Chương A
Editor: ThmaiD
Cố Vô Kế đột nhiên không rét mà run.
Tầm mắt mãnh liệt từ ngoài cửa sổ truyền vào làm cậu có cảm giác bản thân tự dưng trở nên trần trụi với thiên nhiên, giống như mọi thứ bí ẩn của mình đều bại lộ dưới cái tầm mắt âm trầm không biết tên kia.
Cố Vô Kế xốc chăn ngồi dậy, chậm rãi tiến tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bây giờ đã là rạng sáng, bầu trời vẫn tối um, ánh đèn trên du thuyền chiếu xuống một phần biển rộng, nhưng dưới mặt nước vẫn là một mảnh đen nhánh không thấy đáy.
Mọi thứ nhìn qua có vẻ đều hết sức bình thường. Nhưng Cố Vô Kế rất rõ ràng, tồn tại dưới mặt biển đen nhánh kia là một thứ cực kỳ kinh khủng. So với mấy cái thi thể điên cuồng dưới đáy biển, còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
"Đây thật sự chỉ là một phó bản cấp độ thấp ư?"
Trong tâm trí Cố Vô Kế không khỏi thốt ra suy nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, cậu bỗng nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập vọng tới, hình như nó phát ra từ phòng bên cạnh, và đó cũng chính là phòng nghỉ của nhóm người Trịnh ca.
Cố Vô Kế chăm chú lắng nghe, đã muộn thế này rồi mà cách vách vẫn truyền tới tiếng nói chuyện của một nhóm người, sau đó mấy người đó dường như sợ bản thân tạo ra âm thanh quá lớn khiến người khác chú ý liền cố ý giảm nhẹ volume, tiếng bước chân theo sau cũng trở nên nhẹ nhàng hơn lúc trước nhiều, tiếp theo đó Cố Vô Kế còn nghe thấy được âm thanh cánh cửa kép lại.
"Đã muộn thế này rồi mà bọn họ còn làm cái gì vậy? Chẳng lẽ gặp phải quỷ?" Cố Vô Kế tự hỏi.
"Không đúng, nếu bọn họ gặp phải quỷ thì sẽ xảy ra hai phương án. Một là kêu cứu, hai là là nhanh chân chạy trốn mới đúng! Chứ hành động làm sao sẽ lén lút cẩn thận đến như vậy được, đã thế khi nói chuyện còn cố ý hạ giọng, giống như sợ bị người khác phát hiện ra nhược điểm không bằng."
"Bọn họ chắc chắn là muốn dựa theo những manh mối bản thân mua được mà làm ra cái gì đó đi." Giọng nói lạnh nhạt của Tưởng Lăng đột nhiên vang lên: "Nói không chừng chính là muốn bỏ hai ta lại để đi ăn mảnh một mình."
"Em dậy từ lúc nào thế?" Cố Vô Kế có chút ngạc nhiên quay đầu lại hỏi.
"Lúc anh vừa tỉnh lại." Tưởng Lăng giải thích đại khái một chút: "Dù sao cũng đang ở tại phó bản thần quái, nguy hiểm luôn rình rập ở mọi chỗ, không biết khi nào sẽ chết, kẻ nào chán sống dám ngủ say chứ, tôi chỉ cần nghe thấy một động tĩnh nhỏ là đã có thể thức tỉnh rồi."
Cố Vô Kế gật đầu đồng ý, có thể lý giải suy nghĩ của Tưởng Lăng, tuy rằng mỗi lần đầu chạm xuống gối, cậu đều ngủ say như chết mắt không nhấc nổi lên.....
"Lúc đầu, thái độ của nhóm người Trịnh ca đối với chúng ta cũng đã rất kỳ quái, bọn họ có vẻ rất bài xích chúng ta, giống như sợ hãi chúng ta phát hiện ra bí mật thầm kín của bản thân mình vậy! Theo lẽ thường mà nói thì cho dù có đề cao cảnh giác đi chăng nữa thì cũng không cần thiết phải quá mức kháng cự việc hợp tác hành động với những người chơi khác." Tưởng Lăng nói tiếp: "Kiểu này thì có vẻ như bọn họ đã đạt được một manh mối cực kỳ mấu chốt, cho nên vô cùng tin tưởng bản thân có thể an toàn trở về, rồi lại sợ hai người chúng ta chen vào đòi húp một miếng canh làm hỏng hết tính toán của bọn họ, vì vậy quyết định giấu đi ăn một mình, không muốn để cho hai người chúng ta biết được."
Tưởng Lăng đối với đám người Trịnh ca không có một xíu hảo cảm gì, nói tới đây không kìm chế được cười khẩy một tiếng.
