Editor: ThmaiD
Chương A: Pb thứ : Chạy trốn khỏi hoang đảo
Lúc Cố Vô Kế vừa mở mắt ra, cơ thể liền cảm nhận ngay được cái cảm giác đong đưa chới với khi ở trên thuyền, cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện nơi này có vẻ là bên trong một khoang thuyền nào đó, mà thân thể của cậu đang bị dây thừng trói chặt lại.
Bên trong khoang thuyền lúc này u ám vô cùng, toàn bộ nguồn sáng đều do cái ô cửa sổ bé xíu xây tít trên cao kia rủ lòng thương ban phát cho vài tia nắng mập mờ, nhưng nó cũng đủ để Cố Vô Kế nhận thấy xung quanh mình còn có một biển người đen nghìn nghịt.
[Các người lúc này là những nô lệ bị bắt cóc đưa lên một hòn đảo hoang dã, mọi người đều biết, đây là một nơi của chết chóc, một khi bước vào thì khó lòng sống sót trở lại đất liền, dòng chảy bao quanh hòn đảo này cực kỳ dữ dội, từng tảng đá ngầm trôi nổi khắp nơi như một mê cung không hồi kết làm cho nơi này trở thành cơn ác mộng trong tiềm thức của những người am hiểu về biển cả, nếu không dùng loại thuyền đã được gia công đặc biệt thì không có cách nào xuất nhập hòn đảo này.....]
Những người này chẳng lẽ đều là người chơi hết sao? Đây quả thực là một con số kinh người. Cố Vô Kế nhìn ngó xung quanh rồi không khỏi suy tư.
Những người khác cũng trầm mặc không nói, hai mắt thô lố cảnh giác đánh giá những người ở gần mình. Rốt cuộc, cho dù là phó bản trung cấp, nhưng hiếm khi hệ thống sắp xếp nhiều người chơi cùng tham dự đến như vậy, mọi người ở đây ai nấy đều không giấu nổi kinh ngạc.
Con thuyền liên tục rung lắc dữ dội, sóng lớn sóng nhỏ cứ thi nhau mơn chớn thân thuyền, sau nhiều đợt mơn chớn không ngừng nghỉ, con thuyền như muốn buông thả bản thân xa vào cơn dục vọng nguyên thủy, nhiều lúc những tưởng sắp bị vỡ òa vì khoái cảm, nhưng may mắn đã kìm lại kịp thời, âu cũng là do bàn tay điệu nghệ của người cầm lái hay là do thân thuyền bé nhỏ đã quá chai sạn với cuộc chơi đùa của những kẻ vô tình, cho dù sung sướng nhưng vẫn kiến quyết không làm bản thân mình xa vào vũng lầy đó, để rồi vụt mất đi những tia nắng ấm áp của soái ca mắt trời.
Thân thuyền cứ đong đưa kịch liệt làm nhóm người chơi ai nấy đều cực kỳ uể oải.
Lúc mọi người đều nghi ngờ bé thuyền sắp bị đâm thẳng xuyên thủng thì cuối cùng cũng cập vào bờ.
Nhóm người chơi bị lùa ra khỏi khoang thuyền, hai tay vẫn bị trói quặp ở sau lưng. Đã là người chơi trong phó bản trung cấp, bọn họ đều không phải hạng vô dụng gì, trên người ít nhiều cũng phải có chút năng lực, muốn thoát khỏi trói buộc là việc dễ như trở bàn tay, nhưng hệ thống vẫn chưa kích phát nhiệm vụ chủ tuyến, cho nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho những phiền toái không cần thiết cứ ào ào lao tới.
Cố Vô Kế theo dòng người bước xuống con thuyền, chân phải loạng choạng một cái mới có thể đứng vững trên tầng cát trắng, cậu ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát toàn bộ khung cảnh của hòn đảo hoang trước mắt này.
Hòn đảo này nhìn qua cũng không nhỏ, đứng ở đây có thể thấy được khu rừng rậm nguyên thủy ở bên kia, nếu đưa tầm mắt lên cao và xa hơn chút nữa, còn có thể nhìn thấy một căn biệt thự cao cấp đang đứng chễm chệ giữa sườn núi hùng vĩ, nếu đừng từ đó nhìn xuống hoàn toàn có thể bao quát toàn bộ hòn đảo.
