Editor: ThmaiD
Chương A
"Cậu vừa nói cái gì với tên nhân loại kia đó?"
Nam hầu không chút để ý ngẩng đầu lên, nhìn đồng nghiệp trước mắt: "Mấy lời bâng quơ mà thôi chả có gì quan trọng cả."
"Ah? Nói cũng đúng. Đã đến tận bây giờ rồi, cậu làm sao có thể giữ lại cái bản tính mỗi khi rảnh rỗi lại thích lo chuyện bao đồng như ngày xưa được cơ chứ, ở đây ai lại từ bi đến độ mở miệng nhắc nhở một kẻ sắp đi vào lòng đất. Từ xưa đến nay, con mồi qua tay chúng ta còn chưa đủ nhiều sao? Nếu có tâm đồng tình với kẻ khác, đã sớm bị đào thải khỏi nơi này rồi."
Nam hầu có vẻ cam chịu cách nói của đồng nghiệp, hắn cũng cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cho dù có thiện tâm nhắc nhở đi chăng nữa, số phận nhân loại kia cũng chả khấm khá hơn là bao? Có thể sống qua đêm nay được hay không cũng khó mà nói hết.
Nhưng mà, nhân loại kia, thật sự mang đến cho hắn một cảm giác khác biệt hoàn toàn so với những người khác.
.........
Lúc đám người chơi bị phân tán rải rác ở những địa điểm bất đồng trên hòn đảo, hệ thống đột nhiên phát ra thanh âm nhắc nhở.
[Bởi vì phó bản có tính chất đặc thù, tất cả những năng lực gây sát thương lớn mà người chơi đạt được đều sẽ bị hệ thống áp chế lại, chỉ có thể phát huy ra một thành công lực.]
Điều này đối với nhóm người chơi mà nói quả thực chả khác gì tin dữ, chỗ dựa lớn nhất để kiêu ngạo của hầu hết người chơi ở đây chính là những năng lực siêu nhiên mua được trong cửa hàng hệ thống, thế nhưng hiện tại lại nhận được thông báo năng lực sẽ bị áp chế lại, nếu làm như vậy, bọn họ còn có cái gì vượt trội hơn những nhân loại bình thường khác a!?
Nhưng mà, những người chơi ở đây, suy cho cùng đều là những người từng trải, có khá nhiều kinh nghiệm phong phú, đa dạng, ai nấy đều nhanh chóng tiếp nhận sự thật phũ phàng này, ít ra hiện tại hệ thống vẫn cho sử dụng đạo cụ đặc thù, sau một phút thẫn thờ, mọi người vội vã tản ra thăm dò xung quanh.
Rốt cuộc, khi năng lực bị áp chế, chỉ có chiếm được càng nhiều vật tư và vũ khí, mới có thể đạt được ưu thế vượt mặt những kẻ khác-------
.........
Hai người cất bước đi băng qua một mảnh rừng nguyên sơ, cây cối nơi này phải thuộc loại siêu to khổng lồ, những thân cây quá khổ mạnh mẽ vươn lên như muốn xuyên thủng trời cao, từng tán lá xanh mướt rậm rạp cứ tranh nhau chiếm lấy những tia nắng mặt trời cho riêng mình, làm cho khung cảnh phía dưới cánh rừng trở nên cực kỳ u ám, phảng phất còn chứa đựng một hơi thở âm trầm đến đáng sợ.
Lục Nguyên Châu cảm thấy, mọi chuyện không nên phát triển theo chiều hướng này a!!
Cố Vô Kế nhìn qua rõ ràng mảnh khảnh đến như vậy, theo lý mà nói, hắn hẳn phải đem cậu ta bảo hộ ở sau lưng, cản mọi chông gai phía trước, phô ra bản lĩnh kiên cường quả cảm nhất của bản thân mình mới đúng chứ!!
Nhưng thế quái nào, hiện tại lại biến thành như thế này a.
Cố Vô Kế cầm con dao phay trên tay bổ thẳng vào đám dây leo chằng chịt phía trước, động tác nhanh gọn, dứt khoát, không chút do dự, hai người rõ ràng đã đi được một đoạn đường không ngắn, nhưng bước đi của cậu ta vẫn thong thả như ở nhà, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Tuy rằng năng lực của những người chơi khác đều bị hạn chế, nhưng sức lực và thể lực của Cố Vô Kế đều là mặt hàng tự cung tự cấp, không phải phần thưởng nhận được trong phó bản hay là mua ở cửa hàng hệ thống, cho nên hệ thống có muốn cũng không rút ra được.