"Đám người bọn họ tự cho bản thân mình có một manh mối độc nhất vô nhị là có thể an toàn trăm phần trăm sao? Cái du thuyền ma này nào có đơn giản như vậy...... Tôi còn có thể đoán được cái thứ mà bọn họ sẽ đụng phải tiếp theo, nói không chừng thứ đó sẽ tiễn bọn họ về với đất mẹ ấy chứ."
"Chúng ta bám theo xem sao đi." Cố Vô Kế nhanh chóng mở miệng.
Tưởng Lăng cũng không có ngăn cản, dù sao manh mối trong tay nhóm người Trịnh ca rất có thể là một thứ vô cùng trọng yếu. Nếu không phải còn có manh mối, cứ để bọn họ tự mình đi tìm đường chết thì càng hợp với suy nghĩ của hắn.
Hai người đi ra mở cửa phòng, thân ảnh nhóm người Trịnh ca đã biến mất trong bóng tối, ngay cả những động tĩnh nhỏ nhất hai người đều không nghe thấy được.
"Bọn họ có thể đi nhanh như vậy sao?"
Tưởng Lăng khẽ nhíu mày, sau đó dường như đã phát hiện ra cái gì đó: "Không đúng, vấn đề nằm ở cái hành lang này."
Vào ban ngày, đoạn hành lang này không có dài lắm, nhưng bây giờ lại bị kéo dài ra vô tận, vách tường hai bên cực kỳ ẩm thấp, ánh đèn bốn phía phản chiếu ra thứ ánh sáng âm u mờ mịt giống như là sắp hỏng đến nơi rồi vậy, nhưng khi nghe kỹ lại thì, ở đâu đó vọng đến âm thanh nước chảy.
Nếu nói là không có bàn tay của quỷ thì chắc chả ai tin, chỉ không biết là bọn Trịnh ca có bị vây lại ở chỗ này không nhỉ?
"Đi thôi." Cố Vô Kế không do dự bước thẳng về phía trước.
Tưởng Lăng thấy Cố Vô Kế vẫn bình tĩnh như vậy tâm trí cũng ổn định hơn, theo sát bước chân của Cố Vô Kế. Hắn bây giờ cực kỳ tin tưởng đối phương, ai bảo người ta chính là nhân loại duy nhất dám xông lên dựt luôn bảo bối trong tay ác quỷ chứ.
Hơn nữa bản thân Tưởng Lăng cũng rất rõ ràng, khi gặp phải nguy hiểm bên trong phó bản thần quái, trốn tránh là lựa chọn tồi tệ nhất, nếu muốn đạt được càng nhiều manh mối thì phải can đảm đối đầu với nó, nguy hiểm càng lớn thì thu hoạch càng nhiều, mà thu hoạch càng nhiều thì tỷ lệ sống sót càng lớn.
Tưởng Lăng thắc mắc: "Chúng ta bây giờ nên làm gì mới tốt?"
"Liền đi tới nơi phát ra âm thanh kia đi." Cố Vô Kế nhanh chóng quyết định.
Hai người dọc theo hành lang tiến về phía trước, xung quanh lối đi bỗng truyền tới ánh mắt làm con người ta bứt rứt không yên, giống như có người nào đó vẫn luôn nhìn chằm chằm theo từng bước chân của bọn họ. Tưởng Lăng cảm nhận rất rõ được điều này, toàn thân trở nên vô cùng tê dại, nổi hết cả da gà da vịt, nhưng vẫn ép buộc bản thân mình phải nhìn thẳng phía trước.
Sau khi đi xuyên qua một chỗ ngoặt, ngọn nguồn phát ra âm thanh tức khắc hiện lên trước mắt hai người.
Đó là một nam trung niên toàn thân ướt như chuột lột, hắn lúc này đứng đờ đẫn chặn trước cửa chính, dưới ánh đèn âm u ta có thể thấy rõ khuôn mặt xanh trắng cùng với hai tròng mắt lồi đến nỗi sắp rớt ra khỏi hốc mắt của hắn.
"Không nghĩ sẽ gặp lại hai anh bạn trẻ ở đây."
Tưởng Lăng nháy mắt liền nhận ra kẻ trước mắt này không ai khác chính là tên quỷ hồn muốn bắt tay với Auston trong yến hội, nhưng sau đó lại bị Cố Vô Kế dùng tay cản lại. Kiểu này là có phiền toái lớn sắp ập đến rồi đây.