Không cần dùng não cũng biết, nơi đó khẳng định là chỗ ở của Boss lệ quỷ trong phó bản này.
Đã thế ngọn núi kia lại còn dốc đứng vô cùng, mấy sườn bên cạnh đều thẳng tuồn tuột, cả ngọn núi to bự chảng ấy thế mà chỉ còn đúng một con đường để leo lên..... Muốn âm thầm đi lên thám thính mà không bị ai phát hiện phải nói là cực khó.
Trước khi tiến nhập phó bản này Cố Vô Kế đã đoán được chủ đề chính trong đây là chạy trốn khỏi sự săn giết, lúc này cần thiết phải ghi nhớ địa hình xung quanh để tiện bề hành động.
"Số lượng đủ. Có thể đi rồi, đừng để đại nhân phải đợi lâu."
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, trong lòng không khỏi rùng mình.
Người vừa nói chuyện là một thanh niên thanh tú, trên người ăn vận phục sức của người hầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía bọn họ chả khác gì đang đánh giá một đám gia súc.
Bên cạnh hắn còn có hai thủ hạ cơ bắp cuồn cuộn, không biết vì lý do gì mà hai kẻ đó lại đeo mặt nạ kín mít, nhìn qua không hề giống nhân loại bình thường, lúc đứng yên một chỗ còn không ngừng thở dốc, trên tay luôn cầm theo một cái roi phủ đầy gai ngược, nếu đập xuống thân thể con người có khi còn kéo xuống mấy tảng thịt dày.
"Các người tốt nhất nên biết điều một chút, ở đây không có ai biết thủ hạ lưu tình là gì đâu."
Nhóm người chơi lần này đều có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hoàn toàn có thể nhận ra hai tên đô con kia không phải dạng vừa, thậm chí còn không phải là nhân loại! Nếu không bị đẩy vào đường cùng, bọn họ tuyệt đối không muốn dây vào bộ đôi tứ chi phát triển này, cả đám lập tức bày ra vẻ thành thật nhất của mình.
Cả đoàn người cứ như đám cừu non bị lùa vào sâu trong đảo, Cố Vô Kế còn tích cực đứng ra làm người đi đầu. Cậu cũng chả sợ làm như vậy quá mức nổi bật, dù sao đứng đầu tầm nhìn càng thông suốt.
Những người chơi khác đều nhìn về phía Cố Vô Kế, trong đó có không ít người nhận ra thân phận của cậu ở thế giới hiện thực. Nhưng cho dù như vậy, trong lòng bọn họ cũng chẳng có chút dao động nào. Rốt cuộc vẫn là câu nói kia, quỷ không phải sinh vật sống bằng thị giác, thấy ai lớn lên đẹp liền nhắm mắt cho qua.
Chỉ có Bành Hạo Thương ẩn nấp kỹ càng trong đám người nhớ lại cảnh tượng Cố Vô Kế chơi đùa vui vẻ với lệ quỷ trong phó bản.... Đã thế lệ quỷ kia còn thuận theo Cố Vô Kế trăm phần trăm!
Thế giới quan của tui lúc đó đã bị đổi mới lại toàn diện a, ai bảo quỷ sẽ không xem mặt thì bước ngay ra đây đôi co với tui!!
Còn mấy tên cùng hội với Bành Hạo Thương, khi nhìn thấy màn ra đảo của Cố Vô Kế chẳng khác gì đi biểu diễn trên sàn catwalk, nội tâm càng thêm kinh bỉ, cảm thấy Cố Vô Kế chỉ là thẳng trẻ trâu ngu xuẩn, ở một phó bản nguy hiểm như thế này không cẩn thận đề phòng thì thôi còn một lòng tạo thế làm cho mình trở nên nổi bật nhất, nói không chừng bọn họ không cần làm gì Cố Vô Kế đã tự đào hố chốn mình luôn rồi.
Nam hầu liếc đám người hết một lượt, lúc ánh mắt rơi xuống người của Cố Vô Kế, thì thấy Cố Vô Kế còn mỉm cười gật đầu đáp lễ lại mình, nhìn qua vô cùng tự nhiên không thấy khẩn trương gì.
Tên này đang nghĩ cái quái gì vậy..... Thái độ bình thản, vẻ mặt tự tin, bước đi thong thả chả khác gì chủ tịch cải trang thành khách du lịch và cái kết - đừng bao giờ coi thường người khác. Mắt người hầu hơi híp lại, rồi trực tiếp chuyển sang người tiếp theo.