Còn hắc ảnh quỷ cũng bị hệ thống xếp vào ô đạo cụ đặc thù, nhưng mà Cố Vô Kế cảm thấy nếu không có việc gì thực sự nghiêm trọng thì không cần đem con nhà người ta lôi ra bên ngoài, mình còn chưa giúp cậu ta báo thù thành công, cứ tùy tiện sai sử như vậy thì không được phúc hậu cho lắm.
Ngay từ đầu, Lục Nguyên Châu có xung phong nhận việc đi trước dò đường, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, thực mau đã mệt đến sống đi chết lại..... Đợi đến lúc hắn ý thức được điểm này, Cố Vô Kế đã tiếp nhận việc đi trước mở đường từ lúc nào không hay.
"Cậu có khỏe không?" Cố Vô Kế lo lắng nhìn lại, ánh mắt pha chút nghi hoặc, giống như đang kinh ngạc vì thể lực của người trước mắt lại không được như mình.
"Tôi, tôi vẫn cực kỳ khỏe á." Lục Nguyên Châu lúc này quả thực đã bị một cục đả kích siêu to khổng lồ tạp thẳng vào mặt sau khi đọc hiểu được ánh mắt nghi hoặc của Cố Vô Kế. Thể lực của tui so với những nhân loại bình thường khác đã hơn hẳn một bậc rồi! Rõ ràng là do Cố Vô Kế được bug mạnh quá ấy chứ!
Lục Nguyên Châu lập tức cắn răng mở miệng: "Không cần lo cho tôi đâu, chúng ta cứ tiếp tục lên đường tìm vật tư-------"
Một cảm giác lạnh băng dính nhớp đột ngột xuất hiện ở mắt cá chân, Lục Nguyên Châu cúi đầu nhìn xuống, suýt chút nữa phải la toáng lên.
Dưới mặt đất lúc này bất thình lình xuất hiện một cái thi thể không biết từ đâu chui ra, có vẻ khi nãy đã bị lá khô rụng xuống che khuất, bàn tay hư thối của nó lúc này đã túm chặt vào mắt cá chân của Lục Nguyên Châu, một tay khác thấy vậy cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn bám vào để leo lên.
Lục Nguyên Châu lúc này cho dù có nhiều kinh nghiệm như thế nào đi chăng nữa cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng biết phải hất văng cái thi thể này ra khỏi người mình ngay lập tức, nhưng cái cảm giác lạnh băng nhớp nháp kia truyền đến làm cơ thể hắn trong lúc nhất thời bị tê mỏi, không thể nhúc nhích.....
Quỷ hồn bình thường tuyệt đối không có khả năng mạnh đến như vậy, hay đây là do ảnh hưởng của không gian xung quanh?
Không xong! Nếu cứ tiếp tục như thế này khẳng định toi cơm.
Lục Nguyên Châu nhanh chóng vươn tay lục túi, hắn cũng không ngờ rằng, phó bản chỉ mới bắt đầu không lâu, mà bản thân mình đã bị ép đến mức phải lập tức lôi đạo cụ ra sử dụng.
Nháy mắt sau đó, một bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ trên vai của hắn, thanh âm của Cố Vô Kế đột ngột vang lên: "Đừng lo, tôi sẽ cứu cậu ngay đây."
Lục Nguyên Châu nhìn thấy Cố Vô Kế cầm dao phay nhanh chóng tiếp cận cái thi thể kia, trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng mở miệng: "Khoan đã, cậu cẩn thận một chút, quỷ hồn ở này này hình như hơi bất thường, khó gặm lắm! Đừng tùy tiện đến gần nó, nếu không cơ thể sẽ bị tê mỏi và mất hết sức lực!"
Quả nhiên, Cố Vô Kế còn chưa kịp động vào nó, một cảm giác lạnh băng đến tê dại đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cơ thể cậu trong nháy mắt trở nên suy yếu hơn hẳn, làm cậu không khỏi nhíu mày lại.