Khi Cố Vô Kế cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình lúc trước đã bắt tay với đối phương thì thấy ống tay áo không hiểu sao đã bị ướt từ lúc nào không hay. Không dừng lại ở đó, vệt nước trên quần áo còn tiếp tục dùng tốc độ mắt thường có thể theo dõi kịp lan ra khắp nơi.
Nam trung niên nhìn thẳng vào Cố Vô Kế, rộ lên một nụ cười tràn đầy sung sướng, khi nhìn vào có thể khiến tâm trí con người ta trở nên mất kiểm soát. Do cơ mặt hoạt động quá mức "kịch liệt" đã làm cho hai tròng mắt của gã ngày một lồi ra, ngay sau đó, có một viên tròng mắt không trụ nổi nữa, cứ thế rớt ra bên ngoài, nó mang theo từng vệt máu tươi tanh tưởi, lăn lông lốc đến trước mũi giày của Cố Vô Kế.
"Này anh bạn trẻ, xậu có thể giúp tôi một việc không?" Giọng nói khàn khàn của nam trung niên lại vang lên.
"Ngài muốn tôi giúp việc gì?" Cố Vô Kế nhìn như đã bị tên quỷ hồn này mê hoặc, theo bản năng mở miệng.
Mồ hôi lạnh của Tưởng Lăng tuôn ra như suối, vội vàng muốn giữ chặt lấy Cố Vô Kế, tại thời điểm này mà làm theo ý muốn của ác quỷ thì chỉ có nước chết thôi! Cố Vô Kế bình thường không phải là người manh động đến như vậy...... từ từ, hình như anh ta bình thường vốn đã là người như vậy rồi mà nhỉ!?
"Tròng mắt của tôi rớt mất tiêu rồi, cậu giúp tôi nhặt nó lên nhé." Thanh âm của hắn ta mang theo vài phần giả dối: "Tôi sẽ biết ơn và hậu tạ cậu."
"Đương nhiên không thành vấn đề." Bản tính của Cố Vô Kế vốn tốt bụng cho nên không chút do dự đồng ý, dứt lời liền cúi xuống muốn nhặt viên tròng mắt kia lên.
"Khoan đã, anh không cần manh động____" Tưởng Lăng nôn nóng nhìn xuống viên tròng mắt ở dưới đất, lời muốn nói mới thốt ra được một nửa liền nghẹn lại trong cổ họng..... Ánh mắt của hắn bỗng trở nên vô cùng mờ mịt, vẻ mặt dại ra, cảm thấy hành động hiện tại của Cố Vô Kế là hết sức bình thường, hắn không hiểu tại sao vừa nãy bản thân lại muốn đi ngăn cản đối phương?
Nam trung niên thấy vậy, viên tròng mắt còn sót lại trong hốc mắt nhìn qua khá là đắc ý, nhưng bên trong ẩn chứa nồng đậm oán độc.
Sau khi Cố Vô Kế đem viên tròng mắt kia nhặt lên, thanh âm của nam trung niên đó càng trở nên hư vô mờ mịt: "OK! Cảm ơn cậu nhiều..... Chẳng qua là tôi đã không còn cần viên tròng mắt đó nữa rồi, vậy tôi tặng nó cho cậu nhé!"
Cố Vô Kế nghe vậy có vẻ khá là mờ mịt, cẩn thận nâng viên tròng mắt đó lên, bình tĩnh quan sát.
Nam trung niên lúc này đang vô cùng sung sướng, trong đầu không kiềm chế được tưởng tượng ra hình cảnh, tên nhân loại đẹp mã này sẽ dùng bàn tay nhỏ nhắn nõn nà kia, thô bạo móc con ngươi xinh đẹp của mình ra, sau đó đem viên tròng mắt ma quỷ của hắn nhét thế vào bên trong_____
Anh bạn họ Cố của chúng ta sau một hồi mân mê nghiên cứu viên tròng mắt, liền khẽ lắc đầu. Sau đó tiện tay cầm viên tròng mắt đó nhét trực tiếp trở lại hốc mắt của nam trung niên kia.
Nam quỷ trung niên: "??"
"Ngài thực có tâm, tôi chân thành cảm ơn món quà của ngài từ tận đáy lòng." Cố Vô Kế lễ phép nói: "Nhưng đôi mắt của tôi vẫn còn nguyên vẹn cho nên tôi không thể mạo muội nhận món quà vô giá này được. Tôi cảm thấy ngài cần nó hơn tôi nhiều, ngài không cần phải quá cảm động trước thành ý của tôi đâu! Tôi tự nguyện mà."