Sau khi mọi người đi xuyên qua một rừng cây rậm rạp, một tiếng gào la thảm thiết tê tâm liệt phế đột ngột vang lên, làm cơ thể của đoàn người không khỏi cứng đờ lại.
Tê tâm liệt phế: Đau khổ đến tột cùng...
Nháy mắt sau đó, một chàng trai mặc một bộ chế phục màu trắng từ lùm cây cạnh đó nhảy vọt ra, quần áo hắn lúc này đã dính đầy máu, phần da không được quần áo che lấp đều giăng kín vết thương, nhưng người này giống như không hề cảm nhận được sự đau đớn từ những vết thương, cứ điên cuồng lao về phía trước để chạy trốn khỏi một thứ gì đó.
"Đây là ai?" "Hắn vẫn là người sống sao? Nhìn qua chả khác gì người bình thường." Đây đều là suy nghĩ chung của đa số người chơi ở đây.
Lúc nhìn thấy đám người ở bên này, ánh mắt tuyệt vọng của chàng trai áo trắng kia bỗng le lói một tia ánh sáng, dùng chút sức lực cuối cùng của mình chạy nhanh lại đây, sau đó vì thoát sức lực nên quỳ rạp xuống trước mặt đám người Cố Vô Kế, thở phì phò, nói: "Cứu, cứu tôi......"
Cố Vô Kế theo bản năng vươn tay ra, muốn đỡ người trước mặt đứng dậy, nhưng bàn tay của cậu mới kịp nhấc lên, thì một đạo âm thanh bén nhọn xé gió lao đến ------
Trong khoảnh khắc đó, đầu chàng trai áo trắng đã bị viên đạn xuyên thủng, mắt trợn to một cái rồi gục ngay xuống mặt đất, máu tươi chảy ra khắp nơi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, người bắn ra viên đạn cũng chả buồn xuất hiện..... Không, người đó có phải là người hay không thì không ai biết được.
Sự việc chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, mọi người phải mất nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại.
Tất cả người chơi ở đây đều cảm thấy không rét mà run, trong đầu không khỏi bổ não ra vô số hình ảnh máu me bạo lực, rồi lại nghĩ đến cảnh mấy thứ máu me bạo lực đó được áp dụng lên chính cơ thể của mình, sắc mặt của bọn họ lúc này đều trắng bệch như tờ giấy.
Còn người hầu áp giải bọn họ, khi nhìn thấy cảnh tượng đầu nhồi kẹo này, bèn lại gần cúi xuống, lạnh nhạt mà ưu nhã túm đầu của người chết lên, rồi móc thứ gì đó từ bên trong đỉnh đầu lôi ra.
Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, giống như thứ mà hắn đang moi móc không phải là một cái đầu người máu me be bét, mà chỉ là một gốc cây vô tri vô giác. Cuối cùng, sau một hồi mân mê, người hầu rốt cuộc cũng moi ra được một nhúm hồn phách trong đỉnh đầu của chàng trai xấu số, nhét vào trong túi, mỉm cười nhìn về vị trí ngọn núi, mở miệng nói với hư không: "Chúc mừng đại nhân số trong buổi săn thú đã săn được một linh hồn trẻ tuổi, ngài đã thành công đạt được danh hiệu xuất sắc trong cuộc thi săn."
Nhóm người chơi đều bị cảnh tượng moi móc khi nãy dọa cho đơ cả người, người ở bên trong căn biệt thự cao cấp giữa sườn núi kia rốt cuộc có thân phận gì, từ tình huống trước mắt xem ra, bọn họ lấy việc săn giết người sống làm thú vui tao nhã? Người đã chết rồi còn chẳng chịu buông tha, còn rút cả hồn phách của người ta ra làm gì vậy mấy cha nội?
Cố Vô Kế vuốt cằm suy tư, như vậy xem ra, mấy tên quý tộc kia, trăm phần trăm không phải là người sống, ngay cả cái vị nam hầu nhìn qua bình thường nhất này đều có một sức lực kinh người.
Nói xong câu kia, nam hầu liền quay đầu lại, nhìn về phía đám người Cố Vô Kế, ánh mắt khác biệt hoàn toàn so với lúc trước, tựa như một khối băng lạnh lẽo vậy, suy cho cùng, không ai sẽ lãng phí tình cảm của mình cho một đám gia súc sắp lên bàn mổ: "Xong. Đi thôi."