Cỗ thi thể trên mặt đất ngay lúc này đột ngột ngẩng đầu lên, ở góc độ này cái cổ của nó giống như sắp bị rụng ra, nửa khuôn mặt hư thối bỗng nhiên xả ra một nụ cười tràn ngập ác ý đối với hai người.
Sau đó, cổ tay của nó liền bị một bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy, thô bạo kéo chệch ra.
Lục Nguyên Châu lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng xương cốt bị bẻ gãy.
Thi thể: "???" Ớ tên kia rõ ràng đã trúng chiêu rồi mà!?
Dĩ nhiên, Cố Vô Kế đã trúng chiêu, nhưng sức lực của cậu vốn đã khỏe hơn người thường e nờ lần.... Cho dù có bị suy yếu đi, nhưng vẫn đủ để treo cái thi thể này lên đánh cho sấp mặt.
Ngay sau đó, Cố Vô Kế thản nhiên ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tràn đầy khiển trách, mở miệng lên án: "Hành vi quấy rối tình dục người khác như vậy là sai trái."
Lục Nguyên Châu: "??" Thế quái nào tui lại cảm thấy danh dự nhân phẩm của mình đã bị tổn thương sâu sắc thế nhỉ!?
Nghe Cố Vô Kế nói như vậy, trong mắt thi thể tức khắc cháy lên ngọn lửa của sự giận dữ, nhưng mà nó cũng ý thức được tên nhân loại đẹp mã này có vẻ rất khó chơi, thân thể chậm rãi trong suốt lên.
"Thật ra tôi cũng không muốn động tay động chân với cậu đâu." Cố Vô Kế nói tiếp: "Nếu đã gặp nhau ở chỗ này, âu cũng là duyên phận, nếu cậu đã thích Tiểu Lục đến như thế, hẵng ở lại làm quen với nhau một chút đã, tôi sẽ tạo điều kiện cho hai người có nhiều thời gian để thấu hiểu nhau hơn, nói không chừng sẽ sinh ra một loại tình cảm gì đó thì sao?"
Nói xong, Cố Vô Kế liền móc từ trong lồng ngực ra một sợi dây thừng quen thuộc, vội vã đem thi thể sắp sửa biến mất trói chặt lại, đã thế còn tri kỷ đem nó đặt vào giữa hai người để tiện bề phát triển tình cảm.
Lục Nguyên Châu nhìn thi thể bị trói trước mắt: "......" Tui xin thề với trời, sẽ không bao giờ nảy sinh bất kỳ loại tình cảm gì đối với cái thi thể này!!
Nhưng mà, từ việc phát sinh lần này, Lục Nguyên Châu có thể vỗ ngực khẳng định một điều, cái gì mà bình hoa, cái gì mà vô dụng?! Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bạn Cố Vô Kế này chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, may mắn là ánh mắt của tui vốn không tồi, từ đầu cái nhìn đầu tiên đã chọn ngay đối phương làm đồng đội.
"Chẳng qua là sự việc lần này cũng nằm trong suy đoán của tôi." Lục Nguyên Châu bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: "Đối thủ của chúng ta ở đây không chỉ là những người chơi khác, mà còn có thêm không ít quỷ hồn lang thang. Nếu không cẩn thận vớ phải hai cái thì phiền toái to."
"Cậu nói không sai." Cố Vô Kế gật gù: "Theo suy đoán của tôi, những quỷ hồn lang thang trên hòn đảo này đều đã từng là con mồi bị bắt lên đảo, tuy không biết nơi này đã được thành lập từ lúc nào, nhưng hiển nhiên là một khoảng thời gian không ngắn, số lượng quỷ hồn ở đây chắc cũng phải lên đến một con số khổng lồ....."
"Đúng vậy." Lục Nguyên Châu mở miệng: "Kiểu này xem ra, có khi chúng ta tạm thời chưa cần phải giao phong chính diện với những người chơi khác, xét ở một góc độ nào đó cũng bớt được không ít phiền toái-------"
"Không!" Ngữ khí của Cố Vô Kế đột nhiên biến đổi, bình tĩnh nhìn về phía Lục Nguyên Châu, kích động mở miệng: "Chính vì vậy, chúng ta nhất định phải tìm ra những người chơi khác mới được!"