Dăm ba cái việc như là bị quỷ mê hoặc, điều khiển thần trí, đối với Cố Vô Kế cũng không phải điều gì quá mức xa lạ, mà nó lại hết sức bình thường như kiểu uống miếng nước, ăn miếng bánh. Mà tên quỷ này nói chuyện như kiểu bán hàng đa cấp ý, cho nên muốn lừa được Cố Vô Kế là không có khả năng.
Khi nam quỷ trung niên mất một lúc mới kịp phản ứng lại tình huống hiện tại của bản thân, hắn hoảng loạn vội vàng muốn lấy tay móc viên tròng mắt đó ra, nhưng không còn kịp nữa rồi, viên tròng mắt kia khi được nhét trở lại hốc mắt của gã, nhanh chóng sưng to lên như muốn đem hốc mắt của gã căng nứt.
Như vậy ta có thể dễ dàng đoán được, nếu như có người bị mê hoặc thành công, rồi đem viên tròng mắt này nhét vào hốc mắt của chính mình thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt nam quỷ lập tức trở nên cực kỳ thống khổ, đôi mắt khi nhìn về Cố Vô Kế tràn ngập oán hận và phẫn nộ. Hắn ta bèn há mồm muốn nhai đầu Cố Vô Kế cho bõ tức.
Cố Vô Kế thấy vậy bèn kéo theo Tưởng Lăng vọt sang một bên tránh đi công kích của nam quỷ. Pha hoạt động mạnh đó đã giúp Tưởng Lăng hoàn hồn trở lại và nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.
"Không ổn rồi! Chạy mau!!" Mồ hôi lạnh trên người Tưởng Lăng tuôn ra như suối, khẩn trương nói: "Viên tròng mắt của gã quỷ kia có thể khiến người nhìn vào nó sinh ra ảo giác, hiện tại ảo giác đã bị vô hiệu hóa.... Lúc này chính là cơ hội có một không hai để chúng ta chạy thoát...."
Dứt lời, Tưởng Lăng bỗng nhiên nhớ ra viên tròng mắt của nam quỷ này đã được vô hiệu hóa như thế nào, lời muốn nói kế tiếp cứ thế lại một lần nữa bị kẹt lại ở trong cổ họng.
Nhân lúc Cố Vô Kế và Tưởng Lăng mải tám chuyện, nam quỷ kia sau một pha vồ hụt lại tiếp tục hướng Cố Vô Kế xuất chiêu. Tư thế của gã cực kỳ dứt khoát, chỉ hận không thể ngay lập tức tiến tới móc hai con ngươi xinh đẹp của cậu xuống để báo mối thù này.
Nhưng nháy mắt sau đó, viên tròng mắt bị Cố Vô Kế thô bạo nhét trở lại hốc mắt của gã nam quỷ bằng mắt thường có thể nhìn thấy phồng to ra, làm cho khuôn mặt dữ tợn của hắn lại càng thêm dữ tợn. Có vẻ hắn ta đang cảm thấy cực kỳ đau đớn, gân xanh gân đỏ nổi lên chằng chịt khắp khuôn mặt, thân thể nháy mắt cứng đờ lại.
Tưởng Lăng thấy thế càng thêm khẳng định đây chắc chắn là cơ hội cực tốt để hai người bọn họ chạy trốn khỏi móng vuốt của tên ác quỷ độc ác!
Nam quỷ đang cực kỳ phẫn nộ, âm thanh oán hận vang vọng bốn phương tám hướng: "Đừng tưởng rằng như thế là có thoát khỏi bàn tay của ông đây! Tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho lũ chúng mày! Chỉ cần lũ chúng mày còn tồn tại trên cái du thuyền này một ngày, tao nhất định sẽ_____"
"Ai nói là chúng tôi sẽ chạy trốn chứ!"
Giọng nói ôn nhu của Cố Vô Kế chậm rãi vang lên ngắt lời của gã. Sau đó cậu nhân lúc thân thể của nam quỷ vẫn còn cứng đờ lại, tiến tới lấy tay ấn gã ngã sấp mặt xuống sàn, sức lực của Cố Vô Kế thế nhưng lại có thể đem tên ác quỷ này đè chặt đến mức không thể trốn thoát, chỉ có thể nằm giãy đành đạch dưới mặt đất lạnh băng.
Tưởng Lăng sợ ngây người: "......"
Nam quỷ: "???"
Sau đó Cố Vô Kế chậm rãi móc từ trong lồng ngực ra sợi dây thừng nhiễm huyết mới giật được trong tay của vị nam quỷ không biết quý trọng bản thân lúc trước. Đối với vị nam quỷ treo cổ trong kho hàng kia mà nói, mất đi sợi dây thừng này chính là mất đi hơn phân nửa lực lượng.
