Editor: ThmaiD
Chương A
Những người khác: "......."
Cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, hầu gái cuối cùng cũng tán thành Cố Vô Kế, nàng khẽ gật đầu rồi từ từ mở miệng ra, hình ảnh này có chút vượt quá năng lực thừa nhận của một nhân loại bình thường, nhưng Cố Vô Kế vẫn tiếp tục hành động của mình, mặc cho khung cảnh ngày một giống hiện trường quay một bộ phim kinh dị.
Cùng lúc đó, toàn bộ thức ăn hư thối tởm lợm trên đĩa bỗng đùng một cái biến trở lại bộ dáng nóng hổi tươi ngon như lúc mới ra lò, thậm chí mọi người còn có thể ngửi được hương thơm nức mũi đang phiêu tán trong không khí.
Đương nhiên, nếu chưa được chiêm ngưỡng bộ dạng ban đầu của nó thì bọn tui rất có khả năng sẽ ngồi vắt chân trên ghế sofa êm ái, từ tốn nhấm nháp mỹ thực, nhưng hiện tại cho dù có đói thủng bụng đi chăng nữa, bọn tui cũng không có dũng khí đi nhét cái đống kinh tủng kia vào mồm a.
Mặc kệ nội tâm những người khác có kêu la giằng xé như thế nào, Cố Vô Kế bên này vẫn chăm chú đút cơm cho quỷ ăn, thầm nghĩ, tướng ăn của em gái này có chút... ưm khốc liệt, chắc ngày thường hiếm khi được ăn no, đúng là quá thảm a, may mắn trên đời này vẫn tồn tại một người vừa thiện lương vừa kiên nhẫn như tui đó!!
Những người khác vẫn cảm thấy bản thân mình không thể hold được hình ảnh 'đẹp đẽ' trước mắt, sắc mặt phải nói là cực kỳ khó coi, nếu không phải bị nhóm hầu gái quỷ vây ở bên trong thì có khi bọn họ đã trộm trốn đi từ lâu rồi.
Ấn tượng của bọn họ đối với Cố Vô Kế đã xoay chuyển độ a! Nếu thật sự chỉ là một tiểu minh tinh hạng ba thì sao có thể làm đến bước đường này chứ!? Cậu ta khẳng định là một người có năng lực hàng thật giá thật, tài sắc vẹn toàn! Trách không được có thể khiến cho một kẻ kiêu căng bố láo, mắt cao hơn trời như Trình Gia cũng phải quỳ liếm, mọi người lúc đầu không biết lý do tại sao còn thầm cười nhạo nhiều lần, bây giờ nghĩ lại, hóa ra người ta đã sớm nhận ra năng lực thực sự của Cố đại sư.
Khi đĩa thức ăn trên tay Cố Vô Kế đã bị vét sạch đến giọt cuối cùng, hầu gái mới khép miệng lại, vẻ mặt vô cảm khẽ gật đầu với Cố Vô Kế một cái: "Phần ăn của anh đã được giải quyết xong, anh có thể rời khỏi đại sảnh bất kỳ lúc nào."
"Còn những người khác....." Hầu gái quay ra liếc bọn họ hết một lượt, ánh mắt tựa hồ mang theo vài tia trào phúng: "Cũng phải giải quyết sạch sẽ đĩa thức ăn trước mặt mình, nếu không cứ ngồi ở đó đến hết phần đời còn lại đi."
Những người khác nào dám tự thân giải quyết đĩa thức ăn này a, cũng may là có Cố Vô Kế đi trước dẫn đường mở lối, bọn họ đành phải căng da đầu đi làm quen với nhóm hầu gái xung quanh.
Nhóm hầu gái còn lại chỉ là những quỷ hồn cấp thấp, chưa kịp sinh ra ý thức, thấy đám nhân loại lăm le đến làm quen ngỏ ý mời ăn sáng cũng không đề phòng gì, vô cùng tự nhiên há mồm chờ ăn, thấy nhóm hầu gái dễ nói chuyện như vậy, đám nhân loại đã vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ rằng sự việc khởi đầu lại thuận lợi đến thế.
Chỉ là bọn họ từ khi sinh ra đã sống trong cẩm y ngọc thực, ngày thường đều được người khác hầu hạ từ trong ra ngoài, đến kinh nghiệm đút cơm cho người sống đều không có, nói chi là đút cơm cho quỷ, cả đám không khỏi khẩn trương đến cực điểm, căng thẳng đến sứt đầu mẻ trán, sợ chính mình hầu hạ không cẩn thận khiến hầu gái trước mặt nổi giận hóa thành quái vật đột biến gen.