"Tại sao?" Lục Nguyên Châu kinh ngạc nhìn Cố Vô Kế, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ Cố Vô Kế muốn ra tay với những người chơi khác trước để chiếm lấy thế chủ động? Xét thực lực của cậu ta, nếu âm thầm đánh lén thì chắc cũng không thất bại. Chỉ không ngờ rằng, cậu ta lại là một con người mưu mô xảo quyệt đến như vậy.
Nhưng mà tính cách cậu ta có như vậy cũng hợp lý cả thôi, suy cho cùng, có thể sống sót trong cái trò chơi tai quái này, kẻ nào mà không dấu chút tâm cơ, chỉ là Lục Nguyên Châu hắn không quá muốn kết bạn với một người như vậy.
Lục Nguyên Châu bổ não một loạt các tình huống, trong đầu đã dựng sẵn lên một bức tường tâm lý vững chắc, ánh mắt cũng bắt đầu nảy sinh biến hóa.
"Rốt cuộc chúng ta có đến người chơi lận đó, nếu để bọn họ làm tổn thương những quỷ hồn lang thang tội nghiệp kia thì không ổn chút nào." Cố Vô Kế mở miệng, ánh mắt còn chứa chan nỗi niềm lo lắng muốn cứu vớt chúng sinh.
Lục Nguyên Châu: "??" Bức tường tâm lý tui vừa mới cất công xây dựng đã biến thành phế thải mất rồi!
"Cậu thử nghĩ mà xem, mấy quỷ hồn lang thang đó lúc còn sống đã bị người ta coi như con mồi mà săn giết, bị đối xử tàn nhẫn không một chút tôn nghiêm, đã thế, ngay cả khi chết rồi vẫn còn phải hứng chịu bàn tay bạo lực của những người chơi khác, đây không phải là quá bi kịch hay sao?
Tui quyết định sẽ siêu độ cho tất cả quỷ hồn đáng thương ở đây.
Cố Vô Kế nói xong lại cảm thấy lời nói của bản thân mình vẫn còn nhiều thiếu sót, lập tức bổ sung: "Đương nhiên, những người chơi khác cũng vậy, nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm, chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ một phen."
Lục Nguyên Châu: "......." Sì tốp lại đã, anh bạn sao cậu lại có cái suy nghĩ thiên về quỷ hồn hơn nhân loại vậy!? Hơn nữa nhiệm vụ của phó bản lần này là giết hại lẫn nhau đó má, thế quái nào lại thản nhiên mở miệng nói muốn đi giúp đỡ những người chơi khác được cơ chứ!!
Chuyện đã đến tận bây giờ rồi, suy nghĩ của Lục Nguyên Châu cũng phát sinh những biến đổi lớn, hắn cảm thấy bản thân mình nên khuyên ngăn Cố Vô Kế lại, ở phó bản thế giới không cần phải tốt bụng đến như thế, cứ như vậy nói không chừng sẽ bị người ta hại chết lúc nào cũng không biết.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của Cố Vô Kế, hắn tức khắc ngây ngẩn cả người.
Đó là một ánh mắt cực kỳ kiên định, Lục Nguyên Châu đột nhiên ý thức được, Cố Vô Kế không phải chỉ thuận miệng nói bừa, mà cậu ta thật sự muốn làm như vậy! Đã kiên định như vậy thì người khác khó lòng lay chuyển được.
Lục Nguyên Châu lập tức sinh ra vài tia kính nể từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn Cố Vô Kế cũng sinh ra biến hóa.
Bên kia, Cố Vô Kế vẫn đang giữ chặt cái thi thể đã bị dây thừng trói gô lại, mở miệng dò hỏi: "Cậu có vẻ đã ở nơi này lâu lắm rồi đúng không?"
Thi thể thờ ơ, tỏ vẻ bản thân mình thật sự chỉ là một cái thi thể theo đúng nghĩa đen mà thôi.
Cố Vô Kế thấy vậy giơ con dao phay trên tay xoay tròn vài vòng, tiến gần thi thể một chút, làm như không có chuyện gì, thản nhiên nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy bàn tay của mình hình như đã bị cái gì đó làm cho mất hết sức lực......."
