực mạnh lên e nờ lần luôn á! Tên nhân loại này sao có thể làm được như thế này? Hắn thực sự là nhân loại ư??
Lúc trước hắn bởi vì kiêng kỵ quỷ Anh cùng với năng lực kỳ quái của Cố Vô Kế nên chậm chạp không dám xuống tay, hiện tay hắn đều đã biến cường rồi còn sợ cái đếch gì.
Tôn Thời nghĩ vậy, tức khắc cười lạnh:
"Nói cho cùng, mày vẫn chỉ là nhân loại thôi a, thật sự cho rằng sức lực của mình có thể so với quỷ sao?"
Dứt lời, mặt hắn ngày càng vặn vẹo rồi biến dạng hoàn toàn, cổ cũng bẻ hẳn ra, bay đến trước mặt Cố Vô Kế, đang định cắn thì nghe thấy giọng nói của Cố Vô Kế vang lên:
"Lên_____"
Trong nháy mắt, bé quỷ Anh trong lồng ngực Cố Vô Kế liền nhảy lên trên người của Tôn Thời, mọi vẻ ngoan hiền khi ở bên Cố Vô Kế đã hoàn toàn biến mất, trở về bộ dáng đáng sợ như lần đầu tiên xuất hiện, hàm răng bén nhọn, rậm rạp cắn xuống cổ của Tôn Thời.
Một ngụm cắn liền rớt xuống một khối thịt lớn đầy máu, làm Bành Hạo Thương bên cạnh chứng kiến đã đầu đều tê dại.
"Đáng chết." Tôn Thời không hề lường trước được việc này, mắt đều hoá thành màu đỏ đậm, một tay khác vươn lên muốn kéo quỷ Anh xuống dưới.
Cố Vô Kế làm sao sẽ để hắn thực hiện được điều đó, lấy thân huých mạnh Tôn Thời một phát.
Nếu là một người bình thường làm như vậy, Tôn Thời đảm bảo vẫn bình yên vô sự, nhưng đối với Cố Vô Kế thì khác, một cái huých đi qua cảm giác chả khác bị ô tô đâm là mấy, làm ác quỷ Tôn Thời đều phải lảo đảo một cái, động tác kế tiếp của hắn cũng phải tạm dừng trong chốc lát, mà quỷ Anh đang cắn xé huyết nhục của hắn, oán khí càng thêm nồng đậm.