Cố Vô Kế nhân lúc mọi người giải quyết đĩa thức ăn, đứng tám nhảm với hầu gái cầm đầu.
"Em làm việc ở đây bao lâu rồi? Một ngày làm việc bình thường có thời gian nghỉ giải lao không?" Cố Vô Kế càng cảm thấy quỷ hồn ở phó bản này sống không mấy dễ dàng a, quanh năm suốt tháng đều phải làm việc không công cho Boss: "Chẳng lẽ ngay cả tiền lương cũng không được phát?"
Hầu gái đối diện không khỏi câm nín, nàng vốn chỉ muốn là một mỹ nữ yên tĩnh đứng đây mà thôi, sau khi nghe xong những phát ngôn gây sốc của Cố Vô Kế, nàng càng im lặng, nét vô cảm trên khuôn mặt càng tan vỡ nhanh hơn, biểu tình ngày một trở nên vi diệu.
Trong lăng kính của Cố Vô Kế, trước mắt mình chính là một quỷ hồn bị giai cấp tư sản đốn mạt áp bức bóc lột đến cùng cực, cơm không có mà ăn, quần áo thì rách rưới cũ nát, làm việc quần quật quanh năm suốt tháng cũng không có lấy một đồng lương.
Nhóm hầu gái thật đáng thương a! Tui nhất định sẽ giải thoát cho bọn họ.
"Em có biết nên tìm vị chủ nhân của nơi này ở đâu không?" Cố Vô Kế thử dò hỏi.
Căn cứ vào năng lực suy luận của bản thân mình, Cố Vô Kế đoán rằng vị Boss lớn nhất của phó bản này không ai khác chính là vị thiếu gia Trình gia chết vì tự sát kia, nhưng vẫn chưa đoán được tác dụng cụ thể của những tấm gương bên trong phó bản này. Quả nhiên, muốn thoát khỏi nơi này chỉ có cách đào ra chân tướng năm đó, và con đường nhanh nhất đến với chân tướng chính là trực tiếp đi hỏi nhân vật chính của mọi chuyện rồi.
Hầu gái rốt cuộc cũng nghe thấy Cố Vô Kế thốt ra một câu hỏi bình thường, sắc mắt tức khắc biến đổi, không biết tại sao Cố Vô Kế cứ cảm thấy nàng lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
"Bỏ cuộc đi, các người không có khả năng làm được việc đó đâu. Rời đi nơi này chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ mà thôi, đêm nay..... lực lượng của vị đại nhân kia sẽ đạt tới đỉnh, mà các người, sẽ bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn."
Nói xong những câu trên, mặc kệ Cố Vô Kế có hỏi thêm cái gì đi chăng nữa, hầu gái cũng không nói thêm một lời, bất quá không phải không thu hoạch được gì, ít nhất Cố Vô Kế đã biết được... Đêm nay tuyệt đối là thời khắc quyết định, nếu không nhanh chóng tìm ra manh mối, màn đêm buông xuống, bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
Không những thế, phó bản này phải nói là điển hình cho chủ nghĩa tư bản khốn nạn đầy keo kiệt, đến một bữa cơm bình thường cũng không chịu cung cấp cho người ta, nếu cứ tiếp tục như thế, thể lực của mọi người sẽ bị tiêu hao hết, đến lúc đó có muốn chạy cũng lực bất tòng tâm.
Thời gian quá gấp, Cố Vô Kế không khỏi nhíu mày.
Mấy người bên kia cuối cũng cũng xử lý xong tất cả đồ ăn, nhóm hầu gái thấy vậy bèn lục đục thu dọn chén đĩa rồi nối đuôi nhau rời đi.
Bên trong đại sảnh chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Mọi người ai nấy đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ trong ra ngoài, trong lòng đã nhận thức được mức độ nguy hiểm của nơi này, ánh mắt cầu cứu theo bản năng hướng về phía Cố Vô Kế.
Tam lão gia đột nhiên đứng phắt dậy, cảm xúc thô bạo tích tụ lâu ngày rốt cuộc cũng bạo phát, cắn răng nói: "Ông đây chịu đủ cái nơi quỷ quái này rồi! Các người chịu được thì cứ tiếp tục ở lại mà chơi với quỷ! Ta đi đây!!'