Chơi xấu như vậy nhưng trong lòng Cố Vô Kế vẫn tự nhiên vô cùng, là do người ta không muốn phối hợp ấy chứ, tui cũng đâu có cách nào khác đâu, chỉ uy hiếp một chút thôi, sẽ không để người ta mất đi miếng thịt nào đâu.
Thi thể thấy vậy không khỏi run rẩy, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra như suối, nó có thể cảm nhận được nỗi oán niệm mãnh liệt phát ra từ bên trong con dao phay kinh tủng kia, không cần dùng não cũng biết, con dao phay này đã tắm qua không ít máu tươi, kết liễu qua không ít sinh mệnh, phá hủy qua không ít vong hồn!
Nó lập tức liều mạng gật đầu, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cố Vô Kế đều mang theo vài tia lấy lòng.
"Ok, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi cậu một vài vấn đề mà thôi." Cố Vô Kế còn không quên tặng cho nó một nụ cười dịu dàng để trấn an: "Chỉ cần cậu trả lời thành thật, tôi sẽ không làm cái gì quá phận đâu."
Lục Nguyên Châu: "??" Đồng đội mới kiếm được của tui rốt cuộc là thần thánh phương nào a?!
.......
Căn cứ theo chỉ dẫn của thi thể, hai người nhanh chóng thu hoạch được không ít vật tư ở gần đó. Đám vật tư này được che giấu cực kỳ kín đáo, hầu hết đều được chôn sâu dưới lòng đất hoặc dúi ở một hốc cây cao cao nào đó, nếu không có thi thể nhắc nhở, bọn họ khó lòng tìm ra được dễ dàng đến như vậy.
Hai người hiện tại đã đeo các loại trang bị bảo hộ toàn thân, áo bên trong cũng đã được thay bằng áo chống đạn, ba lô sau lưng đã nhét đầy thức ăn, quả thực có thể khiến cho những người chơi khác đang đau khổ giãy giụa nếu biết được đều phải hâm mộ ghen tị hận.
Cố Vô Kế thậm chí còn tìm được một tấm bản đồ của hòn đảo.
Nhưng tấm bản đồ này cũng không được hoàn chỉnh, nó chỉ mô tả lại một bộ phận tại vị trí mà bọn họ đang hoạt động, có một số nơi trong đó bị đánh dấu X, biểu hiện những địa phương cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không nên lại gần.
Ngoài ra, bên trong còn đánh dấu một vài căn phòng nhỏ được xây rải rác ở trong rừng, nó rất thích hợp để làm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức cho nhóm người chơi sau một ngày đào vong vất vả, phía dưới còn ghi chú là, vào đêm khuya, quỷ hồn không thể tiếp cận những căn phòng đó, đây chính là quy tắc được áp dụng trên toàn bộ hòn đảo hoang dã này.
Căn phòng nhỏ trong rừng này ngoại trừ việc cách vị trí hiện tại của bọn họ hơi xa ra thì tất cả đều rất tốt.
"Xem ra chúng ta tốt nhất nên đi đến đó để nghỉ ngơi." Lục Nguyên Châu không khỏi phấn chấn lên: "Sắp tìm được nơi để nghỉ ngơi rồi, đêm đầu tiên ắt hẳn có thể bình an vượt qua"
"Nhưng mà lúc trước tôi có chú ý một điều, lúc vị nam hầu kia giới thiệu quy tắc trò chơi, có nói đến việc phạm vi đi săn sẽ bị thu hẹp lại theo thời gian..... Nhưng rốt cuộc sẽ thu hẹp lại như thế nào?" Cố Vô Kế tự hỏi.
"Loại vấn đề này đến một lúc nào đó sẽ biết cả thôi." Lục Nguyên Châu thật ra cũng không để tâm đến vấn đề này cho lắm.
Cố Vô Kế bình tĩnh nhìn bản đồ, đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, bàn tay khi chạm vào tấm bản đồ, không hiểu sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Cậu bèn đưa tay cẩn thận sờ khắp tấm bản đồ hết một lượt, không lâu sau đó liền cảm nhận được có vài chỗ hơi nhô lên, nó hình như tạo thành một hàng chữ viết nào đó.
"Đây là cái gì?" Cố Vô Kế không khỏi nhíu mày, khẽ vuốt lại nhiều lần, có vẻ muốn đọc được nội dung