Sau khi gã nam quỷ trung niên trước mắt này đoán được lai lịch của sợi dây thừng trong tay Cố Vô Kế, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, thân thể không kiềm chế được run bần bật, nhanh chóng lật mặt: "Mày...à không...Đại...đại ca, đừng...đừng xúc động!! Là...là tôi có mắt không thấy thái sơn, đầu óc ngu si tứ chi phát triển mới dám làm ra cái chuyện tày đình này đối với đại ca! Bây giờ tôi cảm thấy vô cùng hối hận, xin đại ca rủ lòng thương xót, không cần đem thứ này dùng lên người của tôi____"
Cố Vô Kế chẳng qua là vì trên người không còn đồ vật gì khác hữu ích cho nên mới thuận tay lôi sợi dây thừng này ra thử xem như thế nào mà thôi! Hiện tại nhìn thấy bộ dạng xum xoe sợ sệt của nam quỷ trung niên thì cậu đã xác định được tác dụng thật sự của sợi dây thừng nào đó, không chút do dự, lấy dây thừng trực tiếp trói gã lại mấy vòng.
[Người chơi đã kích hoạt thành công chức năng của đạo cụ "Nhiễm huyết dây thừng".
"Nhiễm huyết dây thừng" có thể trói buộc những quỷ hồn có trình độ thấp hơn nó, oán niệm cường đại lưu lại bên trong nó sẽ làm cho những quỷ hồn cấp thấp theo bản năng sinh ra vô hạn sợ hãi. Nhưng không thể sử dụng nó quá lâu, nếu không sẽ bị phản tác dụng.]
Sau khi nam quỷ trung niên bị trói gô lại, cả người đều trở nên vô cùng uể oải, làm cho Tưởng Lăng không khỏi hoài nghi hình tượng điên cuồng đáng sợ lúc trước của gã cũng chỉ là giả dối.
"Tôi thực ra cũng không muốn như thế này đâu! Nhưng chính ông đã ép buộc tôi phải quyết tuyệt đến như thế này đấy!" Cố Vô Kế thở dài, biểu cảm vô cùng tiếc nuối: "Nếu có thể, tôi cũng rất muốn vui vẻ trò chuyện trong hòa bình với ông."
Nam quỷ trung niên trong lòng không kìm nén được văng tục một cái, thầm nghĩ, cái tên đẹp mã này muốn vui vẻ trò chuyện trong hòa bình lúc nào chứ?? Rõ ràng chỉ là nhân loại bình thường nhưng so với ác quỷ lại còn điên rồ hơn gấp e nờ lần á!! Nhưng dưới dâm uy của sợi dây thừng, hắn chỉ dám gật đầu lia lịa, thái độ cực kỳ thuận theo: "Ngài nói rất đúng!! Tất cả là lỗi của tôi!! Tôi hồ đồ quá! Sao tôi lại có thể làm ra những chuyện ác ôn đến như vậy!! Thành quỷ rồi mà không biết tu tâm dưỡng tính cứu vớt chúng sinh, thế nhưng lại đi giăng bẫy hãm hại người sống!! Tôi đúng thật là loại quỷ heo chó không bằng, không xứng đáng được chết!!!"
Tưởng Lăng nghe vậy không khỏi trầm mặc, đây quả thực là lần đầu tiên trong đời hắn được tận mắt chứng kiến một tên ác quỷ không có tiết tháo lật mặt nhanh như người yêu cũ như thế này.
Không bằng nói, ở những phó bản trước đó, hắn mới chỉ được chứng kiến cảnh tượng ác quỷ đuổi giết nhân loại mà thôi, chứ nào được thấy qua bộ mặt cầu xin la liếm của bọn chúng đâu chứ! Nhưng từ sau khi đi theo Cố Vô Kế thì.......
"Được rồi, hiện tại tôi có chút việc cần hỗ trợ, chỉ cần ông có thể làm được thì tôi sẽ thả cho ông đi."
"Đương nhiên tôi rất sẵn lòng."
Nam quỷ trung niên vui vẻ gật đầu, trong mắt không dấu được niềm hân hoan vô bờ bến, một khi tên tiểu tử này đem hắn thả ra, không còn trói buộc nữa hắn sẽ tìm mọi cách trả lại mối nhục nhã này.
"Ông có từng nhìn thấy một nhóm ba người hai nam một nữ đi ngang qua đây không?" Cố Vô Kế dò hỏi.
"Ba người kia a, tôi vốn định xuống tay với bọn họ, nhưng bởi vì