Dứt lời, tam lão gia liền kéo theo vợ của mình, bước nhanh ra phía cửa chính, muốn thoát ra bên ngoài.
Trình Gia chả thèm để ý đến gã, tình huống trước mắt của bọn họ cũng không mấy lạc quan, nơi nào rảnh rỗi đi ngăn cản một kẻ thích đi tìm đường chết chứ, chỉ có quản gia sốt ruột, vội vàng đuổi theo khuyên bảo.
Lúc tam lão gia đẩy cửa chính ra, gã giống như đã nhìn thấy một thứ gì đó hết sức đáng sợ, nhanh chóng vươn tay đóng sập cửa lại, hốt hoảng quay trở lại.
"Đó là cái gì chứ!?" Gã hoảng loạn đến cực điểm, miệng không ngừng lẩm bẩm: ''Tại sao lại có nhiều quái vật đến như vậy? Mọi chuyện đáng lẽ phải....''
"Sao vậy?'' Cố Vô Kế ngay từ đầu đã đoán được tam lão gia sẽ quay trở lại, rốt cuộc bọn họ đã bị vây bên trong một khoảng không gian độc lập, cho dù đi xuyên qua được lớp sương mù hắc ám kia, cuối cùng cũng bị ném trở về điểm xuất phát mà thôi. Nhưng không ngờ rằng lão ta còn chưa bước chân ra khỏi cửa đã quay trở lại mất rồi.
Cố Vô Kế bước đến bên cửa sổ, duỗi tay kéo tấm rèm lên, lập tức nhìn rõ khung cảnh bên ngoài vườn hoa, có không ít sinh vật kỳ dị đang đi quanh quẩn bốn phương tám hướng, dáng người chúng nó phải nói là cực kỳ thanh mảnh, chỉ cần một vòng tay là đã có thể ôm trọn vào lòng. Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây thôi thì cũng chả có gì đáng để nói tiếp, nhưng tất nhiên là không dừng lại ở đấy rồi, chiều ngang tinh tế có lẽ là để vun đắp cho chúng nó một chiều dài khuấy động trời xanh, nhìn qua ước tính cũng phải tầm hai mét trở lên, tứ chi vặn vẹo dài lêu nghêu như bị ai đó cố tình kéo dãn ra để kích thích thị giác con người, nói lịch sự là nhìn tổng thể có chút không hài hòa, còn nói trắng ra là nhìn xong muốn mù luôn.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt mọi người ai nấy cũng trắng bệch lại.
Mấy cái sinh vật vặn vẹo kỳ dị kia nhìn kiểu gì cũng không dễ chọc, nếu chẳng may rơi vào trong tay chúng nó.... Có lẽ bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến ở một nơi bản thân mình đã từng sinh sống mấy chục năm sẽ xảy ra một sự việc đáng sợ đến thế, lần này, cho dù có sống sót trở về đi chăng nữa, không ít thì nhiều cũng phải sinh ra bóng ma tâm lý.
"Trách không được hoa viên tự dưng lại tả tơi đến vậy, hóa ra là do những sinh vật kia phá hoại sao?'' Cố Vô Kế âm thầm cân nhắc: "Mấy sinh vật kia nhìn qua không phải loại quỷ hồn bình thường hay gặp, mà tại Trình gia cũng không nghe nói có nhiều người chết đến như thế, vậy thì quỷ hồn ở thế giới trong gương này, rốt cuộc chui từ đâu ra....''
Phương Tuệ Tuệ đứng bên kia đột nhiên phát ra một tiếng hét cực kỳ chói tai, vẻ mặt đầy sợ hãi theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đôi tay nhỏ nhắn vì quá khẩn trương gắt gao nắm chặt mép áo của mình.
Tam lão gia đang định mắng cho nàng một trận, nhưng khi gã thấy thứ mà Phương Tuệ Tuệ đang nhìn, thân thể cũng cứng đờ lại.
Ở ô cửa sổ sát đất gần đó, bất thình lình hiện ra một con mắt siêu to khổng lồ, bên trong giăng đầy tơ máu, đầy oán độc quan sát nhất cử nhất động của tất cả mọi người.
Nó có vẻ không muốn phá vở cửa sổ xông vào, con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, khi tầm mắt của nó rơi xuống một chỗ, không hiểu sao liền hiện ra vài phần sợ sệt.