Nhưng mà bởi vì hành động vươn tay đỡ người của Cố Vô Kế khi nãy, ánh mắt nam hầu dừng ở trên người cậu lâu hơn người khác một chút, biểu tình vẫn vô cùng lãnh đạm, nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Những người khác nhạy bén chú ý tới điểm này, rồi đồng loạt tặng cho Cố Vô Kế một ánh mắt tràn đầy thương hại, trong lòng chắc chắn rằng hành động vươn tay muốn cứu người của Cố Vô Kế đã khiến nam hầu phản cảm, rốt cuộc, nguyên tắc sinh tồn cơ bản nhất bên trong phó bản thế giới chính là không xen vào chuyện của người khác!
Không ngờ rằng một nguyên tắc cơ bản như thế này mà Cố Vô Kế cũng không biết, kiểu này thì đúng là loại chuyên đi kéo chân sau của người khác rồi, mới vô mà đã đắc tội với một NPC nhìn qua không đơn giản, cái vận may này không phải ai muốn có cũng được nha.
Đám người vừa đi vừa nghĩ như vậy rồi tự vuốt ngực khen mình cơ trí.
Khi thấy nam hầu chú ý đến bản thân mình, Cố Vô Kế cũng không cảm thấy rối rắm gì, chỉ nghi hoặc nhìn chăm chú vào đối phương, giống như tò mò tại sao đối phương lại nhiệt tình với mình như thế, sau đó còn không quên đáp lễ lại bằng một nụ cười thân thiết.
Nam hầu bỗng dưng cảm thấy bản thân mình đang xem một tên ngốc, trực tiếp dời tầm mắt ra chỗ khác.
Sau đó đám người được đưa đến một tòa kiến trúc ngay dưới chân núi, vừa bước qua cửa, một căn phòng trắng tinh không tạp chất ập thẳng vào mắt.
Trong phòng ngoài vị nam hầu dẫn đường cùng đám người chơi bọn họ, cũng không có ai khác, thế nhưng, mọi người đều cảm nhận được có vô số ánh mắt đang đánh giá bản thân mình, cái cảm giác bị rình rập này làm cho con người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Những ánh mắt đó cao cao tại thượng, lạnh lẽo vô cùng, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân mình lúc này không còn là con người nữa, mà chỉ là một đám gia súc sắp bị đưa lên đĩa.
Cả đám người đều không rét mà run.
Nam hầu cung kính mở miệng nói chuyện với hư không: "Các đại nhân, các ngài cảm thấy con mồi đợt này có được không?"
Ngay lúc này, một giọng nam tràn đầy mị lực vang lên, ngữ khí mang theo vài phần hứng thú dạt dào: "Cũng được."
Chỉ là hai từ ngắn ngủn, lại làm trí tưởng tượng của con người ta bay lên chín tầng mây, ai cũng muốn đắm chìm trong cái giọng nói tràn đầy mị lực này, trong đầu không kiềm chế được sự tò mò, muốn được một lần chiêm ngưỡng dung mạo của chủ nhân giọng nói kia.
Cố Vô Kế thấy được rõ ràng, nam hầu sau khi nhận được sự tán thành của giọng nói bí ẩn kia mới có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi quay đầu nhìn về phía đám người, nhàn nhạt nói: "Các người nên cảm thấy may mắn đi, lần này đại nhân không muốn tự mình đi săn, mà muốn thử nghiệm một trò chơi mới, nếu không, lũ các người chẳng trụ được nổi nửa ngày đâu."
Nghe vậy, trong đầu nhóm người chơi đều hiện ra hình ảnh cái chết đầy đau đớn của chàng trai áo trắng khi nãy, mồ hôi lạnh trên trán liền tuôn ra như suối.
Đúng vậy, nếu để cho tồn tại khủng bố kia tự thân đi săn, cái phó bản này sao có thể dừng lại ở trung cấp a, trực tiếp tăng lên thành cao cấp luôn đi cho rồi!