"Con, con quái vật kia sao cứ đứng ở đó!!''
"Tôi không biết a! Nó hình như không phá được cửa sổ, chúng ta tạm thời an toàn sao.....''
Ngay sau đó, cửa chính bỗng vang lên từng đợt va đập mạnh. Cũng may chất lượng cửa trong biệt thự Trình gia không phải hạng xoàng gì, độ cứng rắn vừa đủ để cản lại những cú thúc nặng nề, nhưng điều đó cũng không thể khiến mọi việc chuyển biến theo hướng tích cực, cái gì cũng có điểm cực hạn của nó, cửa có tốt đến mấy cũng không thể lành lặn sau nhiều đợt tàn phá, hiện tại âm thanh gãy vụn không ngừng phát ra, nó, sắp bị công phá.
"Chạy ngay đi, trước khi, mọi chuyện dần tồi tệ hơn!!''
Là người đều phải nhận thức được, nơi này đã không còn an toàn nữa, mọi người nhanh chóng chạy lên lầu hai tị nạn, dọc đường đi, Cố Vô Kế luôn cảnh giác chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, cậu bỗng phát hiện có một tấm gương nhìn qua hết sức bình thường được đặt đối diện với cửa sổ sát đất.
Bên trong căn biệt thự này thật sự treo quá nhiều gương, điều đó khiến cho Cố Vô Kế không thể suy đoán được tấm gương đối diện cửa sổ kia được đặt ở đó ngay từ đầu hay là..... Thứ khiến con quái vật ngoài cửa sổ kia phải sợ hãi, chính là tấm gương này sao?
"Cố đại sư, nhanh lên!'' Trình Gia chạy đằng trước lo lắng mở miệng: "Nếu đám quái vật bên ngoài tiến vào thấy được liền phiền toái!"
Tuy rằng tui cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Cố đại sư, nhưng nếu phải đối đầu với nhiều ác quỷ biến dị như vậy... Cố đại sư có mạnh đến đâu cũng không thể trấn áp bọn chúng hết một lượt đi.
"Ân." Cố Vô Kế gật đầu, thu hồi ánh mắt của mình, chạy nhanh theo Trình Gia lên lầu hai.
Lúc Cố Vô Kế chạy khuất bóng, tấm gương đối diện của sổ vốn đang hết sức bình thường bỗng nổi lên một tầng sương đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Quái vật bên ngoài cửa sổ thấy vậy càng thêm e ngại, hoảng hốt bỏ chạy. Khu đại sảnh khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có của nó, nhưng tiếng đập cửa rầm rầm ngoài kia ngày một kịch liệt hơn.
Lúc bước lên cầu thang, mọi người mới phát hiện cầu thang lúc này so với lúc trước càng thêm dốc đứng, gương được treo khắp mọi nơi, từ dưới lên trên không chỗ nào là không có gương, đem dáng vẻ của bọn họ phản chiếu lại rõ đến từng chi tiết.
Nếu là lúc bình thường, bên cạnh treo tấm gương cũng chả có vấn đề gì, nhưng tại một nơi khủng bố như thế này, gương chỉ khiến con người ta càng thấy day dứt, hoảng loạn hơn thôi, nó thậm chí còn tạo cho bọn họ cảm giác giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình không rời.
Nhưng điều đó không được áp dụng với anh bạn họ Cố của chúng ta, bước đi của cậu ta nhìn qua vô cùng thong thả tự nhiên giống như đã coi nơi đây trở thành nhà của mình vậy.
Dăm ba cái ánh mắt rình trộm nhằm nhò gì chứ!! Ở phó bản trước tui bị tà thần nhìn riết nên quen rồi à, muốn nhìn thì nhìn đi, có mất miếng thịt nào đâu mà mà sợ, cứ tự nhiên đi bạn êi!!
Dọc đường đi cũng không phát sinh chuyện gì kỳ lạ, nhưng lúc người vợ của tam lão gia sắp bước khỏi bậc thang cuối cùng thì mặt gương bên cạnh đang phản chiếu gương mặt của bà ta bỗng rộ lên nụ cười dữ tợn, thò một bàn tay bên ngoài, muốn bắt lấy bà ta lôi vào trong gương.
"Cẩn thận!!" Phương Tuệ Tuệ hốt hoảng mở miệng.
Tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, quản gia đằng sau bỗng nhanh trí đẩy mạnh một cái, vợ của tam lão gia lảo đảo một cái liền thoát khỏi vùng nguy hiểm, té ngã trên mặt đất.
Trước gương đã không còn ai khác, bàn tay của nữ quỷ trong gương đang thò ra ngoài bỗng nhiên trở lên trong suốt, cô ta lúc này mới không cam lòng biến mất.
"Đó rốt cuộc là cái gì.... Mấy tấm gương kia thật đáng sợ!!" Phương Tuệ Tuệ run rẩy nói.
"Chúng ta mau đi tiếp thôi." Trình Gia vội vàng nhắc nhở, Cố đại sư vẫn đang đi ở sau cùng kia kìa.
Những người khác khi thấy trong gương phản chiếu ra chính mình không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy, nhanh chóng leo lên lầu hai.
Kiểu này xem ra, suy đoán đi xuyên qua những tấm gương bên trong biệt thự thì mới có thể trở về hiện thực là một điều hết sức sai lầm, cách làm đó sẽ trực tiếp đưa chúng ta bước vào cõi chết.
Cố Vô Kế bỗng mơ hồ cảm nhận được một hơi thở hết sức quen thuộc phát ra từ trong một tấm gương nào đó, đó hình như là hơi thở của Hắc quỷ ảnh được thả ra dọa người vào tối hôm qua.
"Chẳng lẽ nó đã bị nhốt ở một tấm gương nào đó bên trong căn biệt thự này?"
Có khi chính là như thế thật, nếu không nó đã quay trở về rồi.
Sau khi mọi người đã lên hết lầu hai, tam lão gia lập tức tiến đến nâng vợ của mình dậy, bà ta lúc này hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo ban đầu, bởi vì quá hoảng sợ khiến cho cơ thể không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn pha chút kinh ngạc, trong miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó: "Không đúng, tại sao có thể như vậy.... Chúng ta rõ ràng đã...."
"Tam phu nhân, bà vẫn ổn chứ?" Quản gia dò hỏi.
Tam phu nhân muốn đứng dậy, lại phát hiện chân bị trật khớp, khuôn mặt không khỏi tái nhợt lại.
Trật khớp tại một thời điểm nguy hiểm như thế này là đại biểu cho cái gì thì không suy nghĩ cũng biết, sắc mặt mọi người ai nấy đều vô cùng khó coi.
Tuy rằng bọn họ chả ưa gì vợ chồng tam lão gia, nhưng tốt xấu gì vẫn là họ hàng thân thích, không có khả năng vô cảm mặc kệ sống chết của đối phương được.
"Chúng ta trước tiên tìm một căn phòng để cho tam phu nhân nghỉ ngơi một chút đi."
Dù gì nơi này cũng chính là nhà của bọn họ, đã sinh sống mấy chục năm ở đây muốn không quen thuộc cũng khó, quản gia thực mau liền tìm ra được một căn phòng chứa đồ nhỏ không có bất kỳ tấm gương nào, để mọi người tiến vào nghỉ ngơi.
Căn phòng này cực kỳ nhỏ hẹp, bên trong chất đầy các loại đồ đạc linh tinh, đến một ô cửa sổ nhỏ cũng không có. Nếu không phải tình huống hiện tại thúc đẩy, phỏng chừng đám người Trình Gia cả đời cũng không thèm bước chân vào một nơi như thế này.
Xung quanh không còn những tấm gương khủng bố, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh của đám quái vật biến dị, trong lòng mọi người đều an tâm không ít, cảm thấy bản thân mình tạm thời vẫn rất an toàn.
"Lại nói tiếp, vừa nãy có một số việc khiến tôi phải suy nghĩ lại." Cố Vô Kế dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía vợ chồng tam lão gia, ngữ khí lạnh nhạt hơn nhiều: "Hai vị có vẻ vẫn còn dấu diếm điều gì đó? Tốt nhất hãy thành thật đem mọi chuyện nói hết ra đi, nếu không, cho dù tôi có giỏi đến mấy cũng không thể tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này." Nhìn bộ dạng lén lút thấp thỏm của hai người này chắc hẳn vẫn còn đang dấu diếm một điều gì đó hết sức quan trọng.
Tam lão gia vẫn ngoan cố, giãy giụa mở miệng: "Tôi đâu có