"Quy tắc trò chơi săn thú lần này là, các người đều sẽ nhận được một con số của riêng mình. Có thể lập thành một đội hai hoặc bốn người, phạm vi đi săn là toàn bộ hòn đảo, nhưng theo thời gian, phạm vi sẽ dần thu hẹp lại." Nam hầu nói tiếp: "Ở chỗ này, có tổng cộng người. Nhưng cuối cùng, chỉ có một người được quyền sống sót."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến hút khí, không ngờ phó bản lần này lại cổ xúy cho nhóm người chơi giết hại lẫn nhau?! Cho nên hệ thống mới thẳng tay tống cổ người chơi vào cùng một phó bản, nhưng độ khó lần này không khỏi cao quá đi!
"Người sống sót cuối cùng, sẽ được thực hiện một nguyện vọng, hoặc là một loại đạo cụ đặc thù." Nam hầu nói tiếp: "Đây chính là phần thưởng của vị đại nhân kia giành riêng cho người chiến thắng."
Mọi người cuối cùng cũng nhận diện được nhiệm vụ trọng yếu của phó bản lần này, lúc đầu tuy có khiếp sợ, nhưng cũng phải chấp nhận mà thôi, rốt cuộc có không ít phó bản còn đề ra nhiệm vụ kinh khủng hơn gấp nhiều lần.
Tất cả mọi người đều trầm ngâm không dám nói cái gì, nhưng Cố Vô Kế lại mở miệng: "Chỉ cho một người sống sót, kia chẳng phải bắt người trong một nhóm cũng phải ra tay giết hại lẫn nhau hay sao?"
Nam hầu nhíu mày nhìn về phía Cố Vô Kế, chưa kịp nói gì, giọng nói của vị đại nhân kia bèn vang lên: "Dĩ nhiên, nếu cả nhóm vẫn còn sống đến cuối thì có thể chia đều phần thưởng của ta ra mà dùng, nếu không muốn đạo cụ thì có thể đổi thành tiền bạc trong thế giới của các ngươi."
"Muốn đạo cụ hay là tiền tài, cái này là do các ngươi tự bàn với nhau a."
"Cảm ơn đã giải thích." Cố Vô Kế lễ phép gật đầu.
Nam hầu hơi ngẩn ra, giống như không ngờ rằng vị đại nhân kia sẽ lên tiếng giải thích.
Mọi người nghe xong cũng vô cùng chấn động, điều này có nghĩa là chỉ cần sống sót đến cuối, liền nhận được một cái đạo cụ đặc thù..... Nếu may mắn, còn được Boss ban cho một nguyện vọng nào đó, tựa như năng lực chẳng hạn!
Những người chơi bình thường có thể không được rõ ràng cho lắm nhưng những người chơi lâu năm đều cực kỳ minh bạch, năng lực cùng đạo cụ đạt được trong phó bản thế giới đều chất lượng hơn so với hàng mua trong cửa hàng hệ thống, đa số đều được kích phát thuộc tính ẩn, đã thế còn không cần mất tích phân để mua.
Ngay phó bản thứ nhất Cố Vô Kế đã nhận được món quà của lệ quỷ, phần thưởng này đã bị một tổ chức người chơi cấp trung lăm le từ lâu, phái người cố ý tiến nhập với mục đích chiếm lấy nó.... Tuy rằng cuối cùng người đó đã bất hạnh bỏ mạng ở phó bản.
Không nghĩ tới tùy tiện chọn bừa một phó bản đều có thể đụng phải một vận may lớn đến như vậy, ánh mắt của không ít người đều rừng rực cả lên, bầu không khí vốn đang khẩn trương đến cực điểm, nay đã chuyển thành giương cung bạt kiếm.
Cố Vô Kế thấy tinh thần chiến đấu của mọi người sục sôi đến như vậy, trong lòng không khỏi tấm tắc kinh ngạc, thầm nghĩ, quà tặng của Boss lệ quỷ chẳng lẽ khó lấy lắm sao..... Hình như ở phó bản thứ nhất tui chưa làm gì đã nhận được rồi nè.
Nhưng suýt chút nữa bị ép lưu lại chơi gay với Boss lệ quỷ, cho nên đến tận bây giờ Cố Vô Kế vẫn chưa dám tiến nhập cái phó bản bệnh viện tâm thần bỏ hoang kia a.
_____________________________________
Editor: Tháng này tui bận ôn và thi rất nhiều môn nên tiến độ ra chương mới sẽ chậm lắm đấy mọi người thông cảm nha, chắc phải sang tháng mới có thời gian rảnh để làm